Đồ dùng trong nhà đều do Nhị thái thái chọn, Vạn Phú Quý nghe xong, không có chỉ trích Nhị thái thái tại chỗ, đối với Nhị thái thái nói: “Nghe nói giường ngủ Tây Dương rất thoải mái, lập tức sai người đi lên tỉnh mua, phải chọn loại tốt nhất, trong vòng mười ngày đưa qua cho Bảo Châu.”
Nghe được giường Tây Dương lớn, khi về nhà, Bảo Châu nhớ tới Côn Sơn hứa mua cho mình bồn tăm Tây Dương lớn: “Đúng rồi, anh nói muốn mua cho em bồn tắm lớn đấy.”
“Đợi kiếm được tiền sẽ mua cho em, về sau thích gì nói cho anh biết, đừng đi tìm nhạc phụ, biết không?” Hắn trước kia ngại phiền toái, không chịu lấy bạc trắng, chỉ chừa vàng chôn dưới đất, đã có hơn phân nửa vạc nước rồi, những vàng kia phía trên đều có ấn ký, hiện tại vẫn không thể động vào, trên người không tiền mặt, đành phải đợi lần sau, lần sau hắn nhất định sẽ không ghét bỏ bạc và tiền giấy vừa thối lại chiếm diện tích nữa.
“Vì sao?”
“Bởi vì anh là chồng em, em có nhu cầu gì thì tìm anh, nếu tìm nhạc phụ, sẽ làm cho nhạc phụ cảm thấy anh không có năng lực thỏa mãn em, hiểu không?”
Bảo Châu cái hiểu cái không gật đầu: “Em nhớ kỹ rồi.”
“Yên tâm, qua nửa tháng sẽ mua bồn tắm Tây Dương cho em.” Đại tham quan Viên Thế Thành đang vận chuyển số tiền tham ô lớn, còn tầm mười ngày sẽ vận chuyển qua vùng phụ cận, bọn họ đã chuẩn bị tốt đến lúc đó sẽ động thủ, được tiền, hắn lập tức mua bồn tắm lớn cho Bảo Châu.
Lúc về đến nhà, Tiểu Đông đang quét rác, Bảo Châu suy nghĩ có sống thì có thể làm, lập tức đi qua đoạt cây chổi.
Tiểu Đông nào dám, cầm lấy cây chổi chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, Bảo Châu cảm thấy hắn keo kiệt, quét rác cũng không cho, bất quá cô có thể đoạt!
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Bảo Châu đã thức dậy, đi trong sân tìm cây chổi, quét rác ah!
Sáng hôm nay, Tiểu Đông lại bị thiếu gia dùng ánh mắt lạnh buốt chỉnh đốn, nên rút kinh nghiệm, buổi tối trước khi ngủ, đem cây chổi giấu đi.
Sáng sớm ngày thứ ba Bảo Châu lại thức dậy sớm, không tìm được cây chổi, cho rằng cây chổi mất tích, nên cảm thấy buồn bực chỉ ăn hai cái màn thầu một chén cháo và một củ khoai lang.
Ăn xong điểm tâm, Tiểu Đông chậm rãi từ trong góc lấy ra cây chổi bắt đầu quét rác.
Thật tốt! Hôm nay không có bị thiếu gia cảnh cáo, hắn vui tươi hớn hở quét a quét, không chút nào biết Bảo Châu đang dùng vẻ mặt khát khao nhìn cây chổi trong tay hắn, cô cũng muốn làm việc ah! Mỗi ngày chỉ chơi, không cần làm việc, cô cảm thấy rất mất mặt.
Kết quả sáng ngày thứ tư, Bảo Châu cũng không dậy sớm nổi, đợi thời điểm mọi người ăn điểm tâm, cô nhanh như chớp chạy vào trong sân đến tất cả hẻo lánh tìm cây chổi, cuối cùng cô cũng đã tìm được cây chổi đáng yêu giấu dưới bếp lò, sau đó quét a quét, ngay cả điểm tâm đều đã quên ăn, một bên quét rác một bên ca hát: “Một cây tỏi mọc trên núi cao,, ai cũng muốn đem ta đi nấu…”
Nghe được giọng hát kiêu ngạo đang quét rác hăng say, Tiểu Đông theo phản xạ nhìn thoáng qua thiếu gia, vẻ mặt nhanh khóc: “Thiếu gia tôi…”
Côn Sơn thở dài một hơi, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Nhiệm vụ còn rất gian khổ, Tiểu Đông phải cố gắng, tôi xem trọng cậu.”
Tiểu Đông: “…”
Nhiệm vụ này hoàn toàn chính xác rất gian khổ, bất quá Tiểu Đông cẩn thận nghĩ nghĩ Thiếu nãi nãi là hổ giấy, không phải là một cây chổi thôi sao? Tôi giấu ở dưới giường tôi, xem cô làm sao tìm được?