Mục lục
Sau Khi Linh Khí Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Sau khi bữa tiệc kết thúc, sự hối hả và nhộn nhịp tan đi, Đường Tống đổi chủ. Với tư cách là chủ nhân cũ, phần còn lại của vương tộc và dòng họ nhà vua đã bị làm cho mất tu vi, bị giam giữ ngay tại cung điện dưới lòng đất bí ẩn trong hoàng cung.

Tất nhiên cung điện dưới lòng đất này nhiều năm không bị đám người Ngư Huyền Cơ phát hiện vì được bị bố trí lớp ngăn cấm không gian lớn mạnh, ngăn cách thuật Nhìn Rõ, trông khá cũ kỹ.

Có điều nhà tù thì lâu năm nhưng “người” vốn được nhốt trong tù thì tương đối mới.

Tiếng bước chân đang đến gần.

Nhẹ nhàng và tùy ý, qua một lát, trong ánh sáng mờ tối nơi cung điện dưới lòng đất, họ thấy được người đang tới gần.

Vương bào đỏ thẫm, trên gương mặt trắng như sương giá là cánh môi không son phấn mà đỏ bừng, đôi môi khẽ mở, lời nói như rắn độc: “Các vị Điện hạ, không quỳ trước tôi sao?”

Cô hèn hạ, độc ác, trơ tráo, nhưng cô cũng mạnh mẽ và hung hãn.

Bộ dáng cười tủm tỉm này nào có giống dáng vẻ khúm núm xu nịnh thời cô hãy còn yếu đuối.

Đương nhiên trên dưới cả nước đều hay ngài thân vương cấp cao cứ qua ba ngày lại một cấp, vừa lên là có được một lần phẫu thuật thẩm mỹ từ Linh đạo. Với ngoại hình hiện tại này, thậm chí nhan sắc của toàn bộ dàn mỹ nhân hậu cung cộng lại còn không bằng một phần mười cô.

Một dung mạo tươi đẹp kỳ lạ tới nỗi siêu thoát nhân gian.

Đàm Đài Thịnh coi như có vài phần cốt khí, không tỏ vẻ gì trước con nhóc thối từng tự mình nịnh nọt hắn hơn một năm trước, nhưng… A Điêu đâu cần bọn họ tỏ vẻ gì.

Dù sao sau khi cô nói xong câu đó, đầu gối của họ đã đớn đau.

Bụp bụp bụp.

Cả nhóm quỳ hết.

Đàm Đài Thịnh hận đến nghiến răng nghiến lợi mà nào có dám ngẩng đầu nhìn cô.

Cái nhìn của cô thật đáng sợ.

A Điêu: “Hận tôi làm gì, người khác ngồi tù toàn thiếu nước thiếu đồ ăn, đói khổ lạnh lẽo cô độc rồi chết. Mấy người thì sao, cho mấy người một phòng giam rộng lớn ngần này, thậm chí còn có nhiều người bạn cùng phòng yên tĩnh, đói bụng là có đồ ăn, không biết cảm ơn à?”

(P1)

Cô không nói còn tốt, vừa nói, đám quý nhân sống an nhàn sung sướng này đã nhìn về phía đám xác chết chất đống trong phòng giam và thối rữa không thể thối rữa hơn.

Tất cả đều là thi thể của nữ tu sĩ.

Vừa mới chết gần đây thôi, vết thối rữa rất tươi.

Nên là ý của cô muốn để bọn họ ăn những xác chết thối này?

Cổ họng ai nấy nhúc nhích, nhiều người đã nôn ọe.

Còn Đàm Đài Thịnh thì tái nhợt cả mặt tái, biết A Điêu đang tra tấn bọn hắn.

Những nữ tu sĩ này đều chết dưới bàn tay của vương tộc Đàm Đài chỉ để sớm hồi sinh tổ tiên của bọn hắn.

Nếu có oan hồn, cam đoan những nữ quỷ này sẽ ăn sống lột da bọn hắn.

.....

A Điêu rời khỏi ngục tối trở về nhà họ Trần, đi tới cái viện cũ kỹ ấy rồi, cô thả bà cụ ra.

Vẫn là căn phòng đó.

Tượng Phật, bồ đoàn, mỏ, có cả cái ao chứa ba ba trong viện ngoài phòng.

Bà cụ ngồi đó nhìn cô, A Điêu vẫn đứng bên ngoài phòng mặt đối mặt với bà ta, một lúc lâu sau cô mới hỏi một câu.

“Bà nội, bà không sợ sao?”

“Là người bước nửa bước vào quan tài rồi, có gì mà sợ.”

“Vậy nửa bước còn lại của bà đặt ở đâu?”

Bà cụ nhìn chằm chằm cô, đôi mắt bà ta mờ đi vì tuổi già nhưng lời nói thì vẫn lạnh giá lẻ loi: “Từ lúc con còn nhỏ gặp cảnh nguy hiểm đã biết bám vào cột trụ để nương tựa, thế mà từ khi cường tráng lên tức thì bắt đầu kiêu ngạo bới móc. Cho nên bây giờ con hận bà thì cứ ra tay ngay là được, cần gì nói lời nhục mạ như thế. Sẽ giúp con ăn được thêm hai chén cơm sao?”

Bồn Cầu cảm thấy bà cụ này đủ cứng. Tuy nhiên nhà họ Trần không có mấy người ngu xuẩn, nói không chừng đã nhìn ra A Điêu này mang tính tình bi3n thái, có lẽ là có thù tất báo hoặc cũng có khi là vô tâm lạnh lùng, toàn bộ phải xem liệu đối phương có thể uy hiếp được cô hay không.

Bây giờ lại khoan dung vài phần với bà cụ này, không biết cô dựa vào tình cảm lúc tuổi nhỏ hay có thăm dò khác.

(P2)

A Điêu: “Nhân tiện, hình như nhiều năm rồi con chưa ăn cơm với bà nội.”

Đoạn, cô giơ khoát tay, trên bàn là đầy đồ ăn, ừ, thì lấy bên hoàng cung.

“Nào, bà nội, ăn thôi!”

Bà cụ nhìn vào bàn đầy thức ăn, nắm lấy Phật châu, nhìn cô với khuôn mặt vô cảm.

Bồn Cầu thiếu điều cười thành tiếng.

Con quỷ thất đức này, toàn là đồ mặn, bà cụ nhất định không tức chết đâu ha?

.....

Bà cụ thờ ơ nhìn A Điêu một mình ăn sạch cả bàn toàn món mặn trong một tiếng, về sau A Điêu còn cố ý nói câu: “Bà nội đúng là, ốm thế này rồi mà còn không ăn gì, A Điêu làm thế nào mới phải đây. Tim con đau quá.”

Bà cụ khẽ nhướng mi: “Sao tim lại đau? Dạ dày con không đau?”

A Điêu: “...”

Hừ, tôi không thấy đau tí gì.

A Điêu uống ừng ực cả một ly trà sữa lớn, tiếp đó mới đứng dậy mà rằng: “Bà nội vẫn nên giữ gìn sức khỏe, bà phải sống lâu khỏe mạnh hưởng thụ thái bình mãi mãi.”

Nói đoạn, còn chưa kịp chờ bà cụ phản ứng, cô phất tay áo rời đi, một bộ dáng ngông cuồng chực tiểu nhân đắc chí vì đã trả thù được kẻ địch.

Chẳng đóng cả cửa.

Bà cụ quay đầu nhìn bóng lưng cô rời đi, đáy mắt tối tăm.

.....

Bây giờ nhìn lại, nhiều người đột nhiên phát hiện A Điêu thật sự đã ôm âm mưu đoạt quyền Đường Tống từ rất lâu.

Có đôi khi vương quyền thì dễ đoạt chứ ổn định giang sơn mới khó.

(P3)

Song may mắn thay, cô chọn Đam Châu làm nền tảng, các nhà họ Trần họ Tống đến nhà họ Tiêu khuếch tán đến vùng biển phía Nam, từng bước từng bước xâm chiếm cuối cùng, từng bước ổn định nền tảng uy tín của mình trong dân gian Đường Tống.

Về sau, nhà họ Đoan Mộc họ họ Tào và họ Triệu này nọ tưởng chừng như chỉ là lốp xe dự phòng thông đồng với A Điêu mà thôi chứ thực chất họ đã trở thành cánh tay đắc lực của người cầm quyền.

Nhớ ngày trước khi cô lấy thân phận Triệu Nhật Thiên làm bậy, liệu ai lại nghĩ đến hôm nay?

Tuy nhiên trong nước Đường Tống có căn cơ, thành thử sau khi ổn định tình hình đất nước với quyền hành vào tay, các phương không có dao động.

Mạch quốc gia của nước Liệt Tần và Nam Tấn vẫn chưa bị rút. Trước biến cố của Đường Tống, hai nước này chấn động đâm hoảng, dân gian lao nhao không ngớt. Cao thủ hàng đầu của vương tộc hai nước bị xử lý nhưng các vương tộc khác hãy còn, triều đình càng ra sức kiểm soát. Hiện giờ hai đại Đế vương đều ý thức được uy hiếp của A Điêu, vì mong tự bảo vệ mình, họ quyết đoán liên hệ với Tòa án Trọng tài.

Trước mắt chắc chắn bên Tòa án Trọng tài đang tìm sách lược nhắm vào A Điêu, mỗi tội bọn họ có bug khổng lồ bị A Điêu nhìn thấy bị thế nhân biết được: bọn họ không thể vào nhân gian với sức chiến đấu của bản thân, vào là không quay về nổi.

Thế giới của Tòa án Trọng tài tốt chỗ nào? Đoan chắc tốt hơn nhân gian nhiều, ít nhất nó làm những người tu luyện mạnh nhất này không muốn rời đi, thậm chí sẵn sàng từ bỏ nhân gian nguồn cội cũ nát.

Người tu luyện đấy mà, hiển nhiên d*c vọng lớn nhất trong cuộc đời này đến từ tu luyện.

Xem chừng thế giới Tòa án Trọng tài có tài nguyên tu luyện khiến bọn họ khó lòng dứt bỏ, nhưng trước tình cảnh của nước Liệt Tần và Nam Tấn, mệnh lệnh bên phía Tòa án Trọng tài được đưa ra nhanh đến lạ.

Đầu tiên tuyên truyền hành vi phản quốc của Trần A Điêu, không công nhận chủ quyền quốc gia nước Đường Tống, biến Trần A Điêu thành phần tử thù địch và ác độc trong dư luận; sau đó lợi dụng truyền thông hai nước cuồng điên gài tội, để thế lực nội gián trong lãnh thổ Đường Tống quấy rối.

Đây là một nỗ lực công khai nhằm gây hoang mang cho dư luận, kiếm chuyện cho A Điêu làm, đồng thời bí mật thực hiện kế khác, chẳng hạn như Tòa án Trọng tài có sự dàn xếp riêng trong chuyện liên quan tới mạch quốc gia của hai nước...

(P4)

.....

Phân thân thám tử được A Điêu chôn trong vương tộc nước Liệt Tần và Nam Tấn sớm đã cải trang thành thành viên vương tộc. Do hiện giờ hai vương tộc đã e dè đối với việc này, hai Đế vương đều tự mình liên hệ với Tòa án Trọng tài, sau đó dù có sắp xếp cũng tránh khỏi thành viên vương tộc, hiển nhiên nhằm tránh cho bị Trần A Điêu rình mò bí mật.

A Điêu chẳng quan tâm lắm, cô chắc chắn một điều.

Bồn Cầu: “Bất kể là sắp xếp gì, Tòa án Trọng tài hoặc sẽ phái một số lượng lớn cao thủ tiến vào nhân gian chém giết cô, hoặc dời mạch quốc gia, chầm chậm mưu tính. Nhìn đám cao thủ lần trước, có vẻ họ miễn cưỡng lắm, giả mà không cần thiết thì bọn họ sẽ không đi con đường này. Chung quy thành phần nhân sự của Tòa án Trọng tài phụ thuộc rất nhiều vào huyết thống vương tộc, ai nấy có thân phận không thấp, tu vi cũng không thấp, càng lên trên càng không bằng lòng vứt bỏ lợi ích của mình, cho nên họ sẽ không không dễ sắp xếp gì cho cam. Xác suất lớn là họ sẽ lựa chọn dời mạch quốc gia. Theo cách nghĩ của cô, họ sẽ làm như thế nào?”

A Điêu: “Mạch quốc gia không phải một dạng cố định, sẽ phát triển theo sức mạnh của quốc gia, một khi nó rời khỏi quốc gia, quốc gia sẽ suy yếu; tuy nhiên nó có hai chiều, cho nên chính mạch quốc gia cũng yếu ớt. Bởi vậy tôi muốn nắm giữ Đường Tống, trở thành chúa tể của nó, phải ổn định thể diện đất nước Đường Tống, bảo đảm an sinh. Ngặt nỗi đối với Tòa án Trọng tài và vương tộc Tam Quốc, một khi tôi uy hiếp tới lợi ích căn bản, chỉ sợ cuối cùng họ sẽ đưa ra hạ sách này – dẫu họ không cam lòng, dẫu làm vậy sẽ tổn hại căn cơ nơi nhân gian, xáo trộn cơ nghiệp vương quyền ngàn năm, cắt đứt căn cơ số vận liên tục, nhưng bọn họ đã hết cách.”

Bồn Cầu cũng cho rằng như thế, vậy thì nhìn xem liệu A Điêu có thể ngăn chặn nó hay không.

Xuống tay trước chiếm lấy lợi thế?

Chỉ sợ cắn trả... Với thủ đoạn của nước Đường Tống, một khi bọn cô cứng rắn với nước Liệt Tần và Nam Tấn ắt sẽ bị cắn trả, đến lúc đó đừng nói cắn nuốt mạch quốc gia, với trạng thái suy yếu của mình, Tòa án Trọng tài chỉ cần phái ra một hai người đi vào là đủ để giết cô.

Có khi bây giờ Tòa án Trọng tài còn ước gì cô đi qua giật lấy mạch quốc gia.

Bồn Cầu: “Đáng tiếc, cam đoan nước Liệt Tần và Nam Tấn sẽ không đi theo con đường cũ của đám ngốc Đường Tống.”

Phương pháp bẩn thỉu như vậy chỉ có khả năng dùng một lần.

“Đương nhiên sẽ không, chỉ cần để bảo vệ cho mình, có chuyện gì mà con người không làm được. Dù rằng dời mạch quốc gia sẽ gây tổn hại cho tương lai nhưng chí ít bảo vệ được lợi ích trước mắt...”

(P5)

Bồn Cầu lắng nghe giọng điệu của cô mà lấy làm ngạc nhiên, đúng lúc chuyện này xảy ra thì bên ngoài có người đi tới.

Hai người.

Cánh cửa tự động mở, A Điêu ngẩng đầu nhìn thấy có hai người phụ nữ đứng dưới ánh đèn cam ngoài cửa, hai người này cũng thấy A Điêu đang đeo kính ở bên trong.

Người này hiếm khi đứng đắn, nay cô mặc mặc một cái áo dài tay rộng rãi bằng vải lanh, quần dài 7 phân, trên sống mũi gác cặp kính mắt, trông có vẻ như một chuyên gia khoa học và kỹ thuật đầy chuyên nghiệp. Dáng vẻ tốt thì tốt đấy như vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cô dẫu có cách một lớp kính mắt.

Tuy nhiên sau khi nhìn thấy mấy người phụ nữ này, cô kéo kính mắt xuống, đánh giá người ta từ trên xuống dưới… đôi mắt chưa từng biết lịch sự là gì trở nên ngông cuồng.

Bách Việt Thanh Cốt và Đạo Quang Lạc Thần nhẫn nhịn, vẫn bỏ qua hành vi xúc phạm này vì ngại lực lượng mạnh mẽ và tính cách vô liêm sỉ của đối phương.

“Có việc tìm các hạ, không biết có thể nói chuyện không?”

Sau chót A Điêu vẫn lịch sự, tự mình đứng dậy đến cửa nghênh đón. Cô thò đầu dò xét qua lại bên ngoài, đoạn, mới dấm dúi kéo cửa lên.

Bách Việt Thanh Cốt và Đạo Quang Lạc Thần đều có tính tình lạnh lùng, không nói nhiều, thậm chí thấy bộ dạng hèn mọn này của A Điêu cũng không hỏi dông dài, chỉ sợ tặng luôn cái mạng, để cô phát huy bản lĩnh khiến người ta tức điên. Nhưng mà người này cần người khác dựng cho cái bậc sao?

Không cần.

Sau khi A Điêu kéo cửa lên, cô giải thích nghiêm túc đàng hoàng với hai người: “Hai chị đừng lo lắng, bên ngoài không có ai trông thấy, sẽ không làm vấy bẩn sự trong sạch của hai người.”

Trong sạch gì cơ?

Đạo Quang Lạc Thần không tiếp lời, Bách Việt Thanh Cốt coi như không nghe thấy, thay vào đó bảo rằng: “Chỉ tới nói chuyện chính mà thôi.”

