Mục lục
Trường Dạ Dư Hỏa (Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 314: Vòng này nối vòng kia 1

"Cha xứ" đang tiến hành thôi miên không ngờ đối phương lại làm mặt quỷ.

Không chỉ hắn ta không ngờ, mà đến chính cả bản thân Thương Kiến Diệu cũng không ngờ tới.

"Cha xứ" hơi ngẩn ra, sau đó nhanh nhẹn nhào sang bên cạnh.

Trong tiếng súng nổ, hai tay Thương Kiến Diệu di chuyển họng súng rất vững, định kéo ra một tuyến hỏa lực phủ lên khu vực mà "Cha xứ" có khả năng né tránh.

Nhưng đúng lúc này, đôi tay hắn không tự chủ được giơ lên, quay ngược họng súng lại nhắm thẳng vào đầu mình.

"Cơ thể tự động"!

Thương Kiến Diệu không những không kinh hoảng, mà còn nở nụ cười.

Bởi vì đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ.

Ngón tay của hắn sẽ bóp cò súng, tự nã cho bản thân một phát.

Nhưng, nó đột nhiên quên mất động tác này, cứ đặt ở cò súng mà không biết tiếp theo nên làm gì.

Thương Kiến Diệu tự cho bản thân một "Khuyết thiếu động tác hai tay".

Lúc này, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Âu Dick, dường như đang nói là tới lượt anh ta.

Phát súng vừa rồi của hắn vốn không phải để bắn trúng "Cha xứ", mà mục đích là dồn "Cha xứ" sang bên Âu Dick, làm cho khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại.

Về chuyện này, Tưởng Bạch Miên ăn ý với hắn dị thường, cho nên trong lúc vội vã, mới nã bừa một phát súng vào bên trái của "Cha xứ", cũng là bên phía xa Âu Dick nhất.

Phát súng đó khiến "Cha xứ" chỉ có thể nhào về phía đoạn hành lang nơi Âu Dick đang ở.

Âu Dick bỏ qua mục tiêu vừa rồi, hơi xoay người dán sát vào bức tường, tập trung "Cha xứ".

"Cha xứ" còn chưa kịp lăn người lần thứ hai, đôi mắt lập tức mất đi ánh sáng, mí mắt cứ trùng xuống không cách nào chặn lại được.

Trên chiến trường kịch liệt này, hắn ta lại sinh cơn buồn ngủ, sắp ngã xuống đất.

Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hai tay bọn họ vừa được khôi phục thì lập tức dịch chuyển họng súng, nhắm thẳng vào "Cha xứ" đang lung lay sắp đổ kia.

Nhưng trước bọn họ, một phát súng từ một bên hành lang cách xa Âu Dick bắn tới.

Với góc độ của viên đạn đó thì hoàn toàn không thể bắn trúng được Âu Dick, nhưng nó mang tới tiếng súng nổ "đùng".

Âm thanh này chấn động màng nhĩ, làm cho "Cha xứ" bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say.

Hắn ta không kịp phân biệt thế cục, một bên thì thuận thế ngã xuống đất, tiếp tục lăn đi, một bên thì chọn bừa một mục tiêu, làm cho hai tay của mục tiêu đó chủ động giơ họng súng lên.

Pằng! Pằng!

Viên đạn của Tưởng Bạch Miên bắn vào một đèn huỳnh quang trên trần nhà, khiến lượng lớn kính vỡ rơi rầm xuống dưới.

Khu vực quanh đó cũng tối xuống.

Viên đạn của Thương Kiến Diệu thì bắn trúng chỗ "Cha xứ" đứng ban nãy, làm văng ra chút đốm lửa.

Cha xứ mặc áo gió lăn vào trong một căn phòng trống, dừng lại, sau đó lấy một chai thủy tinh không lớn ra khỏi túi áo, quẳng nó về phía Âu Dick.

Âu Dick không dám khiến món đồ này tới gần người, bèn giơ tay bắn vỡ nó.

Một giây sau, mùi giấm chua nồng nặc lan tràn ra.

Âu Dick biến sắc, không chút nghĩ ngợi lập tức guồng chân chạy ra khỏi hành lang, quay trở lại đại sảnh, rời xa khu vực này.

Nhưng anh ta mới chạy được hai bước thì đã hắt xì liên tục.

Cơn hắt hơi ấy kịch liệt và liên tục như vậy, thế cho nên Âu Dick không tự chủ được dừng lại, khom lưng xuống, hoàn toàn không làm ra được động tác nào khác.

Chóp mũi anh ta nhanh chóng đỏ bừng lên, thoạt trông khá buồn cười.

Thấy cảnh tượng đó, Tưởng Bạch Miên lập tức biết được một chuyện.

Đó chính là cái giá phải trả của Âu Dick e rằng có liên quan tới mũi, khứu giác.

Anh ta dị ứng mùi giấm, dị ứng khá nghiêm trọng!

Điều này làm cho Tưởng Bạch Miên nhớ lại lần đầu nhìn thấy Âu Dick:

Thoạt trông chín chắn điềm tĩnh, nhưng chóp mũi đỏ bừng như tên hề.

Bởi vậy Thương Kiến Diệu mới đánh giá rằng mũi nhọn quá không tốt, dễ bị gió lạnh thổi cho đỏ bừng.

Bây giờ nghĩ lại, ngày đó hẳn là Âu Dick đi ngang qua phố Nam, ngửi thấy chút mùi giấm nên hắt hơi nhiều.

Mà "Cha xứ" lại biết rõ cái giá phải trả của Âu Dick, chuẩn bị sẵn từ trước, vào thời khắc quan trọng nhất phế bỏ được vị thợ săn hùng mạnh một chọi một không sợ tuyệt đại đa số người thức tỉnh.

Hắn ta không vẩy dấm chua trong đại sảnh trước là vì nếu làm như vậy, Âu Dick sẽ không bước vào.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tưởng Bạch Miên lựa chọn rút lui.

Cô vừa chạy như điên vừa lăn người nhanh chóng tới gần khu vực cửa.

Không phải cô muốn bỏ Thương Kiến Diệu lại tự mình bỏ chạy, mà là đang nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, tranh thủ không bị năng lực người thức tỉnh của "Cha xứ" ảnh hưởng.

Mà chỉ cần không bị khống chế, với cô mà nói thì khoảng cách hiện tại chỉ có thể coi là tầm trung, gần như có thể bách phát bách trúng.

Một giây sau, đôi chân cô cứng ngắc lại, làm cô suýt ngã nhào xuống.

"Cha xứ" một tay đút túi, đi ra khỏi căn phòng mà hắn ta lao vào né tránh lúc trước, cười nhạt nói:
"Vô dụng thôi. Cả tòa nhà này đều trong phạm vi năng lực của ta. Vừa rồi chủ yếu là để khống chế Âu Dick nên mới kéo ngắn khoảng cách lại."

Sắc mặt hắn ta tái nhợt, kết hợp với hoàn cảnh xung quanh thì trông khá là bệnh tật.

Thương Kiến Diệu không dịch chuyển, bởi hắn đang đấu tranh với đôi tay của chính mình.

Nếu hắn không dùng "Khuyết thiếu động tác hai tay" đúng lúc, vừa rồi hắn đã "tự sát" thành công rồi.

Trong quá trình đó, thi thoảng hắn còn chuyển dời hiệu quả năng lực này sang bên Tưởng Bạch Miên, tránh cho cô cũng nổ súng tự sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK