Chương 237: Thánh lễ 2
Thương Kiến Diệu mở choàng mắt, ngồi bật dậy, há miệng thở hồng hộc.
Tưởng Bạch Miên bị đánh thức bởi động tĩnh từ hắn, theo thói quen cô giơ tay dụi mắt.
Cô suy nghĩ một chút rồi thử dò hỏi:
"Phát hiện hòn đảo thứ hai rồi?"
Trong hơn nửa tháng trước, Thương Kiến Diệu chưa từng xuất hiện tình huống như hiện giờ.
"Ừ." Thương Kiến Diệu không che giấu, thậm chí còn chủ động miêu tả những gì mình gặp được.
Tưởng Bạch Miên như có ý nghĩ, bèn hỏi ngược lại:
"Anh cảm thấy trạng thái lúc đó của anh là bị sao?"
"Bị bệnh nặng." Thương Kiến Diệu trả lời khá chắc chắn.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng, rồi nghiêm mặt nói:
"Có phải đoạn thời gian mẹ anh bị bệnh, anh thường xuyên ra vào bệnh viện, tuổi lại còn nhỏ nên đã sinh ra sợ hãi với bệnh tật, bị ám ảnh?"
Cô cố ý không nói mẹ Thương Kiến Diệu qua đời vì bệnh, tránh việc kích thích đối phương.
Thương Kiến Diệu im lặng vài giây rồi đáp:
"Tôi nhìn bà bị đẩy vào phòng cấp cứu, ngồi ở bên ngoài chờ rất lâu."
Tưởng Bạch Miên lặng lẽ thở dài một hơi, rồi hỏi tiếp:
"Vậy sau đó anh có bị bệnh không? Bệnh có vẻ nặng ấy?"
"Không." Thương Kiến Diệu lắc đầu.
"Có thể nhìn ra anh khỏe mạnh như một con trâu ấy nhỉ." Tưởng Bạch Miên vốn từng được nhìn thấy trâu thật ngoài đời rồi.
Thương Kiến Diệu không hỏi rốt cuộc khỏe mạnh như trâu là như thế nào, hắn suy tư rồi nói:
"Ý của cô là, để tôi bị bệnh nặng một lần, rồi chiến thắng nó ngoài hiện thực?"
"Tôi không có ý đó!" Tưởng Bạch Miên vừa bực mình vừa buồn cười phủ nhận: "Chuyện như thế này không cách nào kiểm soát được, kết quả rất có khả năng không phải anh thắng nó, mà là nó thắng anh."
Cô ngăn chặn khả năng Thương Kiến Diệu đưa ra càng nhiều phương án kỳ quặc hơn, nghiêm mặt nói:
"Để tôi nghiên cứu vài ngày, anh cũng thử suy nghĩ xem, đừng có tùy tiện thử gì đấy."
Cô sợ loại người mắc bệnh tâm thần đặc biệt cố chấp này sẽ không nghe theo lời đề nghị của mình một cách đơn giản như vậy, nên còn nhấn mạnh thêm trách nhiệm;
"Chúng ta sắp tới thành Dã Thảo rồi, không thể để thực lực bị tổn hại được!"
"Ừ." Thương Kiến Diệu gật đầu đồng ý.
Tưởng Bạch Miên lập tức hạ giọng xuống:
"Anh ngủ tiếp một lúc nữa đi, lần này là ngủ thật sự để bổ sung sức lực."
...
Giữa trưa hôm sau, bọn họ đúng hẹn đi tới chỗ nhà xe của trưởng đoàn Flynn của thương đoàn Tang Tử.
Lúc này, những chiếc ghế dựa và băng ghế được sắp xếp thành hàng ngay ngắn bên ngoài.
Flynn với chòm râu hoa râm bên miệng mặc một chiếc áo choàng màu da cam, khuôn mặt có đôi chút nghiêm túc.
"Các vị tới rồi à?" Thấy người anh em sinh tử và đội của hắn tới đây, Flynn mỉm cười chào hỏi.
Sau khi hàn huyên, Tưởng Bạch Miên tò mò hỏi:
"Vì sao thánh lễ của các ông lại vào giữa trưa, là vì tên của Chấp Tuế là Song Nhật ư?"
"Ừ." Flynn gật đầu: "Song Nhật' không chỉ cai quản tháng Bảy nóng nhất, còn cả giữa trưa nữa."
"Là thế à..." Tưởng Bạch Miên nhận được đáp án nên tỏ ra vô cùng thỏa mãn.