A Điêu: “Tôi biết mà, không phải sợ mọi người bị hiểu lầm sao. Đêm hôm khuya khoắt, hai người lặng lẽ đến mà còn đi cùng nhau, lỡ mà bị người ta phát hiện là bị hiểu lầm chắc luôn đấy. Tất nhiên nguyên do cũng tại tôi, danh tiếng của tôi không tốt.”

Không phải danh tiếng của cô không tốt mà cả nhà cô toàn là người xấu.

Nắm bắt cơ hội bắt nạt người từng đàn áp mình trước đây, thói hư tật xấu cực kỳ gàn bướng.

(P6)

Tuy nhiên Bách Việt Thanh Cốt chợt nói: “Người có thể quật khởi lại chẳng có mấy ai mang danh tiếng tốt, còn có danh tiếng thì hoặc đã chết hoặc là thứ cặn bã.”

A Điêu thốt lên: “Ví dụ như con rùa già nhà tôi?”

Hai người Bách Việt Thanh Cốt: “...”

Cái này là do cô nói, chúng không không đề cập đến nó.

Bầu không khí nhất thời lúng túng, A Điêu cười ha ha, cứu vãn cuộc trò chuyện: “May mà tôi khác ông ta. Thực chất thanh danh càng xấu thì chứng tỏ không phải là người đạo đức giả, phần lớn giá trị bên trong rất tốt.”

“Đúng rồi, mọi người tìm tôi để bàn chuyện của Tòa án Trọng tài?”

“Đúng.”

Cuối cùng nói đến chuyện chính, hai người Bách Việt Thanh Cốt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tâm tính của người tên A Điêu này phức tạp quá, cho dù là các bà vẫn sợ bị lọt trúng hố. Chung quy chuyện tiêu diệt nuốt người xảy ra ngày đó tại thế giới Kỳ Sơn chân thật khôn cùng, có thể trong nháy mắt nó vừa niệm thôi là các bà đã chết.

Cùng lắm không chết vì có ích khi giữ lại.

Trong giới tu luyện, cao thủ quyết định hết thảy, hai người kính trọng sự lớn mạnh này, không muốn xúc phạm khiêu chiến, nhưng cũng không kham nổi tính nết biến hóa đa dạng này của A Điêu.

“Vậy để tôi gọi Cụ tổ Côn Luân sang.”

Nếu là chuyện chính, A Điêu nghiêm túc hơn hẳn, rất nhanh thông báo cho Côn Luân và thế là Côn Luân đến.

Bốn người ngồi đối diện.

Bách Việt Thanh Cốt có mối quan hệ không tốt với Côn Luân ở đời đầu tiên vì con bé Bách Việt Tương Tư đời sau được bà đánh giá cao nhất bị chú ấy lừa, có điều bà vẫn tán thành thực lực của chú ấy, giờ đây quan sát chú ý như có điều suy nghĩ: “Thân thể của cậu càng ngày càng lớn mạnh, gần bằng cơ thể chính lúc trước, là dùng nguyên tố Ngày Mặt Trời cải tạo?”

Bây giờ chuyện A Điêu và Khúc Hà Nhĩ nắm giữ vật chất Ngày Mặt Trời đã không còn là bí mật, nếu không làm sao hai người tiến bộ thần tốc cho được.

Có khi kỹ thuật này còn được sử dụng để chống lại Tòa án Trọng tài - nếu Tòa án Trọng tài có thể cho họ thời gian.

“Đúng, do A Điêu làm cho tôi.”

(P7)

Tính tình Đạo Quang Thần thẳng thắn, bà có gì sẽ nói đó, nói thẳng với A Điêu: “Tài thật.”

Tu vi càng cao, tái sinh phân thân đã không còn là việc khó, song khôi phục lại thân thể về trạng thái đỉnh cao cần thời gian cực dài và tài nguyên khổng lồ. Nếu không ở trong thời kỳ chiến tranh còn tốt chứ một khi thân thể bị hư hại trong lúc chiến đấu thì sao còn thời gian khôi phục. Quan trọng nhất là nếu tất cả máu thịt cơ thể đều bị diệt, không lưu lại mô sống e cơ thể sẽ khó khôi phục trong phút chốc. Tựa như Côn Luân, năm đó chú ấy bị hủy diệt toàn bộ thân thể chỉ còn lại mỗi hồn phách, chứ không thì tài nguyên Lộc Sơn đã đủ cho phép chú ấy tái tạo một cơ thể.

Cơ thể là tuyến phòng thủ đầu tiên của hồn phách.

“Chút tài mọn mà thôi.” A Điêu khiêm tốn, đoạn, hỏi hai người, “Hai chị gái có muốn làm mấy cái dự phòng không, lỡ như một ngày nào đó thân thể mọi người bị nổ tung mất luôn cả hài cốt thì sao?”

Chắc chắn hai chị lớn này không thiếu tiền, vừa khéo gần đây cô... cũng không thiếu tiền, tài sản của vương tộc Đường Tống đều ở chỗ cô hết, kho báu bí mật cũng thuộc về cô, chẳng qua chưa đi xem mà thôi.

Nhưng ai sẽ từ chối có nhiều tiền hơn?

Lời này của A Điêu không xuôi tai nhưng hai người phụ nữ này đã thật sự suy nghĩ như vậy.

Có điều A Điêu đang nói đoạn, căn phòng bí mật ở một bên phòng mở ra, Nhóc Nguyên Bảo kéo hai thân thể chạy ra. Với vóc người thấp bé nhưng hơi sức lớn, nó kéo hai thân thể tr@n trụi, vừa kéo vừa hô: “Chủ nhân Điêu Điêu, chủ nhân Điêu Điêu, hai bộ này cô bảo cảm giác tay không tốt, kích thước thì không đúng, nên không muốn thật ạ? Tiếc quá, xử lý ra làm sao đây?”

Ánh mắt của hai người Bách Việt Thanh Cốt dừng lại ở hai cái xác một nam một nữ lõa lồ chân thật, lúc ấy biểu hiện họ không thay đổi nhưng đồng tử đồng loạt chấn động.

Hả, là làm được như vậy?

A Điêu nhất thời bực mình: “Bà đang làm ăn đấy, Nguyên Bảo chết tiệt này... ** má!”

“Bỏ đi, vốn chỉ là thân thể thế thân, đã không tốt thì có khi tự nhiên không cần. Có điều cũng không phải để ta dùng, lỡ như người khác không chọn thì chả sao cả, mi kéo về đi.”

Kế đó cô ngượng ngùng hỏi hai người Bách Việt Thanh Cốt: “Hai người, còn muốn không? Giảm giá 9,9%, yên tâm, tôi không cần đo kích thước của hai người.”

“Mắt tôi chính là thước, không tin hai chị hỏi cụ tổ Côn Luân của tôi đi, chú ấy không bao giờ nói dối.”

(P8)

Côn Luân một mực cúi đầu uống trà: “...”

Không c ần sao? Vậy tại sao nó lại sờ s0ạng mình nhiều lần tới vậy?

Đối diện với ánh mắt ngây thơ tin cậy vô cùng của A Điêu, sau chót Côn Luân đã ừ một tiếng.

Hai người còn lại: “...”

Quỷ mới tin cậu.

.....

May mắn thay, hai boss nữ thần có kiến thức rộng rãi, tâm tính rất cao, có khổ đau nào mà họ chưa từng kinh qua vì tu luyện, lúc ấy họ quyết đoán đặt hàng với A Điêu.

Bàn xong chuyện làm ăn thì chuyển tới việc chính, chuyện khi nãy A Điêu nói với Bồn Cầu đã được ba người đề cập đến.

Trò chuyện sâu hơn, cuối cùng họ hỏi A Điêu muốn chuẩn bị ra làm sao.

Rõ ràng cả ba đều cảm thấy Tòa án Trọng tài sẽ sử dụng biện pháp di dời mạch quốc gia trực tiếp.

Bởi như vậy chính bọn cô mới lâm vào tình hình khó khăn.

“Hoặc trước khi họ di dời thì chúng ta phải cầm cho được mạch quốc gia, mỗi tội sẽ gặp phải cắn trả, dễ bị Tòa án Trọng tài phái người chém giết. Hoặc nhìn nước Liệt Tần và Nam Tấn mất đi số vận vì mạch quốc gia bị rút mất, non sông nháo nhào, thiên tai giáng xuống, dân chúng thương vong.”

Đúng vậy, hai người thật sự đến đây vì dân chúng hai nước.

Bây giờ xem thử A Điêu có kỹ thuật tuyệt vời thần sầu nào có khả năng tránh được kết quả ảm đạm này không.

A Điêu: “Phương pháp thì không phải không có, thậm chí còn rất đơn giản.”

Ba người: “?”

A Điêu: “Chiến tranh Tam Quốc, tranh giành làm bên thắng, hợp nhất đế chế.”

A, hoàn toàn chính xác, chỉ cần cô dùng Đường Tống phát động chiến tranh chiếm lấy Liệt Tần và Nam Tấn, hợp nhất biểu tượng quốc gia, mạch quốc gia xem như hợp nhất theo định mệnh.

Tuy nhiên cần phải làm nhanh chóng.

(P9)

“Cũng có thể xem là một kế sách. Chung quy hiện tại nước Liệt Tần và Nam Tấn không có vũ lực tuyệt đối phản kháng cô trong khi Đường Tống hiện tại thì như mặt trời ban trưa. Nhưng cô tốt nhất đừng xuất hiện. Mạch quốc gia là chuyện rất nhạy cảm, một khi cô tham gia, mạch quốc gia nước Liệt Tần và Nam Tấn sẽ xem cô là địch, hai số vận hợp nhất đủ sức áp chế số vận của cô, ảnh hưởng đến việc tu luyện của cô. Cho nên khi đất nước chiến tranh, những người có tu vi cao thường không xuống sân tham dự vì lý do này; tu vi càng cao càng sợ bị số vận nhắm vào, cản trở việc lên cấp.”

Tới cảnh giới này, bọn họ mới có thể tiếp xúc với loại chuyện huyền bí khó hiểu ấy.

Trước kia A Điêu không rõ lắm, sau khi được nhắc nhở thì đương nhiên cô sẽ nhớ kỹ. Mỗi tội việc này không cần bọn cô xuống tay, hiện tại thế lực sáu đỉnh đều ở dưới trướng A Điêu, cứ điều động cao thủ tầng trung tầng thấp nhất tiến vào quân đội tham chiến là được.

Bốn người đang bàn bạc, tự dưng họ nhận được tin tức: Trên mạng đã bùng nổ, tung ra hình ảnh A Điêu ngược đãi giết vương tộc Tam Quốc, định vị cô là kẻ phản quốc...

Bách Việt Thanh Cốt tỏ vẻ lạnh lùng: “Động tác thật nhanh.”

Thanh thế lớn như vậy còn xác lập thân phận A Điêu, hai nước sẽ có cảm xúc mâu thuẫn rất mãnh liệt đối với A Điêu, cuối cùng rồi sẽ có rất nhiều người bỏ mạng nếu muốn nắm lấy nước Liệt Tần và Nam Tấn.

Mặc dù chiến tranh vốn đẫm máu, nhưng từ đầu đã có thể tránh được thương vong từ cố sức phòng ngừa.

Khi mấy người trầm tư, Đồng Thanh Hoàng và Thái Hạo Càn Khôn đều lặng lẽ liên lạc với A Điêu, hỏi tiếp theo bọn họ nên xử lý như thế nào.

Có tầm nhìn tốt đấy, xem ra bóng ma tâm lý của ngày hôm đó cũng lớn.

Không hiểu vì đâu Bồn Cầu lại nhớ tới Học phủ Kim Lăng trước kia, bọn Trung Xuyên Minh Tú cũng là người đứng đầu đầy quật cường để rồi về sau bị A Điêu treo lên đánh đập tra tấn bao lần… sau rốt đã yên tĩnh hẳn.

Hiển nhiên so với những thế hệ sau quật cường không tin chuyện tà ác này, nhóm tổ tiên thức thời hơn nhiều, biết co biết duỗi, là người làm việc lớn.

“Mọi người không cần làm gì cả, cứ chuẩn bị cho chiến tranh là được.”

A Điêu nói trước mặt ba người Bách Việt Thanh Cốt như vậy, đoạn, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười kinh điển của phường giả dối tới cuối cùng: “Tôi trong sạch, kiểu gì người đời sẽ hiểu được sự vô tội và uất ức của tôi.”

Nụ cười này thật hãi người.

(P10)

Khi ba người rời đi, Côn Luân để ý trên bàn A Điêu có mấy cuốn sách.

Sách cổ phổ thông, khác với sản phẩm của bất kỳ thời đại lịch sử nào, cứ hệt mấy cuốn sách được người bình thường dùng để phổ biến kiến thức cho trẻ nhỏ.

Chú ấy không quan tâm lắm, xoay người đi.

Căn phòng lại yên tĩnh lại. A Điêu xẵng tay cầm lấy một cuốn sách, mở ra, nhìn chữ viết tay phía trên như có điều suy nghĩ; không biết suy ngẫm bao lâu, cô mới lẩm bẩm: “Hóa ra rõ ràng như vậy, trước đây mình không phát hiện. Có khi là cố tình như vậy, sẽ không có bẫy chứ, người nham hiểm bực này…”

Vào thời điểm đó tại Phật đường nhà họ Trần, bà cụ liếc nhìn giá sách của mình, từ đó rút ra một cuốn sách và đưa cho các lão đạo sĩ phía sau.

Lão đạo sĩ cung kính đón nhận, thần sắc thay đổi.

“Nó đã đổi sách, muốn kiểm tra chữ viết tay của ngài.”

Lão đạo sĩ lắm miệng, theo bản năng nói: “Năm đó tôi từng tự hỏi vì đâu ngài muốn tự mình viết cho nó, hơn nữa ngài còn không có ý che dấu nét chữ hệt như muốn cố ý nói với nó…”

Bà cụ quay lại, biểu cảm cứng nhắc và lạnh lùng: “Hình như dạo này anh cứ ám chỉ ta gì đó.”

Lão đạo sĩ cúi đầu: “Không dám.”

Bà cụ nhấn mi tâm: “Đẩy nhanh tốc độ đi, không còn thời gian cho một năm nữa.”

Con nhóc này tiến bộ vượt quá dự đoán của bà ta, liên đới k1ch thích bên ma quỷ và Tòa án Trọng tài càng vùng lên mạnh mẽ hơn.

Tuy nhiên rõ ràng nghi ngờ bà ta, trong tay thì giữ cái xác nọ, vậy mà nó vẫn án binh bất động.

Hệt một dạng ra hiệu.

.....

Sáng sớm hôm sau, nhóm các ông lớn đều nhìn thấy vương tộc nước Liệt Tần và Nam Tấn dùng triều đình làm bệ phát phát sóng trực tiếp cho nhân dân ba nước, thấy Quân chủ trên đứng trên bục nói lời chính nghĩa lên án A Điêu... Dân chúng phẫn nộ, bầu không khi nóng hổi tới cùng cực.

Hoàng cung ở đằng sau nổ tung.

Dưới ma khí cuồn cuộn, người hai nhóm vương tộc đánh nhau.

Trong đó có một bên vương tộc có phôi ma trong cơ thể, phóng ra ma khí, nhóm vương tộc còn lại thì chẳng có vấn đề gì.

Vấn đề nằm ở chỗ ngay căn phòng bí mật bên dưới hoàng cung có một nhóm nữ tu sĩ nước nhà mất tích cách đây không lâu chạy ra.

Nhóm nữ tu sĩ này vừa chạy ra đã lớn tiếng cầu cứu.

Nhân dân Tam Quốc: “...”

(P11)

Hình như nghe nói những người này là nhóm nữ tu sĩ bị vương tộc Đường Tống bắt mất sau khi Đường Tống thất bại, bắt đi để Đàm Đài Linh Nghiêu khôi phục tu vi?

Tại sao... lại ở trong căn phòng bí mật dưới lòng đất của hoàng cung nước nhà?

Phát sóng toàn cầu, hiển nhiên nhóm Bách Việt Thanh Cốt cũng thấy được, lúc ấy biểu hiện thật phức tạp.

Đám vương tộc nước Liệt Tần này là người ma, nhưng bảo rằng đây là do tộc Ma Quỷ sắp xếp thì chưa chắc.

Tuy nhiên nữ tu sĩ ở trong căn phòng bí mật dưới lòng hoàng cung nước Liệt Tần bị vương tộc Liệt Tần bắt là sự thật: có vẻ Đàm Đài Linh Nghiêu của Đường Tống dẫn đầu sống lại đã k1ch thích hai nước, xuất phát từ tâm tư ghen tị và không cam lòng xếp sau người khác, cuối cùng hai vương tộc lớn bèn đi vào con đường tắt này.

Tính người đó mà, không chịu nổi một đòn.

Và toàn bộ sự phơi bày này có hiệu quả ngay lập tức, ba nước bùng nổ, nhất là công dân nước Liệt nhà Tần và Nam Tấn. Ngay khi họ vừa bị khơi dậy lòng yêu nước dâng trào, mới quay đầu lại đã bị vương tộc đâm cho một cú vào sau lưng đầy tàn nhẫn, tâm lý sụp đổ ngay.

Đoan chắc họ vẫn ghét A Điêu nhưng càng thấy ghê tởm và hận vương tộc hơn.

Sự khác biệt giữa đôi bên như sô-cô-la vị phân và phân vị sô-cô-la vị, chọn cái nào cũng làm họ mắc mửa. Kết quả là đất nước loạn lạc, bốn bề bất ổn.

Trong tình trạng hỗn loạn này, một số quân nhân mang theo lý tưởng mới nổi lên, dần hô hào vứt bỏ vương tộc, vứt bỏ phong kiến…

Nếu muốn thay đổi cơ cấu xã hội hiển nhiên cần trải qua một cuộc cách mạng đẫm máu.

Song đúng lúc này, Đường Tống tuyên chiến với Liệt Tần và Nam Tấn, vả lại vừa tuyên chiến là đã phát động một cuộc tấn công ở biên giới.

Vương tộc nước Liệt Tần và Nam Tấn hận lắm, đành phải luống cuống tay chân sắp xếp nhóm quân đội và tu sĩ, ngặt nổi vừa bị đâm ngay lưng nên những người này không nghe lời...

(P12)

Tinh thần của những người lính nơi tiền tuyến có phần sa sút, thế là quân đội Đường Tống một ngày đi ngàn dặm, thừa thế xông lên.

Đâu có phải là những gì các nhân vật phe chính nghĩa sẽ làm?

Có là gì thì A Điêu đã làm, lòng dạ ác độc, bất kể giá nào, cực kỳ độc hại.

Mãi khác thường hơn kẻ thù của cô, đi theo con đường độc ác và nham hiểm hơn đối phương đâm khiến đối phương không có lối thoát.

Nói cô phản quốc?

Bà đánh mày thành kẻ phản bội của tộc Người ngay.

Muốn hỗn loạn thì cùng nhau tạo hỗn loạn đi, chung quy một khi thời buổi loạn lạc xuất hiện, cô sẽ có ưu thế lớn nhất.

Tộc Người dễ trấn áp thế thôi, bên cô lo lắng nhất vẫn là Tổng giám mục Tòa án Trọng tài và cả tộc Ma Quỷ.

.....

Về phía Tòa án Trọng tài, cát vàng dày tạo thành một cơn bão tàn bạo giữa không gian mênh mông. Mà tại nơi ngọn núi âm u đầy mây mùi chìm nổi không rõ, mơ hồ có thể nhìn thấy một vách đá khổng lồ giống như lưỡi dao sừng sững trong vùng hoang dã. Tại nơi vách núi lõm vào có treo một ngôi đền cổ kính và tráng lệ.

Đây là Tòa án Trọng tài.

Trong tòa án có một Tổng giám mục nắm giữ càn khôn, ba Hồng y Giám mục phía dưới quản lý ba khâu. Trong đó là tòa chiến thuộc về Hồng y Giám mục Doanh Liệt, tòa khoa học là của Hồng y Giám mục Cơ Vô Trần và tòa máu có Hồng y Giám mục Đàm Đài Vân.

Tại thời điểm ấy, cả ba đều mặc một chiếc áo choàng màu đỏ rộng rãi tại cuộc họp, xem xét tất cả các chi tiết về biến cố này. Ai nấy giữ im lặng, chờ cho đến khi tất cả mọi người xem xong thì nhìn về người vận áo choàng nền đen hoa văn bạc trước mặt.

Thực chất đối phương không có mặt mũi, đúng vậy, y giấu mình trong áo choàng đen, nét mặt khuôn mặt thậm chí toàn bộ cái đầu đều ở trong một cái mũ đen chực một quả cầu liên tục lăn lộn chuyển động, nhìn một hồi lâu lại trông như một xoáy nước nhỏ, làm cho người ta phát khiếp.

“Xin ngài ra chỉ thị xử lý người này thế nào.”

“Một mạch quốc gia đã mất, cần phải bảo vệ hai mạch còn lại. Bên tòa khoa học chúng tôi đang chuẩn bị, vài ngày nữa là có thể di dời mạch quốc gia.”

Tổng giám mục dựa vào tay vịn, lòng bàn tay chống lên trán, dưới luồng hơi thở sắc vàng phả ra, có thể nhìn thấy giáp và vuốt vàng lạnh lẽo, đầy cảm giác kim loại, mảnh khảnh nhưng đầy sắc bén. Phong thái khoan thai, giọng nói rất trầm, gã cứ thế bình tĩnh mà rằng: “Đằng sau Trần A Điêu có người, hơn nữa hiển nhiên đó là hậu duệ của tộc Trời.”

Ba Hồng y Giám mục cả kinh, Đàm Đài Vân đăm chiêu: “Bởi vì giới hạn gen?”

(P13)

“Không.” Tổng giám mục lần lượt dùng xương ngón tay gõ lên trán, giọng nói bạc bẽo.

“Ta cảm ứng được số vận của tộc Trời đang sống lại.”

“Nhưng quái lạ ở chỗ động tĩnh bên cõi ma quỷ lại không đúng lắm.”

Vẻ mặt ba Hồng y Giám mục thay đổi cùng cực.

Tổng giám mục sẽ không bận tâm tới chuyện của tiểu Ma Vương, cho dù đại Ma Vương sống lại thì đấy vẫn thuộc phạm vi xửa lý của ba người bọn họ. Chỉ có một tồn tại đủ sức làm Tổng giám mục ghé mắt tới.

Ma Vương Chí tôn.

“Chẳng lẽ y sẽ sống lại?”

Ba Hồng y Giám mục lo lắng.

Đúng lúc này có tin dưới nhân gian truyền đến, bố cục bị hủy trong thoáng chốc, hiển nhiên Trần A Điêu đã có bố trí từ âu.

Ba Hồng y Giám mục cau mày, sát ý đối với A Điêu càng nặng hơn.

Thật khó dây dưa.

“Hiện tại có hai họa lớn trong lòng, một cái ở nhân gian một cái ở cõi ma quỷ.” Cơ Vô Trần nói nặng nề.

Cơ thể của Tổng giám mục đã phai nhòa.

“Vậy thì cứ để bọn họ ở cùng một thế giới.”

Ba Giám mục: “???”

Họ nào hay sau khi Tổng giám mục rời đi, gã bước vào một thế giới bí mật dưới lòng đất của Tòa án Trọng tài.

Thế giới này không lớn không nhỏ, có vừa đúng một cánh cổng ánh sáng khổng lồ và tráng lệ đứng sừng sững.

Nhìn vào cổng ánh sáng này, đáy mắt Tổng giám mục sâu thẳm, gã bắt đầu ngồi xuống rèn luyện.

Chỉ thiếu một bước nữa là sút trúng khung thành.

Chỉ cần gã làm chủ nó, thay thế Thần nữ trở thành chúa tể thế giới này, tất cả sự sống và cái chết của sinh linh sẽ nằm giữa bàn tay gã; gã sẽ không còn bị giới hạn bởi lớp chắn phòng ngừa của thế giới, mặc sức tự do ra vào bất kỳ thế giới nào, bao gồm cả nhân gian.

Bây giờ chỉ còn ba ngày nữa.

Chỉ ần ba ngày!

Mà lúc này A Điêu đang làm gì?

Cô ở kho tàng bí mật vương tộc Đường Tống. Vừa đi vào, cô đã hóa thân biến thành một con rồng, móng thứ chín chộp lấy bảo vật số 1 ở đầu kia kho tàng, móng thứ nhất thì đào ra bảo vật số 99 bên này, thậm chí đầu rồng còn cọ cọ vào một đống khoáng chất cấp cao trong vũ trụ chất đấy như ngọn núi nhỏ.

A, của mình của mình của mình.

“Các cục cưng ơi, mấy con đi lạc nhiều năm như vậy rốt cuộc đã tìm thấy người cha bị thất lạc là cha rồi, hu hu...”

Bồn Cầu nhìn A Điêu dùng thân rồng lăn qua lăn lại trong đám bảo vật ngổn ngang, tình cảm dạt dào tới nỗi thiếu điều chính bản thân cô ấy còn tin.

(P14)

Bồn Cầu vừa chửi bới vẻ quê mùa không có kiến thức của cô vừa lề mà lề mề biến thành một bé heo chui vào trong núi khoáng thạch lăn qua lăn lại.

Mẹ kiếp, cảm giác quá tuyệt vời.

Ha ha ha!

Một người một Bồn Cầu lăn trong ba mươi tám phút rồi mới bình tĩnh lại.

Nhiều kho báu ngần này thì giữ lại là việc không thể, cô nghĩ, trước cảnh đại chiến đang đến gần, muốn có giá đóng cửa* thì vẫn phải xài cho đúng tác dụng của từng món thật tốt.

*Giá đóng cửa (cổ phiếu): là mức giá của cổ phiếu trên thị trường tại thời điểm đóng cửa (thời điểm kết thúc một phiên giao dịch).

Ánh mắt A Điêu lóe lên, vỗ đầu Bồn Cầu, đưa ra mệnh lệnh đầy khí phách: “Ăn chúng đi.”

Vậy mà khi Bồn Cầu thật sự bắt đầu nuốt chửng, cô lại ôm lấy tim, vịn cây cột với sắc mặt hết sức đớn đau.

Đồ chó Tòa án Trọng tài!

Chờ bà đánh ngã tụi bây, nhất định sẽ lột hết qu@n lót của bọn bây.

A, cục cưng của mình.

A Điêu vừa dấm dẳng vừa dọn dẹp những cuốn Sách Văn Minh mà Bồn Cầu không thể nuốt được.

Sách Văn Minh hoàn chỉnh rất ít, đoán chừng đã bị đám người Tòa án Trọng tài mang đi năm đó, phần còn lại toàn là bản rách, tuy nhiên có thể vẫn còn hữu ích cho A Điêu.

Ít nhất vẫn tốt hơn là không có.

Nghĩ tới cảnh Tòa án Trọng tài ăn đồ ngon còn cô thì ăn cơm thừa canh cặn, A Điêu càng cảm thấy khó chịu trong lòng.

.....

Tại cõi ma quỷ.

Quần thể tiểu Ma Vương đã co rút hơn non nửa, số lượng ma quỷ không thiếu, nhưng như vậy có ích lợi gì?

Nếu hồi sinh đại Ma Vương tất nhiên cần Linh đạo giáng xuống, giáng xuống cứt, Trần A Điêu ở nhân gian đã trực tiếp tấn công cắt đứt việc giáng xuống, làm uổng phí tài nguyên.

Tiểu Ma Vương hồ ly hung tàn mà rằng: “Hiện tại muốn cứu vớt cả tộc Ma Quỷ chúng ta thì chỉ có một người.”

Cái gì?

Mấy tiểu Ma Vương nhìn nhau, rất nhanh tỏ tường ý tứ của tiểu Ma Vương hồ ly man trá nhất: Ma Vương Chí tôn!

“Nhưng không phải Bệ hạ đã ngã xuống...”

Tiểu Ma Vương hồ ly bướng bỉnh cho hay: “Tôi không tin, không phải nói đám Côn Luân khốn kiếp đó cũng chết rồi đấy thôi, kết quả thì sao? Bọn họ có thể sống sót thì không có lý bào Bệ hạ đã chết thật sự. Tôi tin tưởng thú Kim Nghê Rực Lửa trấn giữ cấm địa nhiều năm vì có nguyên nhân, nó và Bệ hạ cùng chung tâm niệm, tất nhiên phải biết gì đó.”

Có lẽ khi một người đang ở trạng thái tuyệt vọng thì càng dễ nắm bắt hy vọng mong manh, rất nhiều tiểu Ma Vương lập tức dấy lên tâm tư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK