Mục lục
Trường Dạ Dư Hỏa (Bản Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 232: Mua bán 1

Đối mặt với bệnh nhân tâm thần có giấy chứng nhận của bác sĩ, Tưởng Bạch Miên hoàn toàn câm nín.

Nói thẳng ra thì cô không tin Thương Kiến Diệu làm nhiều như vậy chỉ là để được ra ngoài nhảy một lần.

Điều này thực sự không khoa học.

Nên biết rằng, chỉ trong vài phút đồng hồ ngắn ngủi, Thương Kiến Diệu trước tiên dùng việc nhìn chằm chằm không chút nhượng bộ chọc giận Triệu Thiết, sau đó nắm bắt cơ hội dùng cách cởi quần so to nhỏ để khiêu khích, đã thành công trong việc khiến đối phương lựa chọn ra "sàn nhảy" bên ngoài để đấu đơn.

Mà hắn tốn sức như vậy, vòng vèo như vậy cũng chỉ là để thoát khỏi giới hạn, được ra ngoài bật nhạc, nhảy một trận?

So với điều đó, Tưởng Bạch Miên thà tin rằng mỗi một bước trong quá trình này đều là biến hóa mang đến do đầu óc Thương Kiến Diệu bị "chập mạch", sau đó thể hiện ra kết quả như vậy.

Nhưng lấy đủ các loại chi tiết và hiểu biết về Thương Kiến Diệu, loại trừ tất cả những điều không có khả năng, như vậy đáp án chỉ có một:

Người này mưu kế chi tiết, thận trọng, hành động vòng vèo, thật sự chỉ là để được ra ngoài tham gia cuộc vui, nhảy múa một lúc mà thôi!

Chuyện này cũng giống một người lên kế hoạch trong một thời gian dài, dùng phương án vòng vòng đan xen hoàn thành việc cướp bóc, mục đích chỉ là để nhân cơ hội này chia xẻ kẹo que với cô gái nạn nhân kia.

Đây là sự cố chấp của người bệnh tâm thần? Vì một mục tiêu rất đơn giản, bọn họ có thể đi một vòng lớn, thiết kế ra một phương án cực kỳ phức tạp, vả lại khả năng hành động mãnh mẽ đến đáng sợ... Tưởng Bạch Miên thầm cảm thán trong lòng, rồi lặng chỉ vào chiếc ghế chân cao bên cạnh:

"Nếu đã nhảy xong rồi thì ngồi xuống đi."

Thương Kiến Diệu còn chưa kịp cất bước thì đột nhiên một đám người trẻ tuổi xộc vào trong nhà xe.

Những mùi của đủ loại xăng dầu khác biệt hoặc nhạt hoặc nồng lập tức xộc vào trong chóp mũi đám người Long Duyệt Hồng.

Trong những người trẻ tuổi này, nam đều cạo sạch hai bên đầu, nữ thì để tóc ngắn, hoặc không thì tóc có màu xanh, tím, đỏ hoặc vàng, hệt như ánh đèn đang lập lòe bên ngoài.

Bọn họ vây quanh Thương Kiến Diệu, mồm năm miệng mười hỏi:
"Bài hát vừa rồi tên là gì?"

"Thật sự rất ý nghĩa!"

"Hiện giờ tôi vẫn còn chìm trong giai điệu đó, không ngừng lại được!"

"Có thể sao chép cho chúng tôi một bản được không?"

"Nhịp điệu kia đúng là quá tuyệt vời mà!"

Thương Kiến Diệu nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời:
"Được. Mấy bài hát mà các vị phát lúc trước cũng phải sao chép sang cho tôi với nhé."

Nghe hắn đáp lại như vậy, những người trẻ tuổi kia đều giơ ngón tay cái:

"Có mắt đấy!"

Cứ thế, Thương Kiến Diệu và bọn họ xen lẫn nhau, mượn một chiếc máy tính cầm tay với dòng dữ liệu tương ứng chuyển vào để trao đổi loại âm nhạc mà bọn họ yêu thích.

Sau khi làm xong, Thương Kiến Diệu mới lưu luyến không nỡ quay về bên cạnh Tưởng Bạch Miên rồi ngồi xuống.

Tưởng Bạch Miên xem toàn bộ quá trình bọn họ trao đổi, như có suy nghĩ, bèn hỏi:

"Sau này nếu đánh nhau với người ta, đừng bảo anh sẽ bật nhạc hết nhé?"

Thương Kiến Diệu đáp lại rất nghiêm túc:
"Nếu có cơ hội, nếu thời gian cũng cho phép."

Không chờ đám người Tưởng Bạch Miên nói gì, hắn trình bày ý nghĩ của mình:
"Vả lại, kẻ địch khác biệt phải phối hợp với loại nhạc khác nhau. Hệt như loại thầy tu máy móc như thiền sư Tịnh Pháp này, phải bật một bài hát tên là 'Cực lạc niết bàn', tuy tôi nghe mà không hiểu lời bài hát lắm, nhưng tôi cảm thấy cái tên này rất xứng với bọn họ."

Tưởng Bạch Miên tưởng tượng cảnh mọi người đang "chiến đấu" kịch liệt, kèm theo tiếng nhạc, cơ thể đung đưa, giẫm lên điểm bước, cô lặng lẽ thở dài:
"Tôi cảm thấy đó là một kiểu tàn phá tâm lịch kẻ địch. Ừm, cũng có thể kích phát ra tiềm lực của bọn họ..."

Lúc này Flynn đã rót đầy bốn ly rượu trái cây dại, đẩy chúng tới trước mặt đám người Thương Kiến Diệu.

Loại rượu này có màu sắc hơi hồng tím, ngửi thì có một mùi thơm ngát.

"Đừng uống vội, chờ chút đã." Flynn dặn một câu, rồi cười nói với Thương Kiến Diệu: "Cậu nhóc, không tệ đó, tôi thậm chí muốn cậu làm con rể tôi luôn này."

Tưởng Bạch Miên không cho Thương Kiến Diệu cơ hội "nói lung tung", trêu đùa:
"Trưởng đoàn, ông không trách anh ta đánh người của các ông sao?"

Đúng vậy đúng vậy... Long Duyệt Hồng lặng lẽ nói theo, tỏ vẻ đây cũng là nghi vấn của mình.

Bạch Thần thì giải thích giúp một câu:
"Những người Vô Căn rất chào đón chiến sĩ mạnh mẽ."

Flynn mỉm cười gật đầu:
"Đúng vậy, bộ tộc hoặc có thể gọi là thương đoàn này của chúng tôi, hoan nghênh nhất và sùng bái nhất là năm loại người. Một là thợ sửa chữa giỏi, hai là lái xe tài, ba là dẫn đường tốt, bốn là tay súng thiện xạ, năm là chiến sĩ mạnh. Chiến sĩ là chỉ người giỏi đánh võ cận thân, sử dụng vũ khí lạnh ấy.

Ha ha, các vị cũng thấy đó, trong trại này có xe chở dầu, có rất nhiều nhà xe, nếu như bị đạn bắn trúng, hoặc lướt qua thì không tốt lắm. Cho nên, tuy chúng tôi cho phép các vị đeo súng, nhưng không được dùng súng trong trại, có tranh chấp cãi cọ gì thì đều giải quyết nhờ quyền cước cả.

Đám con nít trẻ tuổi kia cũng dư thừa sức lực, quản lý hoàn toàn thì không hiện thực, chỉ có thể để chúng nó nhảy nhót múa may, đánh đấm nhau nhiều một chút, cứ thế nhiều đời truyền xuống, ai giỏi đánh nhau thì người đó chính là vua của tụi trẻ con, rất được chào đón.

Vả lại chúng tôi là một thương đoàn, nhiều khi nếu không cần sử dụng súng đạn thì cố gắng hết sức không sử dụng, chứ nếu kết thù sâu sắc rồi, sau này còn buôn bán thế nào nữa? Với những lúc thế này, mọi người tay đấm chân đá đánh nhau một trận có khi còn nảy sinh tình cảm ấy chứ."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK