Mục lục
Trường Dạ Dư Hỏa (Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 271: Báo cáo 2

Sau khi bàn giao sơ qua trọng điểm, Tưởng Bạch Miên thu hồi bút máy, gấp trang giấy lại, đứng lên.

 Cô tràn đầy phấn khởi quan sát người qua đường đi đi lại lại, nói với Thương Kiến Diệu:

"Tôi sẽ trở lại nhanh thôi."

"Đi thư viện sao?" Thương Kiến Diệu đột nhiên hỏi.

"Ai nha, đừng vạch trần thế, để tôi giữ chuyên nghiệp." Tưởng Bạch Miên hơi khựng lại.

Mặc dù cô cũng biết việc lấy cớ đi thư viện và chú ý sự kiện thư viện bị cháy lúc trướcý, rất khó để Thương Kiến Diệu vẫn luôn đi theo mình không sinh ra liên tưởng, nhưng bị hắn nói thẳng ra như vậy, vẫn có chút xấu hổ.

Thương Kiến Diệu cũng ngậm miệng lại, đưa tay làm ra động tác kéo khoá miệng.

Tưởng Bạch Miên cười cười, đút hai tay vào túi áo, không nhanh không chậm đi vào thư viện công cộng thành Dã Thảo, ở trong góc quen thuộc, rút ra quyển sách « Quốc nội thu nhập pháp điển ».

Lần này, trang thứ nhất bị người ta gấp lại.

Tưởng Bạch Miên thấy thế, dựng thẳng cuốn sách lên, rung mấy lần.

Một tờ giấy bay xuống, rơi ở trên mặt đất.

Tưởng Bạch Miên xoay người nhặt lên, mở ra xem xét, phát hiện là thông báo đến từ Trần Húc Phong:

"Lưu Đại Tráng bị bắn chết, hung thủ dường như là Lôi Vân Tùng."

"Anh ta biết cũng rất nhanh đấy." Tưởng Bạch Miên yên lặng tự nói một câu.

Cô lập tức nhét tờ giấy của mình vào trong quyển sách, sau đó, mở trang thứ nhất, gấp lại trang thứ 650.

Hoàn thành chuyện này, Tưởng Bạch Miên đẩy cuốn « Quốc nội thu nhập pháp điển » về chỗ cũ.

Ngay sau đó,  cô mộ đi một mạch ra thư viện, trở lại trước mặt Thương Kiến Diệu:

"Đi thôi, đi công hội."

Cô nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu:

"Có thể nói chuyện."

Thương Kiến Diệu lập tức lộ ra nụ cười, nhanh chóng kéo "khóa kéo" ở trên miệng ra.

Đi tới phố Tây, sau khi tiến vào công hội, Tưởng Bạch Miên quét một vòng, thẳng đến cửa sổ tít ngoài rìa.

Lúc này, thợ săn di tích trong đại sảnh cũng không nhiều, đa số còn tập trung trước những chiếc máy tự hiển thị nhiệm vụ nhận nhiệm vụ, cũng không có đến khu vực lễ tân, cho nên, Tưởng Bạch Miên không cần xếp hàng, đi tới chỗ nhân viên tên là Tô Tiểu Mạn kia.

"Tôi lại tới rồi đây." Cô cười sáng lạn tiến lên chào hỏi.

Giọng nói này và nụ cười này khiến cho người ta cảm thấy tâm tình vui vẻ, Tô Tiểu Mạn không tự giác liền mỉm cười theo:

"Lần này có chuyện gì?"

"Nhiệm vụ Lưu Đại Tráng kia, tôi có đầu mối mới." Tưởng Bạch Miên nói thẳng.

Tô Tiểu Mạn ngạc nhiên bật thốt lên:

"Nhanh vậy sao?"

Khoảng cách tuyên bố nhiệm vụ, vẫn chưa tới một giờ!