Lúc này Thương Kiến Diệu đột nhiên hỏi:
"Trong giáo phái của các anh có người thức tỉnh không?"
Flynn không nhịn được ho khan hai tiếng:
"Về loại chuyện này, chúng ta, trao đổi riêng sau được không?"
Thương Kiến Diệu nhìn quanh một vòng rồi nói:
"Anh xem, xung quanh đâu có ai."
Flynn bị thuyết phục:
"Có, tôi thấy ba bốn người rồi."
"Có anh không?" Thương Kiến Diệu hỏi thẳng.
Flynn nhanh chóng lắc đầu:
"Đương nhiên là không. Tôi nào dám trả cái giá kia."
Nói tới đây, ông ta chậc chậc thành tiếng:
"Giáo phái của chúng tôi có một người thức tỉnh, cái giá mà anh ta phải trả là rụng tóc nghiêm trọng. Ha ha, tới tuổi bọn tôi, mỗi một sợi tóc đều vô cùng quý báu, sao nỡ chứ?"
Lúc nói, Flynn giơ tay vuốt mái tóc ngắn có lẫn vài sợi tóc bạc của mình, vẻ kiêu ngạo thể hiện rõ trên mặt.
Tưởng Bạch Miên cười thành tiếng:
"Thực ra cái giá phải trả này rất tốt, sẽ không bị người ta nhằm vào."
"Đúng vậy, cho nên tôi mới nói cho các vị nghe, không thì phải bảo mật chứ." Flynn đồng ý thực lòng: "Ngoài ra còn một người thức tỉnh khác, của thương đoàn chúng tôi, nhưng qua đời rồi. Cái giá phải trả của anh ta là có vấn đề về mặt nghiện tình dục. Các vị biết đó, mọi người trong thương đoàn chúng tôi đều thích xe ô tô, nhưng phần đa coi đó là của cải quý giá và người nhà không biết nói, cũng dùng nó để đùa giỡn, mà anh ta... Khoảng thời gian đó, mỗi gia đình của chúng tôi đều phải bảo vệ thật tốt ống xả của xe mình..."
Nghe thế, mọi người trong tổ điều tra thế giới cũ đều rất khiếp sợ.
Không chờ bọn họ đánh giá, Flynn lại ngẩng đầu lên nhìn vị trí của mặt trời, cười nói:
"Sắp bắt đầu thánh lễ rồi, chờ lát nữa nói chuyện tiếp nhé."
Sau đó, ông ta giơ hai ngón tay ra đặt vào chỗ dưới hốc mắt hai bên, nói:
"Mong đôi mắt của các vị luôn sáng rõ."
Lúc này, người đã ngồi đầy trên ghế dựa và băng ghế ở trước nhà xe.
Flynn nhanh chóng đi lên nhà xe, đứng ở cửa, chỉ vào cửa sổ bên cạnh rồi nói:
"Bước đầu tiên, hành lễ."
Mãi tới lúc này, Long Duyệt Hồng mới phát hiện cửa kính nhà xe có dán hai mặt trời màu vàng.
Chúng nó hệt như đôi mắt đang tỏa ra ánh sáng vậy.
Các tín đồ ở đây đồng loạt đứng dậy, đưa ngón tay đặt dưới hốc mắt, nghiêm trang ca ngợi:
"Thần là trời và trăng!"
Sau khi hoàn thành bước đầu tiên, Flynn ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, cũng vì có khách đứng xem nên ông ta nói thêm mấy câu:
"Chấp Tuế vừa là trời là trăng, cũng vừa đại diện cho con mắt thần thánh. Người nói với chúng ta rằng, trên Đất Xám này, chỉ cần có được con mắt đủ sâu sắc và cơ thể khỏe mạnh thì mới có thể tìm được và tiến vào thế giới mới.
Bước thứ hai, nghi thức chính thức.
Đây là một nghi thức tới từ trước khi thế giới bị hủy diệt, là chứng minh cho việc mọi người trong niên đại xa xưa đã tôn sùng Chấp Tuế, trải qua kiếp nạn nhưng nghi thức này vẫn được lưu truyền tới nay.
Các vị đồng tín, chuẩn bị sẵn sàng:
Nhắm mắt! Bật thánh nhạc!"
Âm nhạc vang lên ngay sau đó, tiếp đó, một giọng nữ vang lên:
"Tiết thứ nhất, day huyệt Thiên ứng."