Côn Sơn thấy sắc mặt lão ba không tốt, hỏi “Cha, cha làm sao vậy?”
“Mày lừa gạt tao! Ở đây không phải Quảng Châu!”
“Ở đây hoàn toàn chính xác không phải Quảng Châu, nơi này là Hồng Kông, con thấy Quảng Châu bên kia hoàn cảnh quá ồn ào, cho nên trực tiếp dời nhà đến đây, bên này yên tĩnh, thích hợp nghỉ phép. Đây là nhà con ở Hồng Kông, bãi biển này cũng là của con ” Côn Sơn giải thích nói.
Bảo Châu đứng ở một bên bưng một mâm nho đã được rửa sạch sẽ cho các bà lớn ăn: “Ăn nho!”
Lục lão đầu nghe đến đó, không còn tức giận nữa, nhà mình đã không giống với lúc trước, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, có một bãi biển cũng không tệ, thực tế ở Sơn Tây và các tỉnh thành phố chung quanh liên tục xảy ra hạn hán, mỗi ngày nhìn thấy nhiều nước xung quanh như vậy, tuy những nước này không thể uống, nhưng nhìn cũng thấy thoải mái.
Lục lão đầu xem xong địa phương, nhìn bụng Bảo Châu, có chút nhô ra: “Mấy tháng rồi?”
“Hơn ba tháng rồi.” Côn Sơn đáp, sau đó sai Tiểu Đông dẫn đường, mọi người cùng nhau hướng trong nhà đi đến.
Trong phòng chất đầy hai sọt lớn nho Mỹ, thật ra đây chỉ là một góc của băng sơn, còn có một chút, thời điểm máy bay đi đón lão ba, đã thuận đường gửi cho nhạc phụ rồi, sau đó cũng đưa tới một sổ cửa hàng ở Quảng Châu bán, lần này vận chuyển nho Mỹ thật sự khá nhiều.
Lục lão gia cùng đám bà lớn ở chỗ này vài ngày sau, không chịu trở về, trong nhà vừa buồn chán lại nóng, không như thời tiết mát mẻ ở Hồng Kông, tuổi của ông cũng lớn rồi, sợ nóng, dẫn theo đám bà lớn ở chỗ này lâu dài, thuận tiện chiếu cố Bảo Châu.
Nói là đến mùa thu mới trở về, Côn Sơn không có vạch trần hành vi lười nhác của ông, lão ba muốn làm gì thì làm a! Có thể hầu hạ lão ba, là phúc khí của hắn.
Vì vậy lão ba và đám bà lớn vui vẻ ở lại, định nghỉ mát trường kỳ, Côn Sơn còn có công việc, không thể lâu một chỗ, phải chạy qua lại giữa Hồng Kông và Quảng Châu, mang theo Bảo Châu trở về Quảng Châu, chỉ ngẫu nhiên rảnh rỗi mới mang Bảo Châu đi đến biệt thự ở bãi cát.
Thân thể Bảo Châu càng ngày càng cồng kềnh lên, khẩu vị so trước khá hơn một chút, trông thấy cái gì cũng đều muốn ăn, nhưng vẫn hay thay đổi, chán ăn đồ chua, cô muốn ăn thứ mới lạ. Bảo Châu đang nhìn hoa quả trong sách, lật đến một tờ, thấy cái gì muốn ăn, ngày hôm đó muốn ăn sầu riêng, Côn Sơn bị cô làm cho không có biện pháp, kiên trì, liên hệ một người bạn ở Thái Lan hỗ trợ , người bạn ở Thái Lan nói địa điểm kêu hắn lái máy bay đến, Côn Sơn thấy Bảo Châu cũng nhàn rỗi không có chuyện gì, mang theo cô đến vườn sầu riêng, lúc máy bay bay qua một chỗ có hai bang phái đang đánh nhau , trong đó một đám người rất không có lễ phép, thấy máy bay cho rằng đó là đối phương phái tới tiếp viện, giơ súng lên hướng phía máy bay bắn tới.
Côn Sơn nổi giận!
Ta không trêu chọc ngươi, ngươi lại dám đối với ta và vợ của ta nổ súng, đánh ta coi như xong! Còn dám đánh vợ của ta!
Cũng may máy bay nhà mình cao cấp, bay lại cao, Bảo Châu lại đang tựa ở trên bả vai hắn ngủ.
Nếu không dọa vợ hắn và cục cưng trong bụng, làm sao bây giờ?
Hắn tức giận kêu phi công hạ thấp độ cao, sau đó đẩy cửa ra, nhanh chóng đối với tên gia hỏa vẫn còn giơ súng, một phát bắn trúng đầu!
Ai kêu ngươi dọa vợ con ta!
Sau đó bình tĩnh giữ một cửa, mới phát hiện mình tựa hồ có chút xúc động, đây là đang ở trong biên giới Thailand, hắn thật ngốc, một chút kích động cư nhiên nổ súng.
Côn Sơn cho là lần này mình chết chắc rồi, quả nhiên bọn họ mới bay đến nơi mua sầu riêng, vừa chất sầu riêng lên xe, còn chưa kịp trả tiền, một cỗ xe quân đội cùng mấy chiếc xe vận tải chở binh sĩ chạy đến trước mặt hắn, xuống bảy tám chục cá nhân, bao vây quanh hắn và Bảo Châu, Côn Sơn lập tức có một loại cảm giác lần này xong đời, không chết cũng phải mất một tầng da a!
Không nghĩ tới một người đứng đầu, đã đi tới, dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía hai người bọn họ, dùng thái ngữ hướng bọn hắn vấn an.
Bảo Châu từ trước đến nay luôn hòa đồng, cô nghe không hiểu, nên dùng tiếng Trung theo chân bọn họ vấn an: “Chào các người.”
Nghe Bảo Châu nói trung văn, một người trong đó hiểu tiếng Trung đứng ra đối với Côn Sơn nói: “Vừa rồi thập phần cảm tạ ngài giúp quân đội chính phủ chúng tôi loại bỏ trùm ma túy lớn ở Tháp Bằng, nếu không vừa rồi toàn quân chúng tôi khẳng định bị diệt, để tỏ lòng cảm tạ, tướng quân của chúng tôi nói có thể thỏa mãn ngài một nguyện vọng.”
Côn Sơn đem nguyện vọng này cho Bảo Châu, bởi vì kinh nghiệm nói cho hắn biết, mỗi lần mặc kệ Bảo Châu nói cái gì, đều tuyệt đối không chịu thiệt, ở địa phương xa lạ, hắn vẫn nên nghe lời vợ: “Bảo Châu, em nghĩ muốn cái gì?”
Bảo Châu chỉ chỉ sầu riêng trên máy bay nói: “Vậy em không trả tiền có được không?.”
Người Thái Lan rất thân thiết mỉm cười: “Có thể.”
Bảo Châu cao hứng, soàn soạt! Ăn cái gì cũng không cần phải trả tiền!
Nói cảm ởn xong, lôi kéo Côn Sơn lên trên máy bay, lưu lại những người đang đứng hóa đá…
Rõ ràng có thể dùng công phu sư tử ngoạm, cô gái này lại không mắc mưu, ô ô!
Bọn họ đi một chuyến uổng công rồi!
Côn Sơn lên máy bay về sau, cũng không có mất hứng, có đôi khi quá tham lam sẽ không tốt, cho nên mặc kệ Bảo Châu muốn cái gì, hắn đều không có ý kiến, bởi vì hắn biết rõ Bảo Châu không ôm chí lớn, cũng không thật sự tham, tuy rằng cô thường xuyên tiếp nhận các loại lễ vật nhỏ, nhưng bình thường đều chủ động trả tiền.
Về sau khi trở về, lúc Côn Sơn nghe được người bạn Thailand nói động cơ của đám người lúc ấy, dọa ra một thân mồ hôi lạnh, hóa ra những ngững người kia hi vọng hắn dùng công phu sư tử ngoạm, có được một chút đồ đạc, sau đó những người kia sẽ mở miệng tìm hắn mượn máy bay, hắn cũng không thể không cho mượn, nếu không cho sẽ không nể tình, cho mượn có còn sao?
Thế nhưng Bảo Châu không cần gì nhiểu, chỉ cần một ít sầu riêng, lại đi nhanh, may mắn người cầm đầu kia không suy nghĩ kỹ càng đã một ngụm đáp ứng, cũng không có cơ hội sửa lại, Côn Sơn nghe xong, âm thầm tự nói với mình, về sau phải luôn nghe lời vợ, đã tránh được một kiếp!
Côn Sơn mỗi lần mua đông mua tây cho vợ đều láy máy bay đi, tất cả mọi người cảm thấy hắn thật phá của, kỳ thật cũng không có bao nhiêu tiền, mỗi lần hắn mua đồ ăn ngon cho Bảo Châu, đồng thời cũng đưa tới cửa hàng của mình bán giá cao, Bảo Châu ăn chỉ là một sợi lông trên chín con trâu, những vật kia bán đi lợi nhuận ít nhất thu lại tiền xăng máy bay đi tới đi lui.
Một số hoa quả mùa này không có, Côn Sơn cho cô ăn quả khô, Bảo Châu vẻ mặt đáng thương nhìn qua hắn.
Theo bụng của cô càng lúc càng lớn, tính tình cũng sẽ trở nên càng lúc càng lớn, trước một giây vẫn cùng ngươi cười đùa, sau một giây đột nhiên oa oa khóc lớn lên.
Khá tốt là Côn Sơn có kiên nhẫn, tùy tiện cô muốn quậy phá như thế nào, đều dụ dỗ.