"May mắn thôi." Tưởng Bạch Miên mỉm cười nói, "Trước đó chúng tôi tiếp nhận một nhiệm vụ tìm người, lúc đó, chúng tôi vẫn không phải thợ săn của công hội. Mà một trong mấy người cần tìm, tôi càng nhìn lại càng cảm thấy giống tay súng."

Lúc nói chuyện, cô đưa tấm hình Lôi Vân Tùng vào cửa sổ.

"Cái nào sao lại giống như là thẻ thân phận của công hội?" Tô Tiểu Mạn xem xong đã cảm thấy cái ảnh chụp này giống như chụp lúc đăng ký thân phận thợ săn.

Cô nhanh chóng mở nhiệm vụ Lưu Đại Tráng, so sánh một chút phác họa tay súng cùng ảnh chụp trong tay.

"Thật sự giống!" Tô Tiểu Mạn ngẩng đầu lên, vừa mừng vừa sợ nói.

Tưởng Bạch Miên đẩy bốn bức ảnh chụp còn lại tới, đè giọng xuống nói:

"Đây là mấy người khác lúc ấy muốn tìm.

Người này, chúng tôi vừa hỏi qua, có xuất hiện qua ở nơi Lưu Đại Tráng bị bắn chết, ở trong hẻm Hồng La."

Cô dùng ngón tay chỉ tấm hình Lâm Phi Phi.

Lúc nói chuyện, Tưởng Bạch Miên khống chế âm lượng không phải quá tốt, không ít thợ săn di tích ở gần đều nhìn sang, biết cô tìm được đầu mối hữu dụng.

Điều này khiến cho bọn hắn ao ước đố kị, lại tràn ngập chờ mong, hi vọng đầu mối mới có thể làm cho mình tìm được phương hướng chính xác, húp được chén canh.

Tô Tiểu Mạn tiếp nhận ảnh chụp, không dám chậm trễ:

"Tôi lập tức báo cáo ngay đây. Đưa huy hiệu thợ săn của cô và đồng đội cho tôi."

Cô ta cố ý che ảnh chụp, không để người chung quanh trông thấy, tránh bị đục nước béo cò.

Sau khi giao nộp manh mối này xong, Tô Tiểu Mạn nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nói với Tưởng Bạch Miên:

"Sau đó phải xét duyệt manh mối có hữu dụng hay không, có lặp lại hay không, cụ thể trong bao lâu, tôi cũng không rõ ràng.

Nhưng mà, đây là nhiệm vụ khẩn cấp, hẳn là rất nhanh, khả năng chờ một lát là có đáp án rồi, đến lúc đó mới có thể biết cho các cô bao nhiêu Ole."

Tưởng Bạch Miên nhẹ nhàng gật đầu:

"Không có việc gì, chúng tôi có thể chờ."

Sau khi cầm về huy hiệu thợ săn của mình và Thương Kiến Diệu, cô vừa cười vừa bồi thêm một câu:

"Đợi chút nữa phải trả lại ảnh chụp cho tôi, tôi còn phải cầm đi hỏi người ta nha."

"Không thành vấn đề." Tô Tiểu Mạn vừa rồi đã phát hiện, mấy tấm ảnh chụp này đều đến từ nội bộ công hội, muốn in ấn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Đi đến cạnh đại sảnh, Tưởng Bạch Miên cùng Thương Kiến Diệu ngồi xuống, chờ đợi công bố manh mối mới.

Mới qua mười mấy phút, một người đột nhiên đi đến trước mặt bọn họ.

Người này mặc áo khoác nỉ dày màu đen sậm, tóc đen mắt xanh, sống mũi cao thẳng, chính là “Thợ săn cao cấp” trước đó .

Thấy Tưởng Bạch Miên cùng Thương Kiến Diệu đồng thời nhìn về phía mình, anh ta trầm thấp nói:

"Các cô tìm được cái gì trong gian phòng của nữ nhân kia?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK