“Cút ngay cho tao!” Cục trưởng nổi giận, trừng mắt nói: “Mày cho là lão tử mở nhà máy công nghiệp quân sự hay sao? Người ta là chuyên gia còn có mấy khẩu pháo, tao một cục trưởng nho nhỏ lấy đâu ra đại bác, còn thịt bò! Nằm mơ đi, lúc trước tao chỉ nghe nói vợ của mày là cực phẩm trong cực phâmk, không biết mày cũng là tám lạng nửa cân, cút!”
“Cục trưởng thật muốn tôi cút?” Vẻ mặt của hắn dường như cục trưởng tuyệt đối không nỡ để mình cút.
“Xác định.” Cục trưởng tức đến mức muốn đá mông hắn.
“Vâng.” Côn Sơn mang theo vẻ mặt ủy khuất không chịu tin lui ra ngoài, làm tâm tình cục trưởng càng tệ, đã hứa với vợ phải giáo huấn Lục Côn Sơn cho thật tốt. Hôm nay về nhà chắc chắn sẽ bị vợ đá vào thư phòng rồi, nghĩ đến dáng người đầy đặn của bà vợ ở nhà, tâm tình của hắn càng tệ hơn!
Tâm tình Côn Sơn thì rất tốt, hắn thay đồng phục cảnh sát, đi đến phòng tài vụ thông báo việc mình vừa mới bị khai trừ, phòng tài vụ nằm ngay bên cạnh phòng cục trưởng, vừa rồi cũng đã loáng thoáng nghe thấy cục trưởng bảo Côn Sơn cút, hắn hiện tại không có gan đến hỏi cục trưởng có phải thật sự khai trừ hay không, Lục Côn Sơn là Tiểu Bá Vương hắn cũng không thể trêu vào, vội vàng đem tiền lương tháng này thanh toán cho hắn, đồng phục cảnh sát cũng không dám kêu hắn lập tức cởi ra, ôn tồn nói: “Lục thiếu gia, đồng phục cảnh sát phiền toái ngài sau khi trở về, gọi người đưa tới.”
“Khách khí, hôm nào mời anh uống rượu.” Từ sở cảnh đi ra, Côn Sơn tâm tình càng tốt một đường ca hát về nhà, từ chức xong hắn sẽ có thời gian mỗi ngày ở cùng Bảo Châu, càng dễ dàng giám sát cái tên Thẩm Kỷ Lương kia, không để cho hắn quá thân cận vợ mình.
Dù sao bọn hắn đã an bài nội ứng trong sở cảnh sát rồi, cũng không cần hắn ở đó, vốn hắn cũng muốn tìm cơ hội rời đi, mỗi ngày quản mấy việc trộm đạo nhỏ nhặt, quản đến nổi hắn sắp ngủ gà ngủ gật rồi, vừa vặn có một cái cớ, sau khi cha biết, cũng sẽ không trách hắn.
Côn Sơn khi về đến nhà, Bảo Châu đã học xong chương trình học buổi sáng, Thẩm Kỷ Lương biết cô ham chơi, bình thường chỉ dạy một buổi, luôn giữ lại một buổi để cho cô chơi, càng sẽ không bố trí bài tập làm cô phiền não, dù sao chỉ cần cô vui vẻ là được rồi, ngày hôm qua cô không cẩn thận ngủ gật trong lúc học, nước miếng làm ướt nửa cuốn Hồng Lâu Mộng do một vị danh gia dùng kiểu chữ hoa mai viết, Thẩm Kỷ Lương cũng chỉ đem phơi nắng cho khô, một câu cũng không nói nặng cô, chỉ nói tướng ngủ của Bảo Châu càng phát ra xinh đẹp.
Thời điểm Côn Sơn tiến vào sân, Bảo Châu đang trêu chọc con chim còn bị thương, cô một bên bắt côn trùng cho chim ăn, một bên nghe Thẩm Kỷ Lương không sợ người khác làm phiền ở bên cạnh nói: “Chim này dường như là loại chim vàng khó gặp, sinh đẻ tới…”
Bảo Châu nghe xong bất quá cười cười rồi quên, hắn lại có thể không sợ người khác phiền nói ước chừng nửa giờ về kiến thức chim vàng, nói đến Côn Sơn trốn ở bên cạnh nghe lén sắp ngủ luôn, trong lòng không khỏi bội phục tài ăn nói của người này, làm người trí thức làm gì cho đáng tiếc, đi bệnh viện chuyên môn trị liệu cho người mắc chứng mất ngủ khẳng định sớm phát tài.
Nhưng trong lòng thì càng thêm cảm thấy phải đề phòng, một người nam nhân có thể không sợ người khác làm phiền đối với vợ hắn lầm bầm lầu bầu, một đống lời vô ích đều có thể nói đến nửa giờ, ngươi nói hắn có nên lo lắng hay không? Đây là nói nhảm, nếu lời tâm tình, không chừng một ngày đều nói không hết.