Chương 288: Đối sách 1
Quân thủ thành trong hẻm hỏi vài người đang về nhà và chủ các hàng quán rồi chuyển đi nơi khác, hiển nhiên không thu hoạch được gì.
Mà lúc này đây, động tĩnh ở khu vực cổng thành vẫn rất lớn, không hề lắng dịu.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ lên cửa phòng Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu.
"Ai?" Tưởng Bạch Miên ngồi dậy hỏi, không hề hoảng hốt chút nào.
"Tôi." Bên ngoài cửa vang lên giọng của Long Duyệt Hồng.
Thương Kiến Diệu nghe vậy thì mới đi tới rồi mở cửa phòng ra.
Hắn và Tưởng Bạch Miên đều cảm ứng bên ngoài cửa có hai người, nhưng không thể xác định thân phận của đối phương, chỉ có thể mở miệng hỏi.
Điều này là vì vừa rồi bọn họ dồn toàn bộ chú ý vào con hẻm, không thể nắm bắt đúng lúc người gõ cửa có tới từ gian phòng đối diện hay không.
Long Duyệt Hồng vào phòng rồi, hỏi với chút sợ hãi:
"Có điều tra ra được không?"
Anh ta cũng khá cẩn thận, chờ Bạch Thần vào phòng, đóng cửa lại, rồi mới hỏi với âm lượng đã được khống chế vừa đủ.
"Nếu người của thành Dã Thảo đều có thể tập trung vào chúng ta trực tiếp như vậy thì đúng là gặp quỷ rồi." Tưởng Bạch Miên đáp lại khá tự tin.
Điều này làm cho trong lòng Long Duyệt Hồng trở nên yên tâm hơn không ít.
Tưởng Bạch Miên nhìn thoáng qua Bạch Thần với đôi mắt hơi sưng đỏ nhưng trạng thái tổng thể thì không tệ lắm, cười bổ sung:
"Cho dù thực sự bị phát hiện thì cũng chẳng sao cả. Chúng ta không phải có kế hoạch dự phòng cho việc rút lui rồi sao? Chỉ là phải mang theo đám người dì Nam, làm cho bọn họ mở tiệm ở chỗ khác."
Kế hoạch dự phòng của bọn họ là:
Tranh trước chạy xuống sân, lái xe thẳng tới cuối phố Đông.
Nơi đó có một cổng thành thường không hay mở, quân thủ thành đóng ở đó khá ít.
Đến lúc đó, trực tiếp dùng súng phóng lựu "Thần Chết" bắn nổ cổng thành, rồi tranh thủ ban đêm nghênh ngang rời đi.
Trên Đất Xám, đây không phải chuyện hiếm thấy gì cho cam. Rất nhiều thợ săn di tích đều tuân theo quy tắc nắm đấm ai to hơn thì kẻ đó có lý, bị ép tới mức nổi quạu thì chuyện gì cũng làm được, cùng lắm thì sau này không tới thành Dã Thảo nữa, chú ý xem có nhiệm vụ truy nã bản thân không là được.
Nếu thực lực bản thân mạnh hơn chút thì còn có thể thu hoạch những thợ săn di tích nhận nhiệm vụ.
Đối với những người tới từ nơi khác như đám người Tưởng Bạch Miên mà nói, sau lưng có chỗ dựa từ thế lực lớn, với đoàn đội bản địa không thân bằng cố hữu thì có thể càng không thèm kiêng dè hơn.
Quy tắc thành Dã Thảo các người liên quan quái gì tới bọn tôi?
Đương nhiên, tiền đề cho mọi chuyện là có đủ thực lực, bằng không còn chưa kịp gây chuyện thì đã bị bắn chết tại chỗ rồi.
Long Duyệt Hồng nghĩ tới đường lui, lại càng yên tâm hơn.
Lúc này Tưởng Bạch Miên lại nói sang chủ đề khác:
"Nhưng mà bên phía Tiểu Bạch thì lại có chút vấn đề. Sau khi Eugene gặp cô thì bị tập kích trong vòng chưa tới một giờ đồng hồ, khó tránh có người sẽ nghi ngờ cô."
Tên vệ sĩ chết là tên ở trong sàn nhảy, không phải hai tên đi theo bảo vệ Eugene, xuống thị trường giao dịch ngầm.
Nghe tới đó, Thương Kiến Diệu nắm tay phải lại, đánh lên tay trái của mình, ảo não và nuối tiếc hiện rõ trên mặt.
"Anh đang, nghĩ gì vậy?" Tưởng Bạch Miên mở miệng hỏi.
"Sau khi khống chế được Eugene, hẳn là tôi nên lái xe trở lại, giết hết lũ vệ sĩ kia đi." Thương Kiến Diệu nói với ngữ khí như thể tôi vẫn chưa đủ cẩn thận.
Chỉ cần chết hết thì sẽ không còn nhân chứng nữa, không ai nghĩ tới Bạch Thần.
Tưởng Bạch Miên cạn lời.
Vài giây sau, cô xoa huyệt Thái Dương, thở dài nói:
"Như vậy sẽ có quá nhiều điều ngoài ý muốn, thời gian càng kéo dài thì chúng ta càng khó rời khỏi hiện trường mà không bị phát hiện. Vả lại thực lực của những tên hộ vệ kia cũng không yếu, cho dù anh có được năng lực thức tỉnh thì cũng chưa chắc có thể giải quyết hết bọn họ, thậm chí đến chính bản thân anh cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Phàm là bọn họ thoát được một tên thôi, có khi dáng vẻ của anh đã bị tung lên rồi."
Lúc này, động tĩnh ở khu vực cổng thành dần lắng xuống.
Tưởng Bạch Miên quay sang hỏi Bạch Thần:
"Eugene nhiều kẻ thù không?"
"Nhiều. Những kẻ có liên quan lợi ích với gã, có động cơ xử lý gã cũng rất nhiều." Bạch Thần bình tĩnh đáp: "Cho dù chỉ giới hạn ở thành Dã Thảo, số người và thế lực như vậy cũng là không ít."
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu:
"Như vậy còn tốt."
Cô lại hỏi sang chuyện khác:
"Bộ Nô Đội của Eugene có bao nhiêu người, hỏa lực thế nào?"
Nghe được câu hỏi này, đôi mắt Thương Kiến Diệu chợt tỏa sáng.
Bạch Thần suy nghĩ rồi đáp:
"Bộ Nô Đội của thành Tối Sơ chia làm hai loại, một loại có liên quan tới quân đội, coi như là tổ chức chính quy, một loại nhờ quan hệ, sau khi lấy được chứng nhận bắt nô lệ thì tự mình tổ chức đội ngũ. Bộ Nô Đội của Eugene thuộc loại thứ hai.
Nhưng tuy vậy, gã cũng có năm sáu chục người, có rất nhiều xe, có súng máy và đại bác, có thể phá hủy một điểm tụ cư dân du cư hoang dã bình thường..."
Bạch Thần im lặng rồi nói thêm một câu:
"Eugene là tâm phúc của một vị trưởng lão trong viện Nguyên Lão của thành Tối Sơ, có khả năng trong đội ngũ của gã có vũ khí bị kiểm soát chặt chẽ."
"Hèn chi..." Tưởng Bạch Miên thoải mái nói: "Thảo nào Bộ Nô Đội của Eugene đám đánh sâu vào thành Dã Thảo."
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của cá nhân cô, không thể coi là chính xác, dù sao cô không tận mắt nhìn thấy tình hình ngoài cổng thành.
Tưởng Bạch Miên chầm chậm thở hắt một hơi, cau mày nói:
"Hiện tại điều khiến tôi do dự là, hai ngày tới có nên để Tiểu Bạch ra ngoài không.
Nếu cho, chắc chắn sẽ có người tìm cô ấy trợ giúp điều tra, cho dù hiềm nghi của cô ấy khá thấp, lại chưa từng xuất hiện ở hiện trường, thì cũng sẽ có quy trình thủ tục đó. Vả lại nơi đây không phải là trong công ty, nhưng nhân viên điều tra này chắc chắn dám hỏi mọi thứ, sử dụng mọi loại thủ đoạn, có khi còn có thể khiến Tiểu Bạch dẫn bọn họ tới đi quanh tòa nhà lầu này, như vậy thì hơi phiền toái, không cẩn thận sẽ bị lộ.
Nếu không cho, chẳng phải biến mất như vậy càng khiến người ta nghi ngờ hay sao?"