Cúp điện thoại, Côn Sơn lại gọi điện thoại cho Mộc Thường Khoan, Mộc Thường Khoan nhận được điện thoại nói: “Tôi đang muốn gọi điện cho cậu, người cậu muốn tôi điều tra, tôi đã điều tra xong rồi, sau khi hắn tiến vào quân đội, là một binh lính thành thật, thường xuyên bị người khi dễ, nhưng hắn không phải ở trong quân đội cậu nói, hắn ở trong bộ đội Vương Tư Xa, mấy tháng gần đây đột nhiên mất tích, hình như là có người đi tìm hắn, đưa hắn đi.”
Côn Sơn nghe xong, nói cám ơn cúp điện thoại, chuyện rất rõ ràng không phải sao?
Hẳn là có người mua chuộc Thẩm Trụ Tử bắt cóc con của hắn, hắn thực ngốc, thời điểm này lại lơ là, nếu như không tìm được Kiều Kiều trở lại, Bảo Châu sẽ chịu không nổi, cha đoán chừng sẽ rất khổ sở, mà hắn cũng có một loại cảm giác trời đất sụp đổ.
Đứa nhỏ là hi vọng một gia đình, nếu không có đứa nhỏ, cái nhà này sẽ không có hi vọng.
Kế tiếp tìm kiếm khắp thành hai ngày vẫn không có tin tức của Kiều Kiều, thời điểm Bảo Nguyệt gọi điện thoại, không cẩn thận nói lỡ miệng, Vạn lão gia sau khi biết, rầu rĩ không vui ngồi trong sân khóc lóc, cũng không chịu ăn cơm, Lục lão gia sau khi nhìn thấy, hỏi là chuyện gì xảy ra, chuyện không thể dấu diế, Lục lão gia và ngũ phu nhân cũng biết, ngũ phu nhân nghe xong trực tiếp hôn mê bất tỉnh, cháu của bà mất tích!
Hai bên gia đình vì tin tức này, đều rối loạn, đứa nhỏ không thấy đâu, tâm trạng mọi người đều không tốt, mây đen che kín
Thẩm gia không biết từ đâu biết được tin này, Thẩm Kỷ Lương mang theo Nhược Lan chạy đến Thượng Hải, xem có thể giúp đỡ Côn Sơn không.
Người khác có lẽ không biết, Thẩm Kỷ Lương đối với Côn Sơn vẫn có vài phần hiểu rõ, gọi hắn vào thư phòng, bắt lấy cổ áo Côn Sơn nói: “Có phải vì chuyện bang phái của cậu? Kiều Kiều là bị kẻ thù của cậu bắt đi phải không?”
Côn Sơn lắc đầu trong mắt một mảnh ướt át: “Tôi không rõ lắm.”
“Cậu gia nhập bang phái gì, hiện tại tốt rồi, con trai cũng không tìm thấy nữa.” Thẩm Kỷ Lương là thay hắn sốt ruột, khó tránh không lựa lời mà nói.
Côn Sơn lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào khàn giọng: “Tôi cũng không muốn.”
Đang nói, điện thoại vang lên, Côn Sơn tiếp: “A lô!”
Bên kia là giọng Tọa đường đại gia dương dương đắc ý: “Như thế nào? Hiện tại nếm được sự lợi hại của tôi chưa?”
“Là ông bắt cóc con của tôi?” Côn Sơn rất phẫn nộ, bình thường mọi người tranh một chuyến, đấu một trận, hắn có thể nhịn, nhưng động con của hắn, đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn.
“Là tôi, hiện tại cậu muốn nhận lại con của mình, nhất định phải lập tức rời khỏi Trí Đường, hơn nữa đem vị trí giao cho tôi.” Tọa đường địa gia đã tính trước nói, nghĩ thầm con của mày hiện tại trên tay tao, mày còn không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ? Vốn hắn muốn bắt vợ Côn Sơn, nhưng người phụ nữ kia có quá nhiều người bảo hộ, không thể ra tay.
.
Cho nên thay đổi kế hoạch, bắt Lục Kiều tương đối dễ dàng hơn.
“Tôi muốn nghe giọng của con tôi.”
Tọa đường địa gia kêu người bế đứa nhỏ đến, cách điện thoại véo Kiều Kiều một cái: “Tiểu tử thối, khóc cho tao!”
Kiều Kiều rất có cốt khí không khóc, ngược lại khanh khách nở nụ cười, Tọa đường đại gia nghe xong nóng vội, muốn tiếp tục véo Kiều Kiều, Côn Sơn đã xác nhận là Kiều Kiều, đây là tác phong con của hắn, Côn Sơn khàn giọng đối với điện thoại nói: “Con trai, ba ba yêu con .”
