Chương 332: Chi bằng khiêu vũ 1
Một mình Tưởng Bạch Miên không cách nào đánh ngang tay với mười tên thủ vệ, cô chỉ có thể canh chừng bọn họ, phòng ngừa có kẻ nào tìm cơ hội bắn vỡ đầu Thương Kiến Diệu từ góc mà hắn không thấy được.
Tóm lại, ai dám có hành vi bất thường, cô sẽ lấy súng "điểm danh" kẻ đó.
Nhưng đây là biện pháp trị ngọn không trị tận gốc vấn đề, đầu óc cô xoay chuyển cấp tốc, cảm giác như đang đi xiếc dây trên vực thẳm.
Nhưng chỉ một, hai giây sau, Tưởng Bạch Miên đã mỉm cười, mặt treo ý bất đắc dĩ, hô lớn:
"Đồng bạn này của tôi đầu óc có vấn đề, đã phải điều trị với bác sĩ thần kinh một thời gian dài.
Nói đơn giản hơn là, anh ta bị tâm thần, là một người điên đó.
Lần này chúng tôi đến thành Dã Thảo là tính nhân dịp đi làm nhiệm vụ, tranh thủ kiếm cho anh ta một bác sĩ điều trị giỏi hơn.
Các vị, tôi không nói đùa đâu, anh ta thực sự dám ấn xuống đó, đừng có lấy tính mạng của mình ra mà đánh đố lòng can đảm của một kẻ điên.
Người điên thì có gì mà không dám làm? Ngay cả bản thân mình, anh ta cũng dám giết."
Vốn đám người Triệu Chính Kỳ thấy bộ dạng Thương Kiến Diệu đoan chính, tuổi còn trẻ, đồng bạn còn rất đẹp, nghĩ hắn hẳn không phải loại người hung ác, dám lấy tính mạng của toàn bộ những người trong phòng họp này ra mà đánh cược, đang tính xem có nên gây cho hắn chút áp lực để hắn luống cuống lên, tự lộ ra sơ hở, nhưng lại nghe được mấy lời như thế đó.
Bọn họ căng thẳng trong lòng, một bụng tính toán cứ thế xẹp xuống.
Nói vậy không phải bọn họ đã hoàn toàn tin Tưởng Bạch Miên, nhưng loại chuyện liên quan đến tính mạng thế này, chỉ sợ "nhỡ đâu".
Nhỡ đâu hắn thực sự là một bệnh nhân tâm thần, một người điên thì sao?
Hắn không muốn sống, nhưng người khác lại chưa muốn chết đâu!
Lúc này, Âu Dick nhớ lại các biểu hiện trước nay của Thương Kiến Diệu, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải mở miệng nhắc nhở một câu:
"Đầu óc anh ta có khả năng thực sự có vấn đề.
Đây là lần đầu chúng tôi hợp tác, trước đó tôi đã cảm thấy anh ta không được bình thường."
Sở dĩ Âu Dick nói ra sự thật này là bởi vì anh ta lo lắng các tay quý tộc kia quá lỗ mãng, đẩy mâu thuẫn trở nên gay gắt, dẫn đến chuyện mọi người sẽ cùng nhau bị "nấm nhỏ" đưa lên trời.
Đối với lời đánh giá như vậy, Thương Kiến Diệu không chỉ không cho rằng mình bị sỉ nhục mà còn cười gật đầu, nói:
"Đúng, tôi có giấy xác nhận của bác sĩ luôn, đợi lát nữa có thể lấy cho mấy người xem."
Khi đang nói chuyện, ánh mắt hắn di động qua lại giữa "Thợ săn cao cấp" Âu Dick và thầy tu người máy Tịnh Niệm.
Sau đó, hắn mỉm cười bổ sung:
"Tôi biết các người là những người thức tỉnh, ở chỗ này chưa biết chừng có càng nhiều hơn.
Nhưng tôi phải nói trước cho các người biết, thế lực sau lưng tôi rất am hiểu làm chi giả sinh học, bên trong còn có thể có các loại chip phụ trợ, dù hiện tại trong phạm vi thích hợp, các người có cơ hội dùng năng lực khống chế tôi, nhưng chưa biết chừng ngón tay tôi sẽ vẫn tự động đè xuống đấy."
Nói đoạn, nụ cười của hắn càng thêm xán lạn, nhìn quanh một vòng, nói:
"Lời vừa rồi của tôi có thể chỉ là nói dối, cũng có thể là nói thật, các người có thể đoán thử coi liệu có phải là thật hay không."
Thấy hắn cười như vậy, đám quý tộc Hứa Lập Ngôn, Triệu Chính Kỳ, Francisco cùng đám bảo tiêu vô thức rùng mình một cái, như thể vừa cảm nhận được cơn điên cuồng ẩn dấu dưới nụ cười đó.
Nụ cười đó càng xán lạn, bọn họ càng cảm nhận được rõ nét sự u tối khuất sau nó.
Tịnh Niệm và Âu Dick biết Thương Kiến Diệu rất có khả năng đang nói dối, nhưng bọn họ không dám đánh cược rằng đối phương chắc chắn đang nói dối.
Ngay cả thầy tu người máy Tịnh Niệm cũng thật sự nảy sinh dự cảm nguy hiểm cực kì mãnh liệt, điều này làm cho hắn ta càng tin tưởng người điên kia thực sự dám ấn nút điều khiển từ xa, kích nổ toàn bộ đống thuốc nổ.
"Cõi súc sinh trong sáu cõi luân hồi" mà hắn ta chuẩn bị, cuối cùng vẫn không được sử dụng đến.
Lấy bản thân hắn ta mà nói, thực ra không phải rất sợ hãi trước mức độ phát nổ này, cho dù thân thể máy móc chắc chắn sẽ bị phá hủy, nhưng chỉ cần linh kiện trung tâm có thể còn sót lại nhờ nhiều tầng bảo vệ, qua mười ngày nửa tháng lại trở thành một gã tăng lữ mới tinh.
Tưởng Bạch Miên đứng sau lưng Thương Kiến Diệu cố gắng nín nhịn khao khát muốn trợn trắng mắt một cái, "Xì" một tiếng trong lòng:
"Lại còn học được chiêu này nữa..."
Mỗi câu mỗi từ mà Thương Kiến Diệu vừa nói đều là lời nói thật, cho dù thầy tu người máy Tịnh Niệm có chiêu "Tha Tâm Thông" thì cũng không phát hiện bất cứ vấn đề gì.
Vấn đề duy nhất là, kết quả mà bọn họ suy luận ra được từ những lời này, chỉ có thể là:
Thương Kiến Diệu có chi giả sinh vật và chip phụ trợ, có thể kích nổ thuốc nổ ngay trong tình huống bị khống chế.
Nhưng người có chi giả sinh vật và chip phụ trợ thực ra là của Tưởng Bạch Miên cơ.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, điều này thuộc về "chú hề suy luận" phạm vi lớn không thuộc năng lực người thức tỉnh.
Thấy đám người có mặt dường như đều đã bị kinh sợ, thầy tu người máy Tịnh Niệm bèn cất giọng điện tử:
"Nam mô A Nậu Đa La Tam Miểu Tam Bồ Đề, thí chủ làm như vậy, rốt cuộc là vì điều gì?"
"Anh đoán xem." Thương Kiến Diệu thoải mái cười nói.
Thật đúng là người điên... Bọn Hứa Lập Ngôn, Triệu Chính Kỳ đã triệt để tin vào lời Tưởng Bạch Miên rồi.
Kiểu điên cuồng này, loại hành vi thần kinh cỡ này, là không thể diễn ra được.
Lúc này, Tưởng Bạch Miên hắng giọng một tiếng, ngăn không cho Thương Kiến Diệu tiếp tục khiêu khích thiền sư Tịnh Niệm.
Cần biết rằng, mỗi một thầy tu người máy đều có điểm không thể xúc phạm tới, một khi bị chạm vào, chắc chắn sẽ phát cuồng ngay tại trận.
Nếu như Thương Kiến Diệu nói năng không xuôi tai, chọc giận Tịnh Niệm thiện sư, đến khi đó, hắn ta cướp cơ hội làm thịt toàn bộ đám quý tộc ở đây trước, thì thành ra không còn con tin nữa rồi.
Tưởng Bạch Miên nói với thủ vệ ngoài cửa trước khi Thương Kiến Diệu kịp lên tiếng lần nữa:
"Yêu cầu đầu tiên, đóng cửa lại."
Đóng cửa lại, thì đám thủ vệ bên ngoài sẽ không thể xác định chính xác vị trí của Thương Kiến Diệu nữa, cũng sẽ không dám tùy tiện bắn tỉa, giúp làm giảm bớt áp lực phòng ngự của cô.
Cô vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đã nhìn về phía đám Hứa Lập Ngôn, hừ mũi một tiếng biểu thị nghi hoặc:
"Hửm?"
Hứa Lập Ngôn nuốt nước miếng, la to:
"Đóng cửa."
"Đóng cửa lại."
Đám thủ vệ nghe lệnh, phân ra vài người, đóng cánh cửa phòng họp quý tộc lại.
Lúc này Thương Kiến Diệu mới xách thuốc nổ, tay cầm súng lục, bước từng bước về phía bàn dài.
"Ngồi đi, ngồi cả đi, có việc gì thì thương lượng là được." Hắn nhiệt tình mời đám nghị viên quý tộc đang núp ở các xó xỉnh.
Tưởng Bạch Miên đang đứng bên cạnh hắn, giúp hắn giám sát Âu Dick, thầy tu người máy Tịnh Niệm và động tĩnh nơi cửa chính thì chỉ có một đánh giá đối với lần này:
Vào tròng rồi!
Cô thậm chí còn hoài nghi liệu người này có thực sự bị ở vào trạng thái chập mạch hay không nữa.
"Không, không, không có việc gì, cậu cứ nói, chúng tôi nghe được mà." Triệu Chính Kỳ cố nặn ra một nụ cười, đáp lại lời mời của Thương Kiến Diệu.
Hứa Lập Ngôn cũng nhanh nhẹn nói:
"Có chuyện gì thì thương lượng với nhau là được."
"Muốn vũ khí, đạn dược, lương thực, vàng, dầu mỏ, than đá, ma túy, tất cả đều không thành vấn đề."
Hắn ta còn trẻ, mới làm thành chủ có vài năm, còn chưa muốn đi gặp ông bà ông vải vội đâu.