………..
Trời giáng chức trách lớn cho người này, trước hết sẽ làm người ta chịu đắng cay, gân cốt tả tơi, đói bụng…
Để giết một người, đầu tiên quét mã trả tiền cho xong cũng không tính là thái quá lắm.
Nhân viên cửa hàng mở to đôi mắt đáng yêu, nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng chị ta tập trung vào Chương Trình trong lúc chạm vào chỗ điện thoại trong tiệm để báo cảnh sát.
Chú ý đến hành động của người ta, Chương Trình kéo ra nụ cười, lấy điện thoại ra quét tích tích.
Tiền đã cho, nó sẽ phải trả giá đắt cho lòng tham của mình.
“Được rồi cưng à, chúng ta đi đi.”
Quả nhiên nhân viên cửa hàng và những người khác tin tưởng, không có ý định ngăn chặn Chương Trình. Đúng lúc này Tưởng Xuân đi vào.
Trước khi A Điêu bị Chương Trình kéo ra khỏi cửa hàng, cô chỉ vào Tưởng Xuân và nói: “Được rồi, tôi tha thứ cho anh, nhưng anh phải hứa với tôi ra chia tay với anh ta rồi, sau này sẽ không cho tôi hứng tội thay để ngủ với anh ta nữa trừ phi tôi đồng ý.”
“Nếu anh muốn dùng một chân đạp hai thuyền, du Long hí Phượng, phải thêm tiền.”
Tưởng Xuân: “?”
Chương Trình: “...”
Người trong cửa hàng: “!!!
Không phải, có vẻ cô còn trẻ mà biết được quá nhiều đấy?
....
Chưa bao giờ thấy một người trơ tráo nói vớ va vớ vẩn đầy tự nhiên, chân thành và không có sơ hở như vậy.
Trong lòng Chương Trình lộp bộp, bỗng nhiên có dự cảm không ổn nhưng cũng không kịp ngăn cản.
Tưởng Xuân: “Trần A Điêu, mày nói cái gì vậy!”
Đúng thật, cho dù Tưởng Xuân đã đề cao A Điêu, tuy nhiên chỉ vì con mồi này rất mập mạp, rất quan trọng về mặt giá trị, hắn bỏ con nhỏ này khó đối phó biết bao.
Thực chất trong xương tủy, Tưởng Xuân là một công tử nhà giàu chưa từng chịu thất bại quá lớn, cũng chẳng được huấn luyện trong rừng sinh tồn vẫn giữ ấn tượng cứng nhắc về A Điêu. Thêm chuyện Chương Trình có mặt, nơi này chỉ có nhân viên và khách hàng, thế là hắn không che giấu cảm xúc của mình.
Và hắn cứ để lộ như vậy tương đương liên quan đến A Điêu, đáng sợ hơn nữa khi trong cửa hàng tiện lợi này có máy giám sát.
Chương Trình một mực mang mũ lưỡi trai, có nói chuyện hoặc mua sắm toàn tránh góc độ của nó. Trong khi Tưởng Xuân… còn quá trẻ, đã vào, và phát ra tiếng nói tiết lộ quen biết A Điêu.
Xong.
Trong tương lai nếu cái chết của nó bị điều tra, Tưởng Xuân khó có thể thoát thân, cũng sẽ liên lụy đến chính mình.
Trong lòng Chương Trình tức giận Tưởng Xuân ngu xuẩn, ấy nhưng chuyện đã đến nước này, gã vừa bỏ ra 52,000, sao mà từ bỏ ý đồ cho được. Mặc kệ Tưởng Xuân có lộ hay không, tóm lại chính mình…
“Được rồi, đừng làm ầm ĩ, để người khác làm ăn nữa. Chúng ta cứ ra ngoài mà nói.”
Chương Trình đột nhiên giữ cổ tay của A Điêu, giữ thật khéo léo khiến A Điêu không thoát ra được, muốn kéo cô ra ngoài.
(P1)
Thật ra giờ phút này A Điêu đã ngạc nhiên: Không đúng chứ, mấy người ở phủ Thứ sử này toàn ăn cơm khô sao? Nếu sợ chậm trễ chuyện chính, dựa vào động tĩnh ầm ĩ của bọn họ cũng nên kéo người ta vào cửa sau xử lý trước chứ. Làm sao quan sát lâu như vậy?
