Mục lục
Sau Khi Linh Khí Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Nhưng hên A Điêu là một người theo chủ nghĩa thực dụng. Nếu cô đã có hy vọng đầy hoang dã như thế, ắt sẽ có cách để hoàn thành hy vọng đó.

“Những người khác không làm được nhưng tôi lại có thể. Cậu đừng quên tôi có ưu thế bug đến từ hai khối tròn có linh này!”

Bồn Cầu: “?”

A Điêu: “Tôi có hai khối tròn có linh, và khối tròn có linh thứ hai đang nằm trong không gian thứ cấp. Nếu tôi mở 303, đưa mình vào không gian thứ cấp, tiếp đó đưa những linh nguyên được chiết xuất này vào khối tròn có linh thứ hai. Trước lúc linh nguyên đó bị linh năng đồng hóa thành linh năng, tôi sẽ áp dụng Nén chân không 202 vô hạn trên khối tròn có linh thứ hai. Nó sẽ không bị đồng hóa với ngoại lực thế này, trái lại còn biến ngược linh năng thành linh nguyên… Nhưng bởi vì tôi không có linh đan thành ra không cách nào duy trì linh nguyên để nó tồn tại lâu dài. Song lúc này tôi lại gọi ra linh năng từ khối tròn có linh thứ nhất, dùng nó làm động lực thúc đẩy các linh nguyên lúc nãy đi mô phỏng kết cấu của gân mạch. Nói cách khác thay vì đợi tôi đạt đến đỉnh cao cấp A ở hai bên khối tròn có linh và có thể liên kết hai lần thất gân bát mạch, tức là 30 gân mạch và đã gấp đôi người bình thường, thì nay tôi lại sáng tạo thêm một số gân mạch trước khi trở thành Thầy Cấm Kỵ... Ắt theo đà ấy sẽ tiếp tục mở rộng được lợi thế này.”

Người bình thường nghe chả hiểu gì ráo.

Có khi cũng phải đi nói chuyện với bồn cầu.

Nhất là cô đã có nền tảng phân cơ chuyển cốt, từ đầu gân mạch đã nhiều hơn những người khác, cũng bền bỉ hơn, đủ để chơi rất tốt trong lĩnh vực này.

Kiểu gì cũng là tay trái chuyển sang tay phải, lăn qua lăn lại cùng lắm thì tốn thời gian và tài nguyên. Nhưng lỡ như lại tạo được nền tảng một vốn bốn lời mình ta vô địch, việc mua bán này đâu có lỗ.

“Chả phải Viện Lộc Sơn thu thiên tài có tốt chất dữ dằn nhất à? Nếu tôi tạo thành công thứ này rồi, dẫu thiên phú và tu vi của tôi được xác định và đánh giá là kém hơn người ta, nhưng tới ngưỡng của Thầy Cấm Kỵ là tôi lại vượt xa người khác, họ sẽ có cái nhìn khác về tôi! Chung quy chỉ cần mấy chục gân mạch đã đủ để có tốc độ tức thời cũng như cường độ bộc phát vượt xa người ta.” A Điêu vẫn còn ôm âm mưu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy dối gian xảo trá.

Bồn Cầu: “Mẹ kiếp, có khi chuyện này lại làm được! Tôi đang ở trong không gian thứ cấp, có thể tối đa hóa sự ổn định năng lượng của cô, để cô không đến mức gặp cảnh năng lượng sụp đổ. Và một khi cô thành công, cô sẽ là đại bàng cất cánh bay lên.”

Trên thật tế, một người một bồn cầu biết nguyên tắc hoạt động này nghe có tiềm năng đấy nhưng để làm lại rất khó. Song, trước đây đâu ai ngờ tới cảnh một người lại có tới hai khối tròn có linh đâu.

(P1)

Không phải cô đã làm ra được sao.

Tiếp đó họ đâu ngờ được cô giấu một khối tròn có linh vào không gian thứ cấp.

Cô vẫn thành công.

Từ đầu cô đã là người đặc biệt.

Mắc gì không mở rộng ưu thế có một không hai này chứ?

Mở ra làm thôi!

....

Lần đầu tiên A Điêu tiêu hóa đồ để lại của Thôi Lương + hai tay sai cấp A.

Trong đó, mức năng lượng của linh hạch + Thực Thể Gieo Linh sau khi hấp thu có tổng cộng 66,500 điểm; bồn cầu hút trực tiếp vào đã làm điểm năng lượng nhảy lên 93,000. Chênh quá nhiều so với 500,000 điểm cần để thăng cấp, không cách nào thăng lên cấp 9. Đoạn, A Điêu bán luôn đám Đồ Cấm Kỵ này. Công thêm sửa sang lại đủ loại tài nguyên vụn vặt, sau khi bán ra, bấy giờ tất cả tài sản cộng lại đã có 10 tỷ và cô chuẩn bị dùng số tiền này vào công thức dược liệu.

Năng lực niệm thì tích góp được tới 4 triệu, A Điêu bèn đổi lấy Công thức cấp Bính và Bản thể kháng giáp.

Đến khi có được Công thức cấp Bính, A Điêu vừa nhìn thoáng qua đã bày ra ngay biểu hiện của ông già nhìn vào quỹ ngân sách trên tàu điện ngầm. Đọc không hiểu thì chửi “mẹ kiếp” mà có hiểu thì cũng “mẹ kiếp”!

May là giờ bà đây nắm 10 tỷ trong tay.

Hai tài khoản từ nhóc Nguyên Bảo và Chim Sẻ lần lượt nắm giữ 5 tỷ. Đến khi tài sản đạt tiêu chuẩn, ngân hàng Hoa Diệu đã chủ động liên hệ. Tiếp đó A Điêu đồng ý, biến hai tài khoản thành cấp VIP màu vàng đen. Như vậy, ngoại trừ một số ít tổng giám đốc hàng đầu của ngân hàng Hoa Diệu, phía dưới đã không còn nhân viên nội bộ có thể nhìn thấy chi tiết giao dịch của A Điêu.

Lúc này A Điêu mới yên tâm mua được một lượng dược liệu lớn từ trong cửa hàng. Mua từ phân cơ chuyển cốt đến hai công thức Bính Đính, cô mua hết, chưa kể còn mua khá nhiều.

Bấy giờ có vẻ như công thức phân cơ chuyển cốt quá rẻ, A Điêu mua nó cứ như mua bắp cải. Mục tiêu của cô là đạt được ít nhất 100 lần chuyển xương.

Dù gì tiền đâu thiếu, suy cho cùng một bộ thuốc cấp Bính đã lên tới trăm triệu.

Tiền của tôi a a a a!

Bồn cầu nhìn biểu cảm méo mó của A Điêu khi tiêu tiền bèn hiếm khi an ủi thật lòng: “Không nhìn vào công hiệu mà xem hiệu quả trị liệu ấy. Coi như không cân nhắc tới tố chất của mình thì thử xem giá trị nhan sắc của mình đi, có phải đã tăng lên rất nhiều không? Đã được coi là mỹ nữ rồi đấy.”

“Phụ nữ đặt tiền vào mình như bảo tồn năng lượng, không bao giờ biến mất, luôn luôn tồn tại trong vẻ đẹp của cô…”

Vốn tưởng rằng sẽ bị A Điêu mắng là đang bán hàng đa cấp.

Đâu ngờ được A Điêu nhìn thoáng vào gương, tốt đó, chợt không còn buồn nữa.

Bồn Cầu: “...”

Đôi khi dễ dỗ con rồng bé ác độc lắm.

Nhưng làm sao cứ thấy bản chất tham quyền tham tài tham ăn háo sắc càng ngày càng trở nên rõ ràng, thật thích hợp làm nguyên mẫu cho một nhân vật siêu phản diện.

(P2)

....

10 tỷ đã tiêu tốn 9 tỷ trong chớp mắt, gom đủ dược liệu tiêu thụ trong 80 ngày.

Rõ rành giao dịch này rất lớn, ngay cả trụ sở ngân hàng Hoa Diệu cũng lưu ý tới.

Ông Tổng giám đốc, người nắm quyền lực thứ hai tại Hoa Diệu ở nước Đường Tống, đích thân liên hệ sang kênh tin nhắn riêng tư của Chim Sẻ và nhóc Nguyên Bảo, thông báo ngân hàng sẽ khởi động Trận Dịch Chuyển, chuyển đồ xuyên quốc qua, đưa nó tới thẳng chi nhánh Kim Lăng. Ông ta hỏi cô muốn giao hàng tận nhà hay tự lấy vì muốn bảo đảm quyền riêng tư của địa chỉ. Nếu là giao hàng tận nhà, sẽ Thầy Cấm Kỵ của tổng bộ tự mình hộ tống.

Khá lắm!

Đồ càng quý giao tới càng nhanh, thậm chí còn dùng tới cả Trận Dịch Chuyển. Có thể thấy được ngân hàng tư nhân đầu tiên trên thế giới này đáng gờm cỡ nào.

Tuy nhiên A Điêu chọn để cho họ giao hàng tận nhà, bởi lẽ người đứng đầu chi nhánh Hoa Diệu ở Kim Lăng đâu biết tình hình bên trong của cô, tin tức không bị rò rỉ, còn Thầy Cấm Kỵ…

A Điêu chủ động hỏi: “Thầy Cấm Kỵ cấp bậc nào? Có khi nào bị người ta phát giác được không? Lỡ như họ nhận ra thế thì không bằng tự lấy.”

Rõ ràng ông chú CEO biết mấy người VIP này quan tâm nhất tới sự riêng tư, thế là nói ngay: “Là cấp trung Ly Trần. Nhưng ngân hàng Hoa Diệu chúng tôi còn trang bị cho những Thầy Cấm Kỵ phụ trách áp tải này giáp chắn đạn đỉnh cao và Đồ Cấm Kỵ ngụy trang thời cổ cấp Ất, Không ai có thể nhìn thấy lớp ngụy trang của anh ta ở khu vực Kim Lăng.”

Giọng điệu rất chắc chắn.

Dựa theo tu vi cảnh giới đời đầu tính toán, sau cấp A là ngưỡng của Thầy Cấm Kỵ. Mà Thầy Cấm Kỵ lại dùng Ly Trần, Vi Quang, Sao Trời, Tông Sư, Ma Vương/Linh Vương để phân chia, mỗi một cấp còn chia thành ba mức là thượng, trung và hạ.

Lúc này A Điêu mới xác định được sự chân thành của người ta, để người ta chọn cách phù hợp. CEO thông báo sẽ giao hàng vào hai tiếng sau.

Nhân dịp này A Điêu đi đến Tháp Điểm Qua Ải một lần.

Đánh tầng thứ 4, không hiển thị thành tích, nhưng phải cho người nào đó hay.

.....

Không ngoài dự liệu của Khúc Giang Nam, quả nhiên Thác Bạt giảm bớt thời gian lên lớp sau khi trở về ở Kim Hương. Cậu ta bị hiệu trưởng kéo đi để tự dạy dỗ, phỏng chừng trong lòng ông ấy cũng đang kìm nỗi bực (nhóc thối do Khúc Giang Nam dạy bảo đúng là con quỷ mánh khóe, Thác Bạt dưới trướng mình thua nó chắc?)

Không được phép, hoàn toàn không cho phép!

Vì thế ông già này đã nghiêm túc, dù sao Thác Bạt cảm nhận được độ khó trong chuyện học hành tăng cao.

(P3)

“Với tốc độ bình thường, em có thể vượt qua tầng thứ tư trong ba ngày nữa. Nhưng tôi hy vọng em sẽ vượt qua chính mình trong dự đoán thế này, mỗi lần thu hẹp một mục tiêu nhỏ, đạt được trong một ngày rưỡi. Đó là tiến bộ, cũng là khai thác tiềm năng. Hãy nhớ rằng giới hạn cao nhất của con người sẽ có hạn chế, nhưng để cho giới hạn cao nhất hiện ra sớm hơn sẽ có lợi cho em vì thu được nhiều tài nguyên hơn. Và tài nguyên thường giúp em mở rộng giới hạn cao nhất. Có biết vì đâu tôi nói tương lai của Tống Linh không kém gì em không?”

