Lục lão cha nghe xong, cái này sao phải mượn, trực tiếp bảo quản gia cầm 100 vạn đại dương cho hắn: “Các con đem về dùng, nói cái gì mượn, đều là người một nhà, không đủ trở về lấy thêm.”
“Cảm ơn cha.” Côn Sơn ăn chực xong còn có tiền, vô cùng cao hứng cùng vợ trở về.
Tháng này đã giải quyết xong chuyện ăn uống! Thật tốt!
Rất tốt còn ở phía sau, Lục lão gia nghĩ đến con trai không ăn không uống, ở bên ngoài chi tiêu lớn, có đôi khi gọi bọn họ về nhà ăn, có đôi khi trực tiếp gọi người đem thức ăn đưa đến biệt thự.
Về sau Vạn gia nghe nói, cảm thấy thiệt thòi cái gì không thể thiệt thòi con gái, tiền có thể tiêu hết, đồ ăn mới giúp được, trực tiếp đưa 300 cân gạo, 100 cân bột mì, hai bao cải trắng lớn tới, nghĩ thầm con cũng không thể đem những này bán đi a!
Bảo Châu thoáng cái có ăn có uống lại có tiền, nên không sợ, lần nữa cao hứng lên.
Côn Sơn vốn đang có chút bận tâm cứ tiếp tục như thế, sợ tiền lương không đủ cô dùng, kết quả Thẩm mẹ rất có năng lực, cuối tháng lúc tính tiền, kéo đến một rương bạc lớn, nói là tiền kiếm được.
Tiền lương của Côn Sơn cũng được phát, cũng ném cho Bảo Châu dùng.
Bảo Châu thoáng cái có tiền, đúng lúc này Thẩm Kỷ Lương gọi điện thoại tới nói: “Máy móc cùng thầy kỹ thuật đang trên đường tới, nhà máy cô xây tốt chưa, hoặc là tìm được chỗ nào chưa?”
Bảo Châu nghe xong, hỏng mất, cô lại quên mất việc này, lập tức gọi điện thoại tới văn phòng thị trưởng, nói chuyện này cho Côn Sơn biết.
Côn Sơn nghe xong, thật là chuyện tốt a!
Hắn đang lo bên ngoài thành nhiều dân chạy nạn như vậy làm sao có thể bố trí ổn thỏa, đã có nhà máy bánh bích quy ít nhất trước mắt có thể an trí cho một ít người, xây nhà máy, gọi bọn họ đến xây, phát gạch và xi-măng cho bọn họ ai ra sức nhiều, làm việc tốt, thì sẽ mướn người đó, Côn Sơn bảo người ở ngoại tìm một miếng đất, đặc biệt bằng phẳng, ngay tại chỗ đó thi công, chuyện nhà máy, hắn làm một báo cáo cho Diêm Tích Sơn, Diêm Tích Sơn nói, số tiền kia do chính phủ ra, sau khi nhà xưởng xây xong, lại cho cá nhân nhận thaùa.
Côn Sơn âm thầm đem tiền vốn Bảo Châu dùng thu trở về, tính toán ở trên đầu chính phủ, đương nhiên máy móc cũng của chính phủ, nhà bọn họ sẽ không chịu trách nhiệm nữa.
Nhưng thời điểm đấu thầu Vạn Phú Quý cũng tham gia, ông biết rõ Bảo Châu rất thích ăn, muốn mua cho Bảo Châu.
Cũng không biết là vì cái gì vài người vốn cạnh tranh với Vạn Phú Quý, ngày đó thân thể đều không thoải mái, còn một mình Vạn Phú Quý, dùng giá quy định ký hợp đồng một năm.
Về sau tinh tế hỏi thăm một chút, mới biết được những người này bị người khác gạt, tin tức nho nhỏ nói ai nhận thầu này sẽ chịu thiệt, nhà máy xây xong phải cần một đoạn thời gian a! Cái này không phải là ném tiền xuống biển sao? Nếu chậm trễ hơn vài ngày, thì tổn thất bao nhiêu tiền a! Còn có những dân chạy nạn kia, ở đâu thấy bánh bích quy, nhất định sẽ trộm, ngươi đây trộm ta cũng trộm, vậy xưởng bánh bích quy còn có thể tốt à?
Cho nên mọi người tự cho là rất thông minh đột nhiên thay đổi chủ ý, tất cả giả bộ bệnh không đi.
Làm cho Vạn Phú Quý chiếm tiện nghi.
Diêm Tích Sơn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, cũng không có rảnh để ý tới việc nhỏ này, tiện nghi cho Vạn Phú Quý cùng Lục lão gia, tin đồn là Lục lão gia thả ra đấy, hai thân gia cấu kết với nhau làm việc xấu, đem nhà xưởng làm cho sinh động lên.
Nhưng rất nhanh chuyện khác lại tới nữa, nhà xưởng chỉ hơi lớn một chút, công nhân quá nhiều, mọi người vì muốn có việc làm nên đã tranh nhau sứt đầu mẻ trán.
Côn Sơn xin chỉ thị Diêm Tích Sơn, hỏi có cận lại xây thêm mấy cái nhà xưởng hay không.
Diêm Tích Sơn đồng ý xây nhà xưởng, bất quá là vì trấn an dân chúng mà thôi, thật không có nghĩ tới muốn từ nơi này phát tài, nhà xưởng xây xong đều cho đi vào hoạt động, vậy xây bao nhiêu nhà xưởng tốn bao nhiêu tiền mới đủ a!
Côn Sơn nghĩ ra một chiêu, lại làm cho chính phủ, xí nghiệp các nơi đều phải tuyển một ít công nhân, cứ như vậy rất nhiều người đều có việc làm, nên cũng không cần phải ở bên ngoài đói khổ.
Phương pháp này, Diêm Tích Sơn cũng hiểu được tốt, vung tay lên, tất cả xí nghiệp lớn toàn bộ đều tuyển công nhân, chỉ cần làm cho những người kia có miếng cơm ăn là được rồi.
Nhưng xí nghiệp trong thành mặc kệ a!
Bọn họ vốn đã đủ người, Côn Sơn thân là thị trưởng lẽ ra đi đi đầu, đúng lúc lại gặp Thẩm Kỷ Lương, Thẩm Kỷ Lương đã từng ra nước ngoài, nghe Côn Sơn muốn giải quyết vấn đề ăn ở của dân chạy nạn, đây là chuyện tốt a! Chủ động qua nghĩ kế cho hắn.
Thẩm Kỷ Lương nói: “Bọn không muốn, vậy anh thu hết a ! Mở một nhà máy lớn, thu nhận toàn bộ công nhân.”
Côn Sơn ở trước mặt người ngoài khóc than thở dài nói: “Gần đây tôi không dư dả.”
Thẩm Kỷ Lương ngược lại tin, Bảo Châu đã gởi cho hắn mấy bao tiền, phá sản cũng là hợp tình hợp lý, nên giúp hắn nghĩ kế: “Anh không có người quen ở nông thôn sao, đám địa chủ, ông chủ lớn, chắc có ah! Góp vốn, anh mở nhà máy mời bọn họ đầu tư, mỗi người cầm một chút cổ phần công ty không được sao.”
Côn Sơn nghe xong, thông suốt, đích thật là một biện pháp tốt, nhưng hắn gãi gãi đầu; “Nhưng tôi không thông thạo.”
“Tôi sẽ giúp, tôi tới giúp anh quản lý, chỉ cần cho tôi chút cổ phần công ty là được rồi.” Hắn ở trên tỉnh thành buồn bực đã lâu, sớm đã muốn ra làm ăn riêng, không muốn lệ thuộc vào gia đình, Vận Thành này núi cao hoàng đế xa, cha của hắn muốn quản cũng quản không nổi, hơn nữa càng quan trọng hơn là, nơi này có Bảo Châu a! Hắn chỉ cần có thể thường xuyên trông thấy Bảo Châu, kêu hắn đi nhà vệ sinh cũng không sao cả.
“Thành giao, vậy mở nhà máy gì? Nhà máy rượu thì thế nào?” Người Sơn Tây mà! Rất nhiều người rất thích uống rượu đấy.
Thẩm Kỷ Lương là người trí thức, không thế nào thích uống rượu: “Làm dấm chua a! Ủ dấm chua, ủ tốt, tôi có thể nghĩ biện pháp bán ra nước ngoài, hiện nay ở nước ngoài giấm chua đều là Nhật Bản làm, cho rằng người Châu Á sẽ không làm dấm chua!”
“Rượu cũng không kém!” Côn Sơn kiên trì muốn bán rượu.
Bảo Châu cắn miếng bánh bích vừa giòn giòn vừa mới đi ngang qua, nghe thấy được thuận miệng nói một câu: “Đều muốn!”
Vì vậy chủ ý định ra, làm rượu, cũng làm dấm chua, về vấn đề đặt tên, hai đại nam nhân lại tranh luận, Côn Sơn nói: “Gọi Côn Bảo a! Thật dễ nhớ!”
Thẩm Kỷ Lương không đồng ý, cùng hắn chống đối: “Gọi Lương Bảo cũng rất êm ta!”
Bảo Châu giỏi chen giữa hai người bọn họ, há miệng nói: “Gọi Lương Sơn nghe thật hay!”
Côn Sơn nghe xong một hồi ác hàn, hắn vì cái gì phải cùng với tên của Thẩm Kỷ Lương buộc cùng một chỗ a?
Thẩm Kỷ Lương sau khi nghe xong phát điên! Hắn tại sao phải cùng tên của tình địch đặt cùng một chỗ? Rất kinh hãi được không?
Thế nhưng mà vô luận hai người bọn họ sửa như thế nào, những tên kia, Bảo Châu đều không thích, Lương Sơn thật có bao nhiêu sinh khí a! Rống rống!
Thẩm Kỷ Lương suy nghĩ một phương pháp xử lí uyển chuyển, đối với Bảo Châu nói: “Bảo Châu a! Tên hay như vậy, giữ lại về sau dùng được không? Đừng lãng phí!”
Côn Sơn khó được đi theo phụ họa: “Đúng vậy a! Đúng a! Em giữ lại, nhà máy bình thường sao có thể dùng a! Không xứng!”