Không biết thời gian càng lâu càng trì hoãn chuyện chính của bọn họ à?
May mắn thay khi A Điêu nghi ngờ, cuối cùng nữ nhân viên cửa hàng đã phản ứng lại và nghiêm túc bảo: “Xin lỗi hai anh đây, cô gái này không thể đi với các anh. Hoặc là các anh cùng đi vào phòng hội nghị ở sân sau của chúng tôi để giải quyết thương lượng xong, hoặc là hai người rời đi thôi.”
Cuối cùng A Điêu cũng yên lòng: “Được, tôi đồng ý.”
Cũng không biết hai người bên Chương Trình muốn mạo hiểm hay dứt khoát rời đi.
Theo lý thuyết, Tưởng Xuân đã bị lộ cho nên…
Chợt Chương Trình mỉm cười: “Được, vậy vào trong nói chuyện đi.”
Gã nhìn lăm lăm A Điêu một tí: Con nhỏ thối này, sợ không biết mình giết thẳng nó luôn ở bên trong được, kế đó cướp Thực Thể Gieo Linh và trốn thoát. Về phần chuyện nhà họ Tưởng thì sao... Linh khí sống lại, nhà họ Tưởng tính là cái gì, triều đình còn tự lo không xong, sao có thể tốn sức lực đi điều tra một con nhỏ râu ria.
A Điêu cũng nhìn gã thật sâu: Ngu ngốc, không biết người của phủ Thứ sử đang gậy ông đập lưng ông? Muốn vào sân sau nhân cơ hội ám sát tôi đoạt Thực Thể Gieo Linh và chạy trốn? Chờ bị mấy cao thủ này bắt lại đi!
Ánh mắt hai người toàn thâm ý vô cùng. Thật ra Tưởng Xuân cũng nhận thấy mình phạm sai lầm, hắn có lòng tránh né bảo toàn. Tuy nhên nhìn thấy thái độ của Chương Trình, hắn đoán có thể tên này sinh lòng bất hảo thế là nhất thời không cam lòng, bởi vậy hắn cũng đồng ý.
Thế là ba người đi xuống sân sau do nữ nhân viên bán hàng dẫn đầu. Trên đường đi qua nhà bếp, A Điêu nhìn sang bỗng nhiên có biểu hiện cứng còng, nếu nhìn sâu vào, có thể nhìn thấy đồng tử của cô rung động.
Chấn động lớn khôn cùng.
Giây lát đó, A Điêu quay đầu chủ động ôm lấy cánh tay Chương Trình, cơ thể xáp tới gần gã, dùng giọng điệu vô cùng mềm mại nũng nịu mà rằng: “Anh ơi, người ta bỗng nhiên ngại quá. Chuyện riêng tư của ba người chúng ta, sao không biết xấu hổ vào trong cửa hàng của người khác mà nói chứ. Hay là chúng ta về nhà xử lý?”
“Chưa kể, đột nhiên em thấy… ba người cũng tốt, làm ổ chăn ấm áp.”
Con mồi đột nhiên muốn theo thợ săn về nhà?
Phản ứng đầu tiên của Chương Trình là người này muốn làm chuyện xấu. Nhưng khi gã quay đầu bắt gặp ánh mắt của A Điêu, gã thấy được người ta ra hiệu sâu trong đó: sợ hãi, nhắc nhở.
Cái gì?
Chương Trình phản ứng nhạy bén cỡ nào, nhanh chóng phát hiện vừa rồi tựa như con nhóc này nhìn một chỗ nào đó mới giở quẻ. Như vậy… gã thuận theo nhìn sang.
Máu đột nhiên chảy ngược, mẹ kiếp!
(P2)
Trong mắt, nhà bếp có mấy tủ đông lớn, nhưng khe hở trên nóc tủ đông và trên mặt hộp băng bên cạnh lại có rất nhiều ruồi.
Nhưng cửa hàng tiện lợi này thuộc chuỗi cửa hàng, chỉ bán đồ ăn nhẹ đóng gói và đồ uống này nọ, duy nhất có đồ nấu ăn thì chỉ nấu loại bánh cá hầm. Song, ai nấy đều biết nguyên liệu để nấu món này chủ yếu là đồ đông lạnh. Từ đông lạnh đến rã đông, toàn bộ có thể dễ dàng đưa từ phòng đến chỗ thiết bị để xử lý, không tiếp xúc với bên ngoài. Chưa kể vì tiếng tăm chuỗi cửa hàng lớn và lại ở trong thành phố cấp hai, bước kiểm tra chất lượng rất nghiêm ngặt, không có khả năng gặp tình trạng vệ sinh như vậy.
Vì vậy rất nhiều ruồi bị thu hút chỉ có thể chứng minh rằng trong một thời gian ngắn nơi chúng ở có mùi tanh.
Chẳng hạn như máu tươi.
Câu hỏi đặt ra, trong tủ đông chứa đồ tanh gì?
Ngẫm lại những gì đã xảy ra gần nhất trong cộng đồng Kiếm Nam - cửa hàng tiện lợi này có chỗ sai, nhân viên cửa hàng bên ngoài và khách hàng có vấn đề!
Bị giết, thay thế.
Tư duy của Chương Trình thông suốt, lúc này ôm A Điêu, vui mừng cho hay: “Được rồi, cục cưng khéo hiểu lòng người quá. Chúng ta về nhà đi.”
Diễn xuất của cặp trai gái chó má này thật hoàn hảo, nhưng họ quay lại và nhìn thấy Tưởng Xuân ở phía sau có biểu hiện tức giận một lời khó nói hết. Đầu óc tên này không đủ, ít nhất so với sự tinh vi của hai người là hoàn toàn không đủ. Thế là họ chẳng diễn nổi nữa, nhưng hắn còn chưa ngu tới tột cùng, không tính là đồng đội heo. Thế là ngay lúc đó chỉ sững sờ một chút, mặt lộ vẻ chả hiểu, chỉ hỏi theo bản năng: “Hai người…”
Giọng nói của hắn im bặt.
Bởi vì cổ hắn có thêm một đường máu, bị cắt từ phía sau, cắt hoàn hảo giống như cắt bánh ga-tô. Đầu hắn không tách rời khỏi cổ, chỉ có một vết cắt, có một bàn tay nhô ra ở phía sau, nắm lấy tóc hắn và nhấc lên.
Đầu được đưa lên.
Cái gọi là đưa đầu tới gặp đã được diễn giải thật sâu sắc.
Trên mặt Tưởng Xuân còn lưu lại biểu hiện nghi hoặc.
Một trong những khách hàng cầm đầu đang đứng trên các bậc thang mỉm cười với họ, phía sau là ánh sáng sạch sẽ và tươi sáng trong cửa hàng tiện lợi, phía trước là đèn phòng bếp tối tăm lờ nhờ.
Nụ cười của y trông rất quỷ quái trong thứ ánh sáng và bóng tối giao thoa.
Phụt~ Máu điên cuồng phun ra từ mạch máu trên cổ. Chương Trình và A Điêu đang hồi hộp đã đồng thời nới lỏng nhau ra, một người lăn quay tại chỗ, một người né tránh sang một bên.
(P3)
Sau khi A Điêu né tránh, bút điện ánh sáng trong tay nữ nhân viên bán hàng từ đầu còn dẫn đường phía trước biến mất còn cô ngay lập lộn ngược về phía sau, tránh con dao móng tay của Chương Trình ập đến, né chuyện bị cắt cổ họng. Cô giẫm lên vách tường, dán sát như một con nhện. Ấy nhưng Chương Trình nào có đuổi theo, gã lập tức chạy về phía cửa sau, muốn chạy trốn.
Vút, một người xuất hiện ở cửa sau, đột nhiên đạp vào gã.
Chương Trình linh hoạt trốn về phía sau, nhưng gặp ngay đòn Chiết Mai Thủ* mãnh liệt của người đàn ông trên bậc thang.
*Chiết Mai Thủ: một trong những tuyệt học tinh diệu nhất, biến hóa phức tạp nhất trong võ lâm. Xuất phát từ tên Thiên Sơn Chiết Mai Thủ trong Liên Long Bát Bộ có thể so sánh với tuyệt kỹ võ lâm như Hàng Long Thập Bát Chưởng, Thái Cực Quyền, Thái Cực Kiếm. Ở đây tác giả xây dựng thế giới riêng nên bỏ đi cụm Thiên Sơn.
Chương Trình với cặp mắt hung ác dùng bước chân uyển chuyển né tránh và nhấn vào đồng hồ đeo trên cổ tay.
Bụp, chiếc đồng hồ phát ra ánh sáng rực rỡ, trong nháy một màu trắng làm ai nấy đui mù ngập tràn cả phòng bếp. Trong không gian trắng thế này, Chương Trình nhân cơ hội này chui tới lối ra, còn A Điêu ở một bên cũng nhắm mắt lại, leo xuống mặt đất và tới chỗ lối… Chợt trên cổ cô gì đó nhoi nhói truyền tới, ngay lập tức lại tê liệt toàn bộ cơ thể.
Bịch bịch hai tiếng.
Vùng trắng nhanh chóng phai đi, Chương Trình đã bị một cước đạp vào tường, phun ra một ngụm máu thật lớn.
Còn A Điêu bị giữ chặt cổ, trên cổ còn có bút điện, dòng điện liên tục tràn vào cơ thể cô. Dòng điện khổng lồ không ngừng gi ết chết sức sống của cô, chỉ cần đạt đến một lượng điện nhất định, e cô sẽ bị giết.
Người có cùng cảnh ngộ với cô còn có Chương Trình, gã bị đè chặt đầu, lưỡi dao mỏng gác ngay cổ gã.
“Chờ đã.”
Người đàn ông ở cửa sau bước ra khỏi bóng tối để lộ khuôn mặt có mũi diều hâu ở nơi sáng tối giao nhau. Y không phải là một trong những khách hàng và nhân viên bán hàng, rõ ràng là một người ẩn náu ở sân sau của cửa hàng, nghe tiếng nên tới xử lý.
Chương Trình chẳng yếu là bao, hễ đối đầu với bất cứ ai đề có sức thoát thân. Nhưng gã phải chống lại tận hai người, và phía bên gã… Tốt, A Điêu đã bị nữ nhân viên cho giật điện.
“Hẳn bọn chúng đã hấp thụ linh khí, có khả năng trong cơ thể có Thực Thể Gieo Linh.”
“Vậy gi ết chết chẳng phải sẽ lấy được sao, vì sao không giết?” Người phụ nữ thay đi giọng nói mềm mại khéo léo lúc trước, nơi đáy mắt là nỗi âm ngoan.
“Có ngu hay không? Dựa vào cấp bậc của bọn nó còn chưa tới mức vận dụng linh năng, biết giấu Thực Thể Gieo Linh vào trong cơ thể à? Thực Thể Gieo Linh sẽ bị bọn chúng giấu ở nơi khác.”
(P4)
Người đàn ông cũng coi như có kiến thức, khác hẳn với Tưởng Xuân tức nước vỡ bờ không lấy được từ A Điêu sẽ không buông. Tuy nhiên, y muốn giữ lại mạng của hai người cũng không tầm thường.
“Đại ca có mệnh lệnh, quan phủ bên kia đã đoán được chúng ta bắt sống đám nhóc con này ắt cần dùng tới, đã giám sát giao thông vận tải chặt chẽ, muốn chở đám con nít này đi tuyệt đối là chuyện không thể. Theo kế hoạch B, bắt đầu từ tối nay.”
“Tối nay?”
Hai người ngạc nhiên, song vẫn nhìn về phía hai người bên A Điêu.
Hóa ra là như vậy, khó trách cần 2 đứa này.
Khi A Điêu thấy Chương Trình bị đánh ngất xỉu, nữ nhân viên cửa hàng cũng tăng điện trong cây bút.
Bịch.
Cả hai đều ngã xuống.
Trước khi hôn mê, trong đầu A Điêu có một suy nghĩ: Hiển nhiên điểm cải trang của phủ Thứ sử này đã bị phường quỷ yêu tàn sát trước một bước, còn bị người ta thay thế thân phận. Tạ sao mình lại vừa đúng lúc đụng phải điểm kiểm soát này chứ, nhất định hai con chó chết bằm Tưởng Xuân và Chương Trình hại mình!
Nhưng mình đã báo quan, lão khốn Trần Nhiên có cứu kịp mình?
.....
Chỗ Đoàn luyện Lăng Thành nhận được chuyện báo quan với tình hình nguy hiểm từ văn phòng Tư mã châu bên kia chuyển tới bèn lập tức bắt đầu hành động.
Trên thực tế, Đoàn luyện rất lúng túng, họ không thuộc thẩm quyền của quan phủ cũng không thuộc quân bộ. Thế nhưng khi họ thật sự nhúng tay vào, hình như toàn đứng sang bên cạnh. Bình thường những người không có bối cảnh mới bị phân phối đến đây, làm công việc vất vả, cho nên Trần Nhiên xoay bên này tới lui cũng là điều dễ hiểu.
Trưởng Đoàn luyện là một lão già sống theo kiểu không cầu không mong đã năm sáu mươi tuổi, trước kia lui khỏi chiến trường, từ lâu đã vào giai đoạn dưỡng lão, bất kể chuyện gì, gặp chuyện kéo dài được là ông ta sẽ kéo dài. Nhưng Phó Đoàn luyện chính là thanh niên trai tráng hăng hái, nghe được nội dung báo quan bèn nhướng mày.
Âm thanh + nội dung văn bản = một cô gái trẻ mà mình vừa gặp cách đây không lâu.
Trùng hợp như vậy? Sao em ấy lại đến Lăng Thành? Thư giới thiệu của anh ta cho cô áp dụng cho Kim Lăng mà.
Đoán chừng không gặp phải trắc trở bên trường cấp 3 Kim Lăng thì chính là gặp chuyện bên Hộ bộ bên kia.
Phong Đình không còn suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp dẫn người ra ngoài phá án, máy bay nhanh chóng đến nơi xảy ra sự việc.
Chiếc xe ở đó, chiếc xe đạp đổ nát cũng vậy.
Không có máu trên mặt đất, người cũng không ở đây.
“Có vẻ như đã trốn thoát, ai đó đang đuổi theo em ấy, có hai người.”
Phong Đình dẫn người nhanh chóng theo dấu. Bởi vì có máy bay, đứng trên chỗ cao hơn để quan sát đường tắt, anh ta đã nhanh chóng đuổi tới ngã tư đường. Mắt anh ta đảo qua, tất cả các cửa hàng ở đầu đường hay bên đường đã đóng cửa. Do những vụ án gần đây làm ai nấy thấy bất an làm trên đường hầu như không có người ra ngoài, hiển nhiên cửa hàng cũng đóng.
Ngoài một số cửa hàng tiện lợi và siêu thị vốn đủ tiêu chuẩn mở cửa 24 giờ.
(P5)
“Đội trưởng, không thấy người, có phải đã trốn đi nơi khác không?”
“Tôi sẽ điều chỉnh giám sát, xem bọn họ…”
Phong Đình giơ tay lên: “Không cần, bọn họ vào cửa hàng tiện lợi.”
Cửa hàng tiện lợi?
Ánh mắt mọi người dừng lại ở cửa hàng tiện lợi đã đóng, bỗng nhiên có người nhận ra: “Cửa hàng này đêm qua còn mở, tôi đã thấy lúc đi tuần tra. Thương hiệu này thuộc sở hữu của giới tư bản, quy định sẽ mở cửa thanh toán 24 giờ. Cho dù gần đây các cửa hàng tương tự chuẩn bị đóng cửa vào ban đêm để tránh rủi ro, nhưng hiện tại vẫn chưa nghe thông báo từ cái này.”
“Tôi đã liên lạc với trụ sở chính của họ...”
Cấp dưới liên lạc với công ty, Phong Đình liên lạc với văn phòng Tư mã châu, người trả lời điện thoại lại là Trần Nhiên.
Người có cấp kém là thế mà Trần Nhiên lại tự mình nói chuyện.
Tối nay bất thường.
Phong Đình nói rõ sự tình, Trần Nhiên lại nhíu mày, một lần nữa xác định vị trí cửa hàng kia: “Tình huống không đúng! Phong đại nhân, hẳn cửa hàng này là điểm ngụy trang bố trí của phủ Thứ sử, tối nay còn chưa truyền đến tin tức hành động. Đám người được bố trí ở đây sẽ không dễ dàng di chuyển, ngoại trừ…”
Chết! Phong Đình biết được mức độ nghiêm trọng của tình huống bèn lập tức dùng một cước đá vào trên cửa chính.