Thác Bạt suy nghĩ một chút mới trả lời: “Thuật tâm linh của cậu ấy rất mạnh, Thực Thể Gieo Linh trong tay lại vô cùng phù hợp với kỹ năng thiên phú sinh ra hiện nay, điều này quá hiếm có. Chưa kể cậu ấy lại cố gắng đúng cách, em không thấy cậu ấy làm ra những chuyện vướng víu gì, về cơ bản có xuất ra ắt sẽ đạt được gì đó. Lần này cậu ấy đạt được tài nguyên đâu ít hơn em, chưa kể cậu ấy có rất nhiều bùa chú trong tay.”

Lúc ở Kim Hương Thác Bạt đã phát hiện, không thể nào bảo trong lòng cậu ta không hối hận gì. Ấy nhưng chuyện xảy ra tại Kim Hương quá đột ngột, dù cậu ta có tiền cũng như phương thức cô chủ nhiệm dạy cho, vẫn không mua kịp.

Cậu ta đoán Tống Linh phản ứng nhạy bén như vậy bởi vì Trần A Điêu đã nhắc nhở, dù sao người này là người đầu tiên cảm nhận và dò xét được nguy cơ Kim Hương.

Hiệu trưởng: “Những điều này chỉ có thể chứng minh rằng em ấy có chỉ số IQ và EQ cao, cũng như biết cách dự đoán. Em cảm thấy vì sao Tống Linh từ bỏ F4 mấy em từ sớm và lựa chọn Trần A Điêu?”

Danh xưng F4 này nghe thật xấu hổ.

Hiếm khi Thác Bạt, tên trai thẳng đầy kiên cường, lại lúng ta lúng túng. Hiệu trưởng hừ nhẹ một tiếng: “Nếu như tôi đoán không sai, thiên phú về tâm linh của em ấy không phải là thứ đã biểu hiện ra lúc thi mà chính là cảm ứng tâm linh. Từ lâu em ấy đã nhìn ra Trần A Điêu có phần tinh thần mạnh nhất trong số tất cả mọi người, mạnh hơn các em rất nhiều, cho nên em ấy đã lựa chọn.”

“Hẳn bùa của em ấy đến từ Trần A Điêu, bởi lẽ cô Khúc của mấy em vốn đã giỏi bùa chú. A Điêu mới học được bao lâu mà đã làm ra bùa cấp 2, tương lai tài nguyên sẽ tới cuồn cuộn. Không thiếu tiền không thiếu bùa chú, giới hạn cao nhất của Tống Linh đã tự mở rộng.”

Từ Khúc Giang Nam biết phần tinh thần của Trần A Điêu có 100 điểm là hiệu trưởng đã đoán ra. Chẳng qua ông ấy còn phỏng đoán thêm không thể coi thường cường độ phần tinh thần của Tống Linh. Loại thiên phú như cảm ứng tâm linh chỉ sinh ra ở tu sĩ có phần tinh thần cao.

Nhưng bên Kim Lăng không có thiết bị để kiểm tra thật hư, người duy nhất làm được là Khúc Giang Nam lại thấy hứng thú với A Điêu. Nhưng mà như thế cũng tốt.

(P4)

Năng lực cảm ứng tâm linh này không cách nào dùng để tấn công hiệu quả trong giai đoạn đầu, để lộ thiên phú tinh thần quá sớm không phải là điều tốt, đặc biệt là khi tố chất mục A B C của họ không xuất chúng so với đám con trời ở nơi Kinh Đô.

Thác Bạt ngạc nhiêm nhíu mày suy tư: “Linh năng của Trần A Điêu coi như ở cấp E. Cấp E đã làm ra được bùa cấp 2, tuy rằng theo nguyên lý không sai nhưng em thấy số lượng bùa trong tay Tống Linh vừa nhiều vừa đa dạng. Nếu như nói cấp D có thể làm được thì tạm ổn, chứ nó mới cấp E… Do phần tinh thần cường đại sao?”

Hiệu trưởng: “Nếu không thì sao? Hay là em hy vọng em ấy có linh năng cấp D?”

Thác Bạt, người tiêu hóa một làn sóng tài nguyên mà linh năng vừa ở mức E7: “...”

Hôm nay ông già nóng nảy ghê.

Làm giáo viên thì sao không nóng tính cho được, dạy một hồi là chuyện tức giận lại ngoi lên: “Năng lực chiến đấu của em là không tệ, nhưng khả năng quản lý toàn cục còn kém một chút. Em phải học Trần A Điêu kia kìa, gian trá xảo quyệt và mặt dày nhiều lên, sau này còn sống lâu… À, được rồi, em cứ tiếp tục tu luyện đi, học thật kỹ.”

“Này, đây là phần giải thích chi tiết cho đạo pháp, em lên tay luyện tập trước, chờ tí về sẽ biểu diễn cho em xem. Hôm nay học không được thì thức đêm đi, đừng có ăn cơm đấy!”

Hiệu trưởng đột nhiên lộ ra biểu hiện hơi nghẹn ắng, giọng điệu cũng thay đổi, tiếp đó ông ấy ném lại một cuốn sách rồi chạy đi.

Thác Bạt: “?”

Tại sao mình cứ thấy ánh mắt mà ổng vừa nhìn mình… có phần thương xót.

.....

A Điêu ra khỏi Tháp Điểm Qua Ải rồi muốn làm thằng trộm trốn về nhà. Thế mà cô lại thoáng trông thấy một bóng ma đen tối trong rừng trúc, vị trí đó hệt sát thủ cấp A đã bị chôn sống hồi trước.

Éc, ma!

Đáy mắt A Điêu chợt lóe lên nhưng vẫn ra vành ra vẻ sợ té đái, run rẩy muốn chạy, cũng may đối phương nhanh chóng chui ra.

“Hiệu trưởng?” Mặc dù A Điêu đoán được rất có thể lão già này sẽ tới tìm cô nhưng đâu có ngờ được ông ta lén lút tới mức này. Nội tâm cô thầm mắng lão già này cứ giả thần giả quỷ dọa chết người.

Hiệu trưởng cười ra khuôn mặt hoa cúc, vẻ mặt từ ái: “Bạn A Điêu đánh tháp xong rồi?”

“Dạ đúng ạ, lại thất bại nữa.”

Cô vẫn giấu thành tích.

Từ Giang Chu +44444!

“A ha ha ha.”

Một người cố tình giả ngu, một người thầm mắng cô giả ngu.

Nhưng hiệu trưởng vẫn cười tủm tỉm: “Con nít không trung thực gì cả. Qua tầng 4 rồi chứ gì, muốn lấy điểm để đóng cửa tu luyện?”

A Điêu: “Em hết cách rồi, cha em keo quá, đối xử với em không tốt, em không có tài nguyên.”

Ồ, ám chỉ mình?

Từ Giang Chu +22222!

Hiệu trưởng: “Thiếu tài nguyên như vậy sao, cô Khúc không cho em tài nguyên à?”

Nói xấu Khúc Giang Nam.

(P5)

A Điêu: “Cô giáo chịu dạy em đã có ân đức lớn, là người một nhà chứ đâu phải ai xa lạ ạ.”

Ồ, lại ám chỉ mình nữa?

Từ Giang Chu +23333!

Hiệu trưởng: “Không chắc thế đâu, có mấy người không chỉ dạy được mà cũng cung cấp cho được nữa.”

Giống như tôi tôi tôi!

A Điêu: “Hiệu trưởng, thầy nói gì thế. Em muốn quay về nấu cơm chăm sóc đầy hiếu kính cho cô Khúc. Làm người nên hiếu kính một chút. Em đi trước đây…”

Từ Giang Chu +33333!

Hiệu trưởng vội vàng gọi A Điêu lại, cấp tốc và mau mắn nhét một cái túi cho A Điêu đầy kín đáo.

“Đây là đồ bồi thường chiều nay gia tộc Bách Lý đưa sang, cho cả em và thầy. Đây là đồ của em, cầm lấy đi, vì Thầy Cấm Kỵ mà cố gắng!”

“Bên trong còn có tâm đắc về tu luyện của tôi. Nó là thuật điều khiển bắt chước ngụy trang hồi xưa tôi có dùng chơi, không đáng nhắc tới, những vẫn đủ để cho em chơi đùa.”

Dùng một bộ bảo vật + bí tịch để ràng buộc, một khi nhận lấy bí tịch chính là muốn cô nhận ông ấy làm sư phụ.

Ông già này đúng là, hiện thực ngon đấy, nhìn thấy tôi qua tầng 4 bèn nhận ra tố chất của tôi, thế là chạy tới như con mèo già ăn vụng.

“Ôi thế không tốt đâu thầy ơi, một trò không theo hai sư phụ… Em cũng có nguyên tắc chứ~~” A Điêu vừa đẩy vừa nhanh chóng nhét cái túi vào trong áo, chưa đợi hiệu trưởng hoàn hồn lại đã nhanh chóng bổ sung: “Nhưng hiệu trưởng nhiệt tình như vậy, cộng thêm mặt mũi của anh trai, em sao dám từ chối, chỉ đành miễn cưỡng nhận lấy thôi. Nhưng lần sau không thể giải quyết y chang thế này nữa đâu, em cũng không nói cho cô Khúc nhà em, đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta nha.”

Tiếp đó cô muốn chạy.

Má! Mình đây dùng tay không bắt sói rồi?

Từ Giang Chu +66666!

Sao hiệu trưởng chịu thua thiệt, ngón tay ông ấy câu lên, lá trúc trên mặt đất quấn lấy và kéo cô trở về. A Điêu lập tức chuyển cái túi tới trước ngực, bày ra vẻ ông mà giám cướp lại là tôi la lên ông khiếm nhã.

Muốn chết à! Con nhóc thối này!

Không biết xấu hổ!

Hiệu trưởng chỉ đành ôn tồn: “Giờ thầy đang nghĩ nhà họ Bách Lý có lỗi với thầy sao? Đâu có, là em mới đúng! Là hiệu trưởng của em, thầy còn thấy thương tiếc cho em nữa là, cho nên phần này thầy cho em luôn. Sao rồi, em có muốn trèo tường chưa?”

A Điêu nhìn cái túi đó, rõ là cao cấp hơn của mình rất nhiều, cuối cùng cô không chống cự lại nữa: “Vậy… Được thôi. Nhưng em không gây sự với cô Khúc được đâu. Dù gì giờ đây em đang gây hấn với nhà họ Bách Lý, còn phải dựa vào cô ấy để giúp em che chở đấy.”

“Không sao, thầy cũng bảo vệ em. Cô ấy bận dữ lắm, chắc gì có thời gian dạy cho em. Nhưng mà nếu giờ em không nói, trước hết cứ để cô ấy dạy em bùa chú, tiếp đó em lại bí mật học thuật điều khiển chủ yếu với thầy, thế cũng tốt rồi.”

Bí mật, chủ yếu, hai từ này vô cùng sâu sắc.

(P6)

Ông già này đúng là kẻ trộm thần sầu.

A Điêu cố làm khó: “Nhưng mà…”

Hiệu trưởng: “Không cần nói nhiều, thầy biết nỗi băn khoăn của em. Thật ra gia tộc Bách Lý không quan tâm tới em lắm đâu. Song giờ em vừa cẩn thận lại hạ mình như thế, không dám ló đầu, âu cũng không sai. Thầy còn có thể để Thác Bạt chắn trước mặt em. Thế là chúng ra làm thầy trò trong bí mật, thế nào?”

A Điêu: “Cũng được đó thầy. Nhưng mà thầy nhớ đối xử với anh Thác Bạt tốt một chút nha. Dù thế nào anh ấy cũng là lốp xe dự phòng làm anh chồng của em trong tương lai đó.”

Hiệu trưởng: “?”

Hiệu trưởng vẫn đưa túi vàng cho A Điêu, hai “thầy trò” mới ra lò nóng hôi hổi cầm tay nhau mà mắt đẫm lệ, lưu luyến không rời… Thế nhưng họ tách nhau ra nhanh chóng tại hai đầu rừng trúc, y như làm trộm.

Đến khi quay người lại, suy nghĩ của hai người dao động.

A Điêu: Mẹ kiếp, mình chỉ đoán được cái ông già khú đế này hay nhìn vào nhóm chat kiểu gì cũng tới tìm mình thọc gậy bánh xe, ai dè đâu ổng còn tới mức đưa thằng đồ nhi Thác Bạt ra tế trời. Nhân vật nam cặn bã tuyệt thế gì đây!

Hiệu trưởng: Lợi hại ghê, lúc đánh không lại thì bày trò kêu cục cưng môn đăng hộ đối, tới lúc đánh thắng thì gọi là lốp xe dự phòng. Nhân vật nữ cặn bã tuyệt thế gì đây?

.....

Sau khi A Điêu lẻn ra khỏi rừng trúc, cô nhận được +99999 năng lực niệm của hiệu trưởng.

Giờ này ổng lại vui mừng như thế!

Hệt như vớt được cục vàng…

Thật ra A Điêu cũng vui dữ lắm, mãi cho đến khi danh sách năng lực niệm đột nhiên nổi lên – từ Khúc Giang Nam + 122222!

Éc! Khúc Giang Nam ở gần đó, còn chứng kiến mình tiếp xúc với hiệu trưởng?!

Da đầu A Điêu tê dại, trên đường trở về khu cư xá đã gửi tin nhắn cho Khúc Giang Nam trong nơm nớp lo sợ, kể chuyện vừa nãy: “Nhưng em không đồng ý, em có phải là người hở chút là đổi sang cậy thế người khác đâu?”

Khúc Giang Nam, người nhìn thấy tất cả nhưng chỉ trả lời hời hợt: “Có hay không quan trọng à? Nếu ông ấy muốn thu em thì em cứ đi đi.”

A Điêu: “Cô không tức sao ạ?”

Khúc Giang Nam lật sách, thản nhiên: “Sẽ không.”

Ôi đúng là phụ nữ, đã cho nổ tới +120 ngàn rồi mà còn không bảo tức giận.

“Vậy em đi từ chối hiệu trưởng, ổng có giận chó đánh mèo cô không?”

“Chỉ cần phù hợp với lợi ích của Học phủ Kim Lăng, tất cả thủ đoạn đều nằm trong phạm vi cho phép.”

A Điêu hiểu rồi, cho nên lão già có thể thọc gậy bánh xe Khúc Giang Nam mà không lo sẽ trở mặt với cô giáo, trái lại còn chứng minh quan hệ giũa hai người rất tốt.

Vậy cô làm chuyện linh hoạt cũng không sao, dầu gì hãy còn Khúc Giang Nam che chở.

“Cô ơi, cô chờ xíu nha.”

Khúc Giang Nam tò mò, quả nhiên chờ một hồi... tiếp đó nhận được một video.

Trần A Điêu trèo tường.

Cô lẻn qua bức tường của nơi cư trú của hiệu trưởng.

Từ trên xuống dưới, thuận tiện hái luôn cây lựu của người ta.

“Cô ơi, dù nói gì vẫn không hữu ích bằng hành động. Cô giữ video này đi, về sau ổng muốn nói thì cô cứ bảo người em đã trèo tường rồi nhưng lòng chân thành của em vẫn còn ở bên cô, cả đời không rời đi.”

“...”

Con nhõi này học ở đâu ra mà miệng lưỡi đầy những lời của thứ đàn ông cặn bã, coi mình dễ lừa à?

Nhưng cũng coi như có thành ý.

Từ Khúc Giang Nam + 155555!

Khúc Giang Nam đang chống trán đã đóng lại sách, bộ dạng nghe theo và cười khẽ. Cô giáo lưu lại video này rồi thong dong nói với A Điêu: “Tôi không quan tâm cái này. Em khỏi cần lo lắng như thế. Nếu hiệu trưởng đã đối xử tốt với em như thế thì em cứ nhận đi, chờ đến thi đại học xong rồi nói sau.”

Ngoài miệng nói như vậy thôi chứ không phải cô đã lưu rồi à, hừ!

Nhưng tâm tính của Khúc Giang Nam và hiệu trưởng lại giống nhau như đúc: không tận dụng lợi thế của đồ nhi mình thì đúng là phí.

A Điêu luôn miệng nghe theo.

Hiệu trưởng chạy ngược về dạy Thác Bạt như ngựa không ngừng vó đang mang tâm tình đắc ý, đối xử với Thác Bạt hòa nhã hơn mấy phần.

Thác Bạt: "....."

Bằng vào mưu trí có hạn của mình, mình thấy như mình bị lừa, nhưng không biết xảy ra vấn đề chỗ nào.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đột nhiên tôi nhớ một câu: Nếu bạn nở rộ, gió mát sẽ đến.

A Điêu chính là đóa hoa bắt đầu nở rộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK