Chương 227: Trại 2
Thấy Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu không còn câu hỏi gì, cô còn nói thêm:
"Chỉ cần các anh có xăng dầu, đồ ăn, ắc quy hiệu suất cao và các loại linh kiện xe cộ còn khá tốt, có thể thuê được quần thể người Vô Căn, làm cho bọn họ đưa hàng thay cho các anh.
Bọn họ tự xưng là sống bằng dầu và điện.
Chờ khi trời trở lạnh, số lượng giao dịch giảm bớt, nhóm người Vô Căn này sẽ di chuyển tới những trại tương tự, dùng những đồ ăn tích trữ từ trước để vượt qua cả mùa đông, đồng thời cũng sẽ tiếp nhận vận chuyển và mua bán trong khu vực xung quanh trại.
Nơi đây là quần thể người Vô Căn lớn nhất, sở dĩ bọn họ thường xuyên lựa chọn trại này là vì ở gần đây còn một nhà máy nước có thể sử dụng được."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, xe Jeep đã chạy tới cửa vào của trại người Vô Căn.
Bạch Thần thấy thế, vội vàng nhấn mạnh một câu:
"Sau khi đi vào, nhất định phải nhớ kỹ là không được làm hỏng xe của người khác.
Với người Vô Căn mà nói, xe là tài sản quý giá nhất của bọn họ, người mà mất xe lại không được gia đình người Vô Căn khác thu nhận thì sẽ bị bỏ rơi.
Còn nữa, gần như cả ba đời bọn họ đều sinh ra trong xe, lớn lên trong xe, nên có một loại tình cảm đặc biệt với xe, không coi chúng nó là đồ vật mà coi là người nhà.
Nếu mọi người làm bị thương người nhà của bọn họ, như vậy chắc chắn không cách nào làm hòa được đâu."
Tưởng Bạch Miên nghe mà cảm thấy thú vị, vỗ lên vô lăng, nói:
"Quả nhiên là phong tục tập quán khá độc đáo."
Lúc này, thủ vệ đứng ở vị trí đầu xe của hai con xe cỡ lớn giơ khẩu súng tự động trong tay lên, ra hiệu cho người tới dừng lại.
Bạch Thần ấn nút hạ cửa xe xuống, thò đầu ra nói:
"Chúng tôi tới buôn bán."
Tên thủ vệ để râu quai nón nhìn kỹ một lượt, mắt tỏa sáng nói:
"Trông đẹp đấy, vóc dáng cũng tuyệt, xe Jeep này không tệ! Động lực gì thế?"
"Dùng pin hiệu suất cao." Bạch Thần thành thật trả lời.
Thủ vệ râu quai nón lại càng cảm thấy hứng thú:
"Các vị có muốn đổi vợ, để nó lại không?"
"Chúng tôi yêu nhau thật lòng!" Thương Kiến Diệu thò đầu ra từ khi nào không rõ, hô to đáp lại.
Thủ vệ râu quai nón giơ ngón tay cái lên:
"Thật tinh mắt."
Anh ta lập tức hạ họng súng xuống, dùng cằm chỉ vào trong trại:
"Vào đi. Nhớ dừng theo chỉ thị, không thì mất vợ cũng đừng trách bọn tôi."
Khi xe Jeep đi qua cửa, Long Duyệt Hồng trong xe lẩm bẩm với chút ngạc nhiên:
"Đơn giản vậy sao?"
Vừa không có người quen chứng minh, cũng không thu vũ khí, bọn họ cứ thế cho tổ điều tra thế giới cũ vào trong trại.
Tưởng Bạch Miên nhìn gương chiếu hậu, cười nói:
"Với thương đội người Vô Căn dư thừa hỏa lực, đầy đủ nhân viên mà nói, khả năng chỉ có người bên ngoài không dám tiến vào thôi, sợ là vào rồi nhưng không ra được."
"Cũng đúng..." Long Duyệt Hồng suy nghĩ rồi nói: "Vậy chúng ta phải đề cao cảnh giác, không thể tin tưởng hoàn toàn đám người này được."
