Cùng Bảo Châu ở chung lâu như vậy, mỗi lần nhìn thấy Bảo Châu khi dễ Tiểu Hoàng, hắn đều cảm thấy động tác kia thật đáng yêu, không khỏi học theo khi dễ Tiểu Hoàng, đem thức ăn mình không thích bỏ vào trong chén Tiểu Hoàng: “Tiểu Hoàng ăn đi.”
Hình ảnh kia thoạt nhìn thật ngây thơ, nhưng lại thật thật ấm áp, Diệp Dung Thanh phát hiện mình cơ hồ ghen ghét nổi giận, cô biết rõ Nhị thiếu gia trước kia có chút tính khí trẻ con, nhưng bây giờ càng lộ ra thành thục chững chạc, đối với cô cũng khách khí có lễ, cô cho rằng hiện tại Lục Côn Sơn chính là như vậy, thế nhưng ở trước mặt Vạn Bảo Châu, hắn ngây thơ như đứa bé.
Hoặc là nói, hắn nguyện ý vì cô trở thành một đứa bé ngây thơ, việc bánh từ trên trời rớt xuống này, cô cũng sẽ không tin, Nhị thiếu gia như thế nào lại tin? Chẳng qua là trêu chọc Vạn Bảo Châu, cái con nhỏ ngu này, dựa vào cái gì có thể độc hưởng Nhị thiếu gia sủng ái?
Nhưng cô lại không muốn công khai đi ly gián quan hệ của Nhị thiếu gia và Vạn Bảo Châu, bởi vì như vậy sẽ lộ ra cô là người hẹp hòi, ngược lại không có chỗ tốt.
Cô không tới gần, lấy đồ ăn xong, ngồi xuống ở vị trí bên cạnh không gần không xa bọn họ, một bên chậm rãi ăn, một bên thỉnh thoảng liếc nhìn Côn Sơn, cô không tin Nhị thiếu gia sẽ hoàn toàn bỏ qua cô.
Một lát sau Cù thiếu tới kêu Côn Sơn chuẩn bị lên đài phát biểu, Côn Sơn thấy Bảo Châu ăn không sai biệt lắm, mới đứng dậy theo Cù thiếu đi lên đài.
Thấy bọn họ đi xa, Diệp Dung Thanh đi đến trước mặt Bảo Châu, thân thiện cùng cô chào hỏi: “Thiếu phu nhân, cô còn nhớ rõ tôi không? Tôi là Diệp Dung Thanh.”
Bảo Châu gật đầu: “Nhớ rõ!”
“Đây là bánh thạch đầu tôi tự tay làm, cô cũng là người Vận Thành, có lẽ đã ăn qua, rất ngon đấy.” Nếu cô tự tay giao cho Nhị thiếu gia, chỉ sợ Nhị thiếu gia cảm thấy cô có ý nghĩ xấu, nếu như thông qua Vạn Bảo Châu giao cho thiếu gia, cô sẽ thoát khỏi hiềm nghi câu dẫn thiếu gia, lại có thể nhờ bánh thạch đầu làm cho Nhị thiếu gia nhớ tới trước kia, mỗi lần lúc hắn bị lão gia trừng phạt không cho phép ăn cơm, là cô luôn vụng trộm đem bánh thạch đầu kín đáo đưa cho hắn.
Bảo Châu vừa nghe tới mỹ vị quê nhà đã sắp chảy nước miếng rồi, nhưng đồ tốt một người ăn có chút lãng phí, Bảo Châu trưng cầu ý kiến của cô: “Tôi có thể chia sẻ cho người khác được không?”
Diệp Dung Thanh cho rằng cô chỉ Côn Sơn, gật đầu: “Đương nhiên có thể, thứ tốt nhiều người ăn mới thú vị, tôi sẽ không trách cô.”
“Cô thật hào phóng a!” Bảo Châu khoa trương xong, ngoắc tay kêu người đi gọi Tiểu Đông và Thẩm mẹ tới.
Thẩm mẹ nhìn thấy bánh thạch đầu cảm thấy hết sức thân thiết: “A! Đã rất lâu tôi không ăn bánh thạch đầu rồi.”
Tiểu Đông cũng là: “Thật thân thiết a!”
Bảo Châu cho bọn họ mỗi người một miếng, sau đó nhanh chóng chia xong: “Còn lại cái này cho Hạ tỷ tỷ, cái này là của Tiểu Cù Từ, đây là Tiểu Đông, đây là A Long, đây là A Hổ, đây là Tiểu Hoàng, cuối cùng miếng này là của tôi.”
Bảo Châu nói xong khẩu vị rất tốt, một ngụm cắn xuống, hương vị coi như không tệ.
Sau khi cho chia xong, Diệp Dung Thanh trợn tròn mắt, không khỏi nói: “Thiếu phu nhân sao không để cho thiếu gia một miếng? Nếu không đủ, lần sau tôi làm tiếp một ít mang đến.”
Bảo Châu lắc đầu: “Côn Sơn bị lở miệng, chỉ uống trà lạnh.”
