Mục lục
Trân Bảo Vợ Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu sư trưởng thấy bọn họ nhiều người, đành phải để cho thủ hạ đặt tất cả đồ đạc xuống, chán nản rời đi, trong lòng nghĩ về sau có cơ hội nhất định phải báo thù này, nhưng những người kia đều che mặt, trời vừa chập tối, hắn thật sự thấy không rõ hình dáng, về sau muốn báo thù chỉ sợ cũng khó khăn.

Phần đông huynh đệ Trí Đường lông tóc không bị tổn thương lại thu được nhiều sung đạn như vậy, nếu không phải Côn Sơn nói không nên xuất hiện lộ liễu, bọn họ thật muốn ca hát trở về, thật sự là thu hoạch lớn a! Đã có những vũ khí này, về sau bọn họ dám buôn bán lớn rồi.

Đáng thương cho Chu sư trưởng cố ý thuê thuyền đến Sơn Tây, vốn định kiếm một số lớn, thắng lợi trở về, kết quả là người không có đồng nào đến bên cạnh Hoàng Hà, nghe bọn họ bị cướp trên người không còn một đồng, người chèo thuyền nào còn muốn chở bọn họ, kết quả bọn họ không thể trở về!

Chỉ có thể ở lại Sơn Tây.

Trong lòng Chu sư trưởng nén giận, vừa nghĩ tới Lỗ Nghĩa Tường vô tình là đã không muốn đi theo hắn, dứt khoát đem quân đội tránh đi, mọi người đều tự tìm chỗ kiếm tiền mua vé tàu tự mình trở về!

Hắn cũng tìm chỗ làm công, đường đường sư trưởng lập tức biến thành đầy tớ, thực làm người ta thổn thức không thôi, nhưng mà cuộc sống của hắn so với những người khác càng khổ sở, thị trưởng Vận Thành nghĩ đến việc hắn đoạt một ngàn lượng của mình, hiện tại hắn tự mình chạy tới, làm sao có thể buông tha hắn như vậy? Nói trước kia anh mượn của tôi một ngàn lượng, hiện tại ghi phiếu nợ cho tôi a! Hạn anh trong vòng ba tháng trả hết, nếu không chặt tay chân của anh.

Chu sư trưởng nghĩ tới nghĩ lui, thì nghĩ tới Bảo Châu, cô gái kia ngây ngốc dễ bị lừa, sau khi nghe ngóng cô là Nhị thiếu nãi nãi của Lục gia, trong nhà có một cửa hàng làm ăn rất phát đạt, còn làm đồ chua bán cho tỉnh thành, tìm cô mượn một ngàn lượng có lẽ không thành vấn đề.

Khóc than ai cũng biết, Chu sư trưởng cố ý làm cho mình trở nên rách rưới đến trước cửa nhà Bảo Châu, hắn coi như là một nhân vật co được dãn được, lần này thấy được ấm lạnh của thế gian, tính tình cũng không có xấu như trước kia, hắn gặp một phụ nữ trung niên trong cửa hàng, hỏi bà: “Đại tẩu, xin hỏi Bảo Châu có ở nhà không?”

“Cậu gọi ai là đại tẩu? Đừng gọi bậy.” Nhìn tuổi của hắn cũng không còn nhỏ, như thế nào lại gọi bà là đại tẩu, Thẩm mẹ hừ lạnh một tiếng, lại nói: “Tên của phu nhân nhà tôi há lại có thể cho cậu kêu sao?”

“Vậy Nhị thiếu phu nhân có ở nhà không?”

“Có, nhưng cậu tìm cô ấy làm gì?” Cũng không phải bất luận a miêu a cẩu gì đều có thể tiến vào.

“Tôi có việc nhờ cô ấy, bà giúp đỡ chút a! Tôi thật sự là đến bước đường cùng rồi.”

“Được rồi! Giúp cậu lần này.” Thẩm mẹ cao cao tại thượng liếc hắn một cái, gọi người đi vào kêu Bảo Châu đi ra.

Bảo Châu vừa thấy hắn, liền lui về phía sau: “Tại sao lại là ông? Tôi đã nói rồi, tôi không làm vợ bé của ông đâu.”

“Thực xin lỗi, trước kia do tôi hồ đồ, hiện tại tôi nghèo túng, lại làm không ra tiền sắp chết đói, cô có thể cho tôi mượn một ngàn lượng được không, để tôi có thể về nhà?” Hắn quỳ xuống trước mặt Bảo Châu, nước mắt cũng sắp chảy xuống, đều nói dưới gối đàn ông là vàng, hắn hi vọng cái quỳ này có thể mang vàng đến cho mình.

Bảo Châu mặc dù đối với tiền tài không có khái niệm gì, nhưng cũng biết một ngàn lượng là rất nhiều, lắc đầu: “Không được, cho ông thì tôi chết đói.”

“Van cô, cô bảo tôi làm trâu làm ngựa đều được.”

Bảo Châu suy nghĩ, cũng không biết là trong nhà thiếu người, nhưng nhìn hắn thật sự rất đáng thương, từ trong ví móc móc, bên trong có chừng trăm đồng. Bảo Châu đưa toàn bộ cho hắn : “Nhiêu đây đủ không?”

Chu sư trưởng gật đầu, phải biết hiện tại tiền lương một tháng của công nhân bình thường cũng chỉ có hai ba mươi đồng, cô quả nhiên rất hào phóng, mặc dù không nghĩ nhiều như vậy, nhưng so với không có thì tốt hơn, trong lòng cười nhạo cô thật khờ, vui vẻ vươn tay ra nhận.

Thẩm mẹ nhìn thấy : “Thiếu phu nhân, lúc trước hắn ta đùa giỡn cô, cô tại sao phải cho hắn tiền? Đừng cho hắn, để cho hắn chết đói đi.”

“Thế nhưng chết đói chính là mất mạng.” Bảo Châu ngẩng đầu có chút khó xử nhìn về phía Thẩm mẹ.

Thẩm mẹ nói: “Hắn chết mới tốt, lại không biết có ơn tất báo, cho hắn chỉ uổng phí, nói không chừng giờ phút trong lòng lòng hắn còn mắng cô ngốc.”

Bảo Châu lắc đầu: “Hắn sẽ trả đấy.”

Thẩm mẹ lại không tin: “Hắn sẽ trả? Thời đại này, quân phiệt chẳng khác nào lưu manh, huống chi lại là một tên quân phiệt nghèo túng. Tiền của cô cũng không phải từ trên trời rơi xuống, chính cô có đôi khi còn không nỡ dùng, tội gì cho hắn?”

Bảo Châu vẫn cho, cô đem tiền đưa tới, hỏi hắn: “Ông sẽ trả cho tôi phải không?”

Chu sư trưởng gật đầu, nghe cô và người hầu nói chuyện, hắn đột nhiên phát hiện, thì ra cô cho mình tiền, không vì cô ngốc, mà là vì cô thiện lương, trong lòng thái độ đối với cô âm thầm thay đổi, từ khinh miệt, đổi thày tôn trọng cùng tranh thủ thời gian, chỉ trong nháy mắt, hắn cảm kích nói: “Hôm nay cô cho tôi tiền, ngày sau nếu Đông Sơn lại vùng lên, nhất định tôi sẽ hoàn trả lại nghìn lần.”

“Nói nghe thật êm tai.” Thẩm mẹ hoàn toàn không tin.

Bảo Châu cảm thấy không sao cả, cô còn rất nhiều tiền, nhiều đến bao tải đều chứa không hết, hắn cần, thì lấy đi a!

Cô tuy rằng chán ghét hắn, nhưng vẫn không muốn chứng kiến hắn chết a!

“Mang bút đến.” Chu sư trưởng nói, hắn nguyện ý ghi giấy nợ, ngày khác huy hoàng, nhất định hoàn trả nghìn lần. Lập chứng từ xong, Chu sư trưởng mang theo lòng cảm ơn, ôm tiền trong lòng thuê thuyền mang theo mười mấy thủ hạ nguyện ý đi theo hắn lăn lộn, vượt qua Trường Giang về tới quê nhà.

Tất cả mọi người cảm thấy số tiền của Bảo Châu là bánh bao thịt đánh chó, có đi không về…

Thời gian tiếp tục như vậy trôi qua, Côn Sơn làm tiểu đội trưởng cảm thấy cũng không có ý gì, đội cảnh sát hình sự chủ yếu là quản một ít chuyện ẩu đả, bang phái hoạt động, những vụ án mang tính chất ác liệt, vốn không tính là lớn, án lớn trên cơ bản không có , có thể nói là thanh nhàn vô cùng.

Côn Sơn rỗi rãnh, dứt khoát thường xuyên bỏ bê công việc.

Bảo Châu cũng biết chữ được sơ sơ, Thẩm Kỷ Lương ở tỉnh thành cũng coi như danh nhân, gia nghiệp lại lớn, làm sao có thể ở chỗ này lâu được? Cuối cùng phải trở về, ngày hôm đó Côn Sơn cố ý bỏ bê công việc cùng Bảo Châu tiễn hắn, lúc gần đi, Thẩm Kỷ Lương lưu luyến lôi kéo tay Bảo Châu, hoàn toàn bỏ qua Côn Sơn ở phía sau Bảo Châu đang trợn mắt nhìn, đối với cô ẩn ý đưa tình mà nói: “Bảo Châu, chờ qua thọ thần của cha, tôi nhất định sẽ trở về.”

“Ừm, cái này cho anh.” Bảo Châu rút tay ra từ trong tay Thẩm mẹ tiếp nhận bình đồ chua đưa cho hắn, mỉm cười: “Cái này cầm trên đường ăn.”

Cầm bình đồ chua Bảo Châu cho, Thẩm Kỷ Lương mắt nước mắt lưng tròng, muốn ngừng mà không được, trong miệng một mực nói: “Tôi trở về đấy, Bảo Châu nhất định phải nghĩ tới tôi!”

“Yên tâm đi!” Côn Sơn cười cười, trong lòng lại hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nghĩ, yên tâm đi! Có ta ở đây, cô ấy nhất định sẽ không nhớ ngươi.

Ngày đầu tiên Thẩm Kỷ Lương rời đi, Bảo Châu đích xác có chút nhớ hắn, mọi người có tình cảm, Bảo Châu cũng đồng dạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK