“Anh nhìn rất đẹp.”
“Vậy thì vì cái gì?” (=.=’)
“Hắn rất tham ăn.” Bảo Châu mỉm cười, hồi tưởng lần đầu tiên gặp Côn Sơn, Côn Sơn thật sự rất tham ăn, ông nội đã từng nói qua, tham ăn là phúc.
Mộc Thường Khoan thật buồn bực, dừng một hồi lâu mới hỏi: “Vậy em thích hắn sao?”
Bảo Châu trả lời vô cùng nhanh: “Rất thích rất thích thích.”
“Anh đã biết, em không cần tiễn , anh sẽ tự đi là được rồi.” Mộc Thường Khoan nói xong xám xịt rời đi.
Bảo Châu “a” xong một tiếng đi quay về, lúc trở lại phòng vẫn không nghĩ ra, hỏi Côn Sơn: “Mộc Đầu giống như tức giận, hắn tại sao lại tức giận?”
“Có lẽ hắn không phải tức giận, chỉ là khổ sở.”
“Khổ sở cái gì?”
“Anh cũng không biết.” Côn Sơn rất yên tâm lừa dối nói, nói xong sờ lên mái tóc mềm mại của Bảo Châu, một giọng nói ngủ đi! Đem Bảo Châu ôm vào trong ngực, thói quen giơ cánh tay ra làm gối đầu cho cô, thời gian không có Bảo Châu bên cạnh, hắn không thể nào ngủ ngon, luôn thường xuyên nửa đêm tỉnh lại, sờ soạng bên cạnh không có Bảo Châu, liền ngủ không được nữa, hôm nay cuối cùng có thể ngủ ngon giấc rồi.
Sáng sớm hôm sau đại phu nhân mang theo Bảo Châu đi Mộc phủ đánh bài, ngoài ý muốn biết được sáng sớm hôm nay Mộc Thường Khoan đã đột ngột mang theo theo hành lý trở lại Hắc Long Giang, ngay cả chào hỏi đều không có nói qua.
Mộc phu nhân thấy con trai rồi, lại nghe nói Bảo Châu là gái đã có chồng, nên yên tâm nhiều hơn, thái độ đối với Bảo Châu lại thân thiết lên, cho dù Bảo Châu thắng bà không ít tiền, Mộc phu nhân thủy chung vẫn mang theo mỉm cười.
Mộc phu nhân trong lúc rảnh rỗi, giữ hai người lại ăn trưa, buổi chiều trong sân thưởng hoa ăn điểm tâm, thời gian một ngày rất nhanh trôi qua.
Buổi tối lúc Bảo Châu trở lại Thẩm gia, Côn Sơn đang cùng Thẩm Chi Tề đánh cờ, Thẩm Chi Tề là một cao thủ, từ trưa đến giờ Côn Sơn không có thắng qua một ván. Thẩm Chi Tề mặc dù thắng rất là cao hứng, nhưng mặt ngoài vẫn thật khiêm nhường : “Côn Sơn con không cần luôn nhường, như vậy cha thắng sẽ không vinh quang gì.”
“Con đâu có nhường, là cha nuôi kỹ nghệ siêu quần.” Trời biết từ trưa tới giờ hắn chơi cờ với Thẩm Chi Tề có bao nhiêu nhàm chán, muốn thắng một ván! Nhưng hắn thực không hiểu nhiều về cái này.
Nghe nói Côn Sơn muốn dẫn Bảo Châu trở về, Thẩm Chi Tề vốn không đồng ý, nói muốn giữ bọn họ lại chơi thêm vài ngày.
Côn Sơn nói anh trai hắn sắp kết hôn, dù sao cũng phải trở về tham dự hôn lễ của anh trai a.
Điều này cũng đúng, Thẩm Chi Tề muốn thả đi, rồi lại có chút không cam lòng, liền nói: “Chúng ta đánh cờ, thắng cha một bàn, cha sẽ cho con dẫn Bảo Châu đi.”
Lúc Bảo Châu trở lại, Côn Sơn đảo mắt nhìn cô, một bên cùng Bảo Châu nói chuyện một bên tiếp tục đánh cờ: “Hôm nay thú vị sao?”
“Thú vị. Côn Sơn anh xem, đây là em thắng được đấy.” Bảo Châu lấy cái túi mang trong người ra cho hắn xem, bên trong đều là tiền, nhìn vẻ mặt khoa trương của cô.
Tâm tình Côn Sơn trở nên tốt hơn hào phóng khen tặng cô: ” Bảo Châu nhà anh rất tài giỏi.”
“Ngày mai em sẽ càng tài giỏi!”
Việc đánh bài kiếm tiền này, chỉ là giải trí bình thường thôi, Côn Sơn không hi vọng Bảo Châu xem đây là một nghề: ” Bảo Châu nhà anh hiện tại đã rất thông minh, đừng để cực khổ, nếu không anh sẽ đau lòng , em chơi cả ngày cũng đã mệt mỏi, đi tắm đi, đợi tí nữa anh giúp em lau tóc.”
“Ừm.” Nhìn Bảo Châu chạy lên lầu, Thẩm Chi Tề cố ý nhường, làm đàn ông có thể như Côn Sơn thật không dễ dàng, hôm nay trước hết tha hắn một lần, dù sao còn nhiều thời gian, ông có dự cảm cuối cùng có một ngày Côn Sơn sẽ lại trở về Sơn Tây, đến lúc đó còn có cơ hội ở chung.
Thấy cha nuôi nhường mình, Côn Sơn phá lệ dụng tâm chơi cờ, cuối cùng rốt cục thắng ván này, Thẩm Chi Tề nói: “Đừng vui mừng quá sớm, cha có chuyện muốn con đi làm.”
“Cha nuôi mời nói.”
“Kỷ Lương cũng trưởng thành rồi, con và Bảo Châu có rảnh rỗi giúp nó xem xét xem nhà ai có con gái tốt, thích hợp với nó, thì giới thiệu.” Ông đã sớm muốn con trai lập gia đình.
“Trước mắt có một người.” Đoạn thời gian trước hắn đã nghĩ đem Hạ Nhược Lan gả ra ngoài, Thẩm Kỷ Lương là một đối tượng tốt, nhưng chỉ sợ Thẩm gia không đồng ý.
“Nhân phẩm như thế nào?”
“Rất tốt, chỉ là gia cảnh không tốt lắm.”
“Gia cảnh là thứ yếu, người tốt, Kỷ Lương hài lòng là được.” Thẩm Chi Tề đời vinh hoa phú quý gì cũng đã trải qua, bây giờ nghĩ lại tất cả đều là mây bay, con trai yêu thích mới trọng yếu nhất.
Côn Sơn mỉm cười: “Con sẽ đặt biệt lưu ý, xin cha nuôi yên tâm.”
Cho tình địch đường lui, hắn tự nhiên cam tâm tình nguyện, đáng tiếc bên cạnh Bảo Châu chỉ có một Hạ Nhược Lan, nếu có hai người thì tốt, một người cho Mộc Thường Khoan, một người cho Thẩm Kỷ Lương, vậy chẳng phải thiên hạ thái bình rồi sao?
Sáng sớm hôm sau hai người mang theo Kiều Kiều và Tiếu Tiếu trở về Vận Thành một chuyến.
Không đơn thuần là đi mua đặc sản cho Vạn lão gia tử, Côn Sơn nghĩ đến sư phó còn chưa gặp được Bảo Châu và hai cục cưng nên muốn người nhìn thấy.
Sư phó lớn tuổi rồi, hiện tại không gặp, tương lai cũng không biết còn có cơ hội không, dù sao sư phó hắn ngoại trừ có thân phận ngầm ra, bên ngoài là hội trưởng bảo vệ thương hội, một thương nhân mang theo vợ con quang minh chính đại cùng hội trưởng hội bảo vệ thương hội ăn bữa cơm, chắc có lẽ không làm cho người ta hoài nghi.
Cửa hàng nhỏ trước kia của Côn Sơn và Bảo Châu còn chưa có bán, Côn Sơn không nỡ bán, muốn giữ lại làm kỷ niệm.
Nhà lớn của Lục gia cũng còn không có bán, tòa nhà rất lớn kia, chào giá cao, ở đây gặp hạn hán như vậy, không phải dễ bán, Côn Sơn hỏi Bảo Châu: “Ở nhà lớn ? hay là ở nhà trước kia của chúng ta? Dù sao đều có người định kỳ quét dọn.”
“Nhà trước kia đi.” Cô hơi nhớ cửa hàng trước kia.
“Vậy thì ở đó.” Bởi vì có người thường xuyên quét dọn, nên cửa hàng rất sạch sẽ, Côn Sơn đem Bảo Châu cùng bọn nhỏ dàn xếp tốt, trong phòng ghi cho sư phó bái thiếp, điện thoại trong nhà sớm đã không thể dùng.
Hai cục cưng hơi dính giường đã ngủ mất, Bảo Châu rảnh rỗi không có việc gì làm cùng Thẩm mẹ đi tìm hàng xóm chơi, Thẩm mẹ cầm một ít điểm tâm mang từ Thái Nguyên về, phân cho các bạn hàng xóm.
Các bạn hàng xóm thấy Bảo Châu trở về, rất nhiệt tình lại có chút ngoài ý muốn, một vị đại thẩm nói: “Bảo Châu, cô cùng người nhà định chuyển về đây sống à?”
Bảo Châu lắc đầu: “Côn Sơn nói chỉ ở một ngày.”
“Vậy nhà cô ở Quảng Châu bên kia có khỏe không?”
“Rất tốt! Có ăn có uống, rất tốt đấy.” Bảo Châu đối với cuộc sống bây giờ rất thỏa mãn.
“Như vậy cũng tốt, đúng rồi! Thẩm mẹ, vài ngày trước có người tới tìm bà nói là con trai bà, chúng tôi không biết các người chuyển đi nơi nào , nên không có nói cho hắn biết, hắn rất thất vọng, bà lưu địa chỉ lại đây, nếu con trai bà có đến nửa, tôi sẽ đưa cho hắn.” Đại thẩm nhiệt tình nói.
“Được! Cảm ơn bà!” Thẩm mẹ tranh thủ thời gian để lại địa chỉ, hy vọng có thể sớm ngày cùng con trai đoàn tụ. Hiện tại cuộc sống tốt rồi, cái khác không muốn, chỉ trông cho on có thể sớm ngày đoàn tụ.