Người khác có lẽ không hiểu nguyên do, Tiểu Đông có thể không hiểu sao? Tiểu Đông nhìn thoáng qua Diệp Dung Thanh, nói: “Diệp cô nương, thiếu gia hiện tại chỉ thích ăn mỳ, đã sớm không muốn ăn bánh thạch đầu nữa.”
“Tôi làm mỳ không tệ, lần sau mang đến cho mọi người.”
Bảo Châu có lẽ không hiểu, những người khác nếu còn nghe không hiểu, vậy cũng uổng công lăn lộn, chuyện Diệp Dung Thanh và Côn Sơn, trước kia Thẩm mẹ mới tới đã nghe đám người hầu nhà lớn bàn tán, chỉ là thời gian dài, không nhớ ra cô, hiện tại đã nhớ ra, ngoài cười trong không cười nói: “Không cần, thiếu phu nhân nhà chúng tôi cái khác có lẽ làm không tốt, nhưng mỳ ngược lại làm vô cùng tốt, thiếu gia cực kỳ thích. Người khác làm hắn ăn một chén, Thiếu phu nhân làm, hắn ăn rất nhiều. Có đôi khi tôi nói thiếu gia ‘Cậu cũng đừng ăn quá no, coi chừng bể bụng. Thiếu gia nói, Bảo Châu làm, bể bụng cũng đáng’.”
Diệp Dung Thanh nghe xong, chỉ là cười cười: “Thiếu gia đối với Thiếu phu nhân thật sự là rất tốt.”
Da mặt dày như thế, Thẩm mẹ nhìn thấy tức giận, đối với Bảo Châu nói: “Thiếu phu nhân, buổi tiệc không thú vị, tôi với cô đi ngắm trăng được không?”
Sắp đến Trung thu rồi, Bảo Châu gần đây rất thích buổi tối ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, xem mặt trăng có tròn hơn chút nào không.
“Con muốn đi vệ sinh, Thẩm mẹ mang Tiểu Hoàng đi lên mái nhà chờ con!” Bảo Châu nói xong đứng lên đi tới nhà vệ sinh, lúc đi ra, Bảo Châu một bên hát, một bên đi lên phía trước, đột nhiên một đĩa bánh ngọt từ khúc quanh cách đó không xa, hướng phía cô bay qua, ném trúng người của cô, núp trong chỗ quẹo, làm cho Bảo Châu nhìn không thấy rõ là ai.
Bánh ngọt từ trên người cô rơi xuống, lễ phục màu đen bị bánh ngọt vừa đỏ vừa xanh làm cho hỏng mất.
Bảo Châu cúi đầu vỗ vỗ quần áo, trên tay lại dính rất nhiều bơ, thoạt nhìn rất dơ, cô vươn tay vô ý thức sờ lên mái tóc không quá nghe lời, kết quả trên tóc cũng thế.
Tiêu rồi, Côn Sơn mà nhìn thấy bộ dạng này của cô, nhất định sẽ tức giận, nếu biết ai cầm bánh ngọt ném cô sẽ rất thê thảm a?
Bảo Châu rất thiện lương, muốn trở lại toilet tẩy rửa một chút, đột nhiên bị người gọi lại, một người đàn ông râu quai nón mang theo một bọn đàn ông đi đến trước mặt cô, chán ghét nhìn côg một cái: “Đại thẩm, bà có nhìn thấy một cô gái đi qua đây không? Trẻ tuổi lại xinh đẹp.”
Bảo Châu lắc đầu: “Không có.”
“Không có lý do a!” Người nọ thì thầm một tiếng, đi đến hành lang phía trước, vừa rồi có người nói nhìn thấy Lục phu nhân, ở trong hành lang này, không có lý do mới một lát đã không thấy tăm hơi.
Hắn hùng hổ đối với người bên cạnh hô tìm khắp nơi cho tao, tiếp tục đi lên phía trước đi.
Bảo Châu không biết rõ tình hình bò lên trên sân thượng, kêu Thẩm mẹ cùng Tiểu Hoàng mang cô về nhà.
Thẩm mẹ nhìn thấy người cô đầy bơ, nhíu mày, Thiếu phu nhân thật đúng là đứa bé, như thế nào khiến cho người đều là bơ, nếu thiếu gia biết sẽ lại thở dài.
Bảo Châu chân trước vừa đi, chân sau Côn Sơn vừa xuống đài đã nhận được một tờ giấy, trên đó viết: nếu như muốn vợ mày bình an vô sự, chuẩn bị 50 vạn.
Côn Sơn tuy trải qua sóng to gió lớn, nhưng lập tức đã luống cuống, hướng bốn phía quát to một tiếng: “Bảo Châu! Bảo Châu, em ở đâu?”
Tiểu Cù nói: “Tôi nhìn thấy Thiếu phu nhân đi ra ngoài rồi.”
“Chết tiệt!” Côn Sơn mắng xong, nắm lấy cổ áo người đưa hắn tờ giấy: “Nói, là ai bảo mày đem tờ giấy cho tao? Người đó đâu?”