Cho dù là A Long và A Hổ là một đại nam nhân như thế đến nơi này, đều cảm thấy rất sợ hãi.
Đáng tiếc Bảo Châu hồn nhiên không biết, vừa đi vào trong, vừa hiếu kỳ nhìn hai bên đường.
Từ giây đầu tiên Bảo Châu bước vào hẻm Đại Phương Hạng này, một kẻ nghiện ngồi trong một góc cách hẻm 10m đã để ý cô, tuy bên cạnh cô mang theo hai người đàn ông, nhưng thấy cô gái này chỉ là một phu nhân nhà giàu yếu đuối, cướp của cô, nhất định có thể đủ cho mấy người bọn họ hút thuốc phiện vài ngày, hắn đối với đồng bọn cách đó không xa nằm sấp ngủ trên mặt đất hoặc dựa ở góc tường dùng tay ra hiệu mục tiêu đã xuất hiện.
Bảo Châu từng bước một đi tới, bọn họ tùy thời hành động, như là một con cá sấu chuẩn bị công kích con mồi, từng chút di dời thân thế, chờ đợi thời cơ tốt để tấn công.
Trong đó người cách Bảo Châu gần nhất, chỉ có 2m, đột nhiên vươn tay ra định ôm đùi Bảo Châu .
Đột nhiên một thứ gì từ trên người Bảo Châu rớt xuống, người nọ mắt nhìn thấy đồ vật rơi xuống, kinh hãi tay ngừng ở giữa không trung, nếu như hắn không nhìn lầm, đó là một thanh súng lục!
Súng lục nhỏ nhắn tinh xảo, tiếng nện trên mặt đất thanh thúy, tuyệt đối là hàng thiệt!
Bảo Châu nghe thấy âm thanh cúi đầu nhìn thấy một người đàn ông thoạt nhìn rất gầy đang nhìn đồ vật của mình rơi xuống, Bảo Châu cho rằng hắn thích, nhặt lên ở trước mặt hắn quơ quơ nói: “Anh cũng thích phải không? Rất đáng yêu a?”
Kẻ nghiện thuận theo gật đầu, cười làm lành nói: “Đúng vậy a! Đúng vậy a! Rất đáng yêu!”
Súng lục như thế nào đáng yêu?
Thật là đáng sợ được không?
Hắn thấy Bảo Châu đem thanh súng lục nhặt lên như là món đồ chơi rất tùy ý hướng trong túi áo ném vào, lập tức cảm thấy đáng sợ hơn , một người có thể lấy súng lục làm đồ chơi, đó là cảnh giới gì? Hẳn là cao thủ a! Vạn nhất là một nữ sát thủ, hoặc là tay súng thần…
Kẻ nghiện không dám nghĩ tiếp, hắn rất may mắn chính mình không có thò tay ôm lấy chân Bảo Châu, tuy thoạt nhìn vẻ mặt cô tươi cười, nhưng bởi vì chuyện vừa rồi, hắn càng cảm thấy Bảo Châu là thâm tàng bất lộ, sợ cô vạn nhất mất hứng một cái sẽ bắn chính mình, kẻ nghiện kinh sợ bỏ chạy.
Chờ hắn chạy xa, Bảo Châu vẫn còn buồn bực hỏi A Long: “Hắn tại sao phải chạy?”
“Bởi vì cô có súng.”
“Anh nói khối sắt này?” Bảo Châu đem cây súng kia ở trước mặt A Long quơ quơ.
A Long rất im lặng, đương nhiên Thiếu phu nhân thật không biết là súng: “Đúng vậy! Thiếu phu nhân giữa ban ngày, cô trước tiên nên cất súng lại! Nếu lỡ để cho cảnh sát nhìn thấy, sẽ tịch thu đấy.”
“Ờ.”
“Đúng rồi Thiếu phu nhân, tại sao cô có cây súng này vậy?”
“Đây là của Mộc Đầu đấy, tôi nhìn thấy thú vị, Mộc Đầu tặng cho tôi.” Bảo Châu thích đồ chơi này, rất nặn, rất có khí phách!
A Long lần nữa im lặng: “…”
Kết quả bọn họ đi chưa được mấy bước, lại đụng phải kỹ nữ, đi lên muốn lôi kéo A Long và A Hổ vào trong. Hai người không chịu đi, đối với kỹ nữ nói: “Chúng ta hôm nay có nhiệm vụ trong người, ngày khác đi!”
“Chị em chúng tôi mặc kệ, dù sao tiến vào hẻm Đại Phương Hạng này thì chính là người của tôi!” Kỹ nữ mặc không, kéo lấy A Long và A Hổ hướng kỹ viện đi vào.
Bảo Châu chỉ nói một câu nói, hai kỹ nữ kia lập tức thả A Long và A Hổ, Bảo Châu nói: “Hai người không phải mới vừa nói quên mang túi tiền sao?”
“Không mang tiền chơi cái rắm!” Hai kỹ nữ dùng sức đẩy A Long A Hổ, đi ra.
“Nguy hiểm thật, cảm ơn thiếu phu nhân cứu giúp.” Hai người thở dài một hơi nhìn về phía Bảo Châu, vô cùng may mắn chính mình hôm nay khi bị Bảo Châu kéo đi, đã quên mang theo túi tiền.
Bảo Châu khoát khoát tay, chỉ vào một sòng bài nói: “Hai người nói tên bại hoại kia ở trong đó?”
A Long kiên trì gật đầu: “Vâng, thế nhưng Thiếu phu nhân muốn vào thật sao? Nếu như bị thiếu gia biết, ba người chúng ta sẽ xong đời.”
“Đến đều đến rồi.” Bảo Châu nói xong dẫn đầu đi vào.
A Long sau khi tiến vào, chỉ vào một người đàn ông đang đánh bạc đối với cô nói: “Là hắn.”
Người nọ họ Cù, hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ăn mặc vô cùng sang trọng, giọng rất lớn. Người bình thường gọi hắn Cù thiếu, giờ phút này vị Cù thiếu gia kia đang đánh bạc đến tối tăm mặt mày, chỉ vào cái sàng trên bàn nói: “Tiểu! Tiểu! Tao lần này đặt tiểu! Mở ra, mau mở ra!”
Bảo Châu nhìn thoáng qua chiếu bạc, lại nhìn Cù thiếu, đột nhiên tiến lên vươn tay ở trước mắt hắn quơ quơ.
“Tiểu nha đầu, làm gì vậy hả? Đứng sang một bên chơi.”
“Không, anh đem đất của Lục gia trả lại cho tôi! Tôi sẽ đi.” Bảo Châu quật cường nhìn về phía hắn. Lúc A Long A Hổ muốn xông lên ngăn cản đã không còn kịp, đành phải đi ra sau lưng Bảo Châu, tận lực bảo hộ cô chu toàn.
Cù thiếu nghe vậy cười nhạo: “Chỉ bằng mày? Mày là người của Lục gia? Dám cùng tao giành đất? Mày là một con nít ranh đến cọng lông của gia còn đụng không được, cút được bao xa thì cút đi.”
Chẳng ngờ Bảo Châu lại đứng ở trước mặt hắn: “Trả tôi, tôi sẽ đi.”
“Nghĩ hay lắm, không có khả năng, gia hôm nay tâm tình tốt, không có thời gian hao tổn cho mày, một bên đợi đi, đợi gia phát tài, có lẽ sẽ cho mày chút ít!” Hôm nay vận may của hắn siêu cấp không thuận, mới một lát đã thua một đống.
Hắn nói đợi, người sáng suốt cũng biết đó là lừa gạt thôi.
Bảo Châu lại cho là thật, đứng ở một bên chờ, chờ nhàm chán thì xem hắn đánh bạc, nhìn một lát sau đó lại cảm thấy nhàm chán ngáp một cái, có chút không kiên nhẫn mà nói: “Anh chừng nào thì phát tài? Tôi cũng đã chờ tới đói bụng rồi.”
“Mày cho rằng dễ dàng như vậy à! Mày đến thử xem, nếu mày có thể thắng nhà cái liên tục ba lượt, tao lập tức đem đất trả lại cho mày!” Cù thiếu thuận miệng mắng.
Lại không nghĩ Bảo Châu từ trong túi móc ra một tờ tiền giấy hướng trên bàn đặt xuống, nghĩ nghĩ tùy ý mở miệng: “Tôi đặt tiểu.”
“Mở! Hai ba bốn, tiểu!”
Cù thiếu kinh ngạc cảm thấy chỉ là trùng hợp thôi, như trước không có để ở trong lòng khiêu khích đối với Bảo Châu nói: “Có bản lĩnh mày tiếp tục thắng đi!”
Lượt thứ hai Bảo Châu thuận miệng nói: “Đại.”
“Khai mở! Bốn năm sáu, đại! Cô thắng được tiền.”
Bảo Châu rất bình tĩnh dưới ánh mắt Cù thiếu vô cùng không bình tĩnh, tùy ý đặt một cửa: “Tiếp tục đại.”
“Sáu sáu sáu! Đại!” Đừng nói Cù thiếu, chính nhà cái cũng kinh ngạc một phen, cô gái này vận may thật quá tốt a!
Cù thiếu tuy thất bại, nhưng rất không cam lòng, thua một cô gái như vậy, kêu hắn làm sao chịu nổi, thế nhưng nếu như nuốt lời, Cù thiếu hắn về sau như thế nào lăn lộn trên giang hồ tiếp, cắn răng nói: “Xem như mày lợi hại, đất Lục gia lão tử không cần.”