Côn Sơn vừa nói xong, điện thoại trở lại trong tay Tọa đường đại gia, hắn tin tưởng tràn đầy mà nói: “Thế nào quyết định xong chưa? Chỉ cần cậu giao vị trí đó ra, chờ tôi thuận lợi leo lên vị trí đường chủ, con của cậu tôi sẽ trả lại cho cậu.”
“Ông thả con tôi về trước.”
“Không có khả năng, cậu xem tôi là tên ngốc sao.”
Côn Sơn nghĩ, vậy ông cho là tôi bị choáng váng sao, Côn Sơn tức giận đến muốn giết người, lại đột nhiên bình tĩnh lại, lừa dối nói: “Được, tôi đáp ứng ông, sáng sớm ngày mốt, tôi sẽ ở trước mặt mọi người từ chức, đem vị trí giao cho ông, nhưng ông phải mang con tôi theo, tôi gặp được con của tôi, tôi mới có thể đem vị trí cho ông.”
“Được.” Tọa đường đại gia thật cao hứng.
Cúp điện thoại, Côn Sơn không thể chờ đợi được gọi điện thoại cho A Thiếu: “A Thiếu, Kiều Kiều bị Tọa đường bắt cóc , tôi nghĩ không thoát khỏi có liên quan tới Hình đường, tôi cần trợ giúp của cậu, sáng sớm ngày mốt cậu mang theo một trăm người đi Tổng đường, nghe mệnh lệnh cho tôi hành động, hai người kia phải bắt sống.”
Côn Sơn cúp điện thoại, thấy Thẩm Kỷ Lương đang dùng một loại ánh mắt cậu điên rồi nhìn xem Côn Sơn, tức giận nói: “Cậu làm như vậy, Kiều Kiều sẽ rất nguy hiểm.”
“Con trai tôi muốn, nhưng an nguy của mười vạn đệ tử Trí Đường tôi không thể không để ý. Mười vạn tánh mạng, toàn bộ nằm trong tay tôi, tôi không thể đem tương lai của bọn họ giao cho một tên tiểu nhân hèn hạ, cho dù là vì con của tôi cũng không được.” Tất cả anh em Trí Đường và con của hắn, nếu hắn nhất định phải lựa chọn, hắn chọn phía trước.
“Tôi nên nói cậu vĩ đại, hay là nói cậu vô tình? Đó là con trai cậu.”
“Tôi biết rõ, tôi có thể đem mạng của tôi đổi với mạng của Kiều Kiều, nhưng đem mạng của mười vạn huynh đệ đổi con của tôi, không thể.” Hắn ngồi ở trên cái ghế này, nên phân rõ công và tư, phải lấy lợi ích của mọi người làm trọng.
“Vạn nhất hắn phát hiện cậu muốn bắt hắn, Kiều Kiều sẽ nguy hiểm, tôi đi với cậu.”
Côn Sơn lắc đầu: “Tôi không muốn để anh cuốn vào trận thị phi này, anh không phải đệ tử bổn đường, cũng không thích hợp xuất hiện ở đó.”
“Vậy cậu làm sao?”
“Anh quên tôi làm gì sao?”
Thẩm Kỷ Lương nghĩ cũng đúng, buôn bán vũ khí cộng thêm lão đại bang phái, hắn có cái gì để lo lắng, chỉ sợ người chịu thiệt chính là đối phương: “Vậy cậu cẩn thận một chút, vì Bảo Châu, cũng vì chính cậu.”
“Tôi biết rõ.”
Hai ngày sau, bên ngoài Tổng đường, Côn Sơn gặp thủ hạ của Tọa đường đại gia đứng rất xa trong tay ôm đứa nhỏ.
Bởi vì rất xa, căn bản nhìn không rõ lắm, Tọa đường đại gia rất cảnh giác kêu người ôm đứa nhỏ đứng trên ban công ở lầu hai khách sạn đối diện Tổng đường.
Thấy Côn Sơn nhìn chằm chằm vào đứa bé kia, Tọa đường đại gia rất hài lòng đi đến trước mặt hắn nói: “Nếu cậu làm tôi không hài lòng, tôi sẽ kêu người ném con của cậu xuống.”
“Tôi đã biết.” Côn Sơn khẽ cúi đầu, biểu hiện vô cùng bất đắc dĩ.
Đợi Tọa đường đi vào bên trong, Côn Sơn nhìn thoáng qua A Hổ núp trong góc, A Hổ cho hắn một cái thủ thế anh yên tâm, mọi người phân công hợp tác, hắn và A Long phụ trách cứu người, A Thiếu phụ trách bắt người, Côn Sơn phụ trách khống chế cục diện.
Côn Sơn cúi đầu, đè nén sợ hãi sẽ thất bại trong lòng, đi đến phòng họp, Côn Sơn thấy tất cả mọi người đã ngồi xuống, đi đến trước vị trí của mình ngồi xuống, đối với mọi người nói: “Tôi có một việc muốn tuyên bố với mọi người, hi vọng mọi người sau khi nghe xong phải bình tĩnh.”