"Ừ." Tưởng Bạch Miên vừa cho xe chậm rãi chạy theo con đường mà chỉ thị vạch ra, vừa quay sang nói với Thương Kiến Diệu: "Kế tiếp anh phải phát huy cho tốt nhé!"
"Tôi đâu phải ô tô." Thương Kiến Diệu có chút "khó xử".
"Đúng vậy, Tiểu Bạch Thần của chúng ta là một cô gái xinh đẹp như thế, nhưng bọn họ còn chẳng thèm nhìn chút nào, chỉ chăm chú quan sát con xe Jeep này thôi." Tưởng Bạch Miên cười trêu.
Bạch Thần vốn định nói là tuổi của mình lớn hơn, nhưng sau khi nhìn chiều cao của Tưởng Bạch Miên thì cô lặng lẽ bỏ qua ý định này.
Dưới sự trợ giúp của người dẫn đường, bọn họ nhanh chóng đỗ xe, rồi đi xuống xe Jeep.
Tưởng Bạch Miên đảo mắt nhìn lướt qua, phát hiện mấy con quái vật lớn ở trung tâm trại đều kéo theo thùng kim loại to lớn sơn màu xám bạc.
"Xe chở xăng... Thảo nào được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy." Cô cảm thán, rồi nghe thấy nhà xe màu lam trắng bên cạnh vang lên tiếng nổ động cơ.
Một người đàn ông trung niên đội mũ lưỡi trai đứng ở trước xe, vừa vuốt mui xe vừa nghiêng tai lắng nghe tiếng động.
Chờ khi động cơ ngừng nổ, ông ta gật đầu như có suy nghĩ gì đó.
"Ông đang làm gì vậy?" Thương Kiến Diệu chạy tới đó từ khi nào không rõ, tò mò hỏi.
Người đàn ông trung niên đội mũ lưỡi trai này có vóc dáng tầm trung, dáng người cường tráng, da hơi đen, trên quần áo dường như dính chút dầu mỡ.
Nghe Thương Kiến Diệu hỏi vậy, ông ta vốn có vẻ mặt hung ác chợt giãn ra, nói:
"Lão này nóng tính lắm, phải nghe một chút xem nó đang bất mãn cái gì."
Thấy đám người Long Duyệt Hồng dường như nghe không hiểu cho lắm, ông ta sờ vệt màu lam trắng trông có vẻ cũ trên xe, cười nói:
"Lão này đã trở thành một thành viên của gia đình chúng tôi từ thời ông nội tôi, giờ lớn tuổi rồi, tình tính cũng xấu đi một chút, cần phải dỗ dành nhiều hơn. Ha ha, nhà các vị cũng có người già chứ? Cũng phải dỗ nhiều vào."
Thương Kiến Diệu lùi ra sau một bước, nhìn thật kỹ nhà xe này, rồi chỉ vào đèn xe và nói:
"Mắt nó đẹp ghê."
"Cái đó sửa hai lần rồi đấy, hồi trẻ trông càng đẹp hơn..." Người đàn ông trung niên như tìm được bạn tri âm, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Tưởng Bạch Miên thấy thế, "nhỏ giọng" nói với Bạch Thần và Long Duyệt Hồng:
"Có đôi khi tôi thực sự cảm thấy Thương Kiến Diệu có thiên phú kết bạn."
Bọn họ hàn huyên một lúc, một thanh niên hai mươi tuổi xách theo thùng dụng cụ xuống từ chỗ ghế lái, cùng người đàn ông trung niên kia mở mui xe, bắt đầu thành thạo sửa chữa.
Thương Kiến Diệu lập tức lui về sau, theo đám người Tưởng Bạch Miên đi qua từng chiếc nhà xe, tới nơi náo nhiệt nhất trong trại.
Bạch Thần quay đầu nhìn chỗ vừa rồi một cái, nở nụ cười mỉm nói:
"Nếu có ai ở đây là có kỹ thuật sửa xe ô tô giỏi, thậm chí có thể cưới được vài cô vợ ở đây."