Mục lục
Sau Khi Linh Khí Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Basic Needs

………..

Điền Trung Dã đỏ mắt cực kỳ đau lòng, Điền Trung Hương và Nhiêu Tuyết Nhã thì vừa an ủi cậu ta vừa ăn xúc xích nướng, nói nói rồi nấc cục.

Điền Trung Dã tức giận đến cùng cực, kêu gào đòi quay về méc cha mẹ.

Điền Trung Hương: “Hả? Giết địch 0 điểm còn mình tự hại một ngàn? Cha mẹ còn mong anh leo tới 49 từ 50 đó.”

Má, cay đắng, Điền Trung Dã càng khổ sở hơn.

Còn A Điêu thì ngồi xếp bằng, một tay cầm Cola, một tay cầm ăn ba cây xúc xích nướng.

Chóp chép chóp chép…

Khung cảnh mang cảm giác rời rạc.

“Thôi nào đừng khóc, anh thi được mà, có tiến bộ.”

“Nhưng anh vẫn là người đứng chót.”

A Điêu quay đầu an ủi cậu ta: “Đúng vậy, cậu còn được hạng nhất (từ dưới đếm lên) chứ như mình là hạng 10 đây nè. Tổng hợp lại thì cậu tiến vào nhóm 20 rồi, cậu còn không vui à?”

Từ Điền Trung Dã +5555!

Điền Trung Dã tức đến mức muốn đấm A Điêu.

Nói về năng lực niệm, tâm trạng của A Điêu vẫn không tệ. Dù cho cô không làm được rất nhiều câu hỏi nhưng vẫn có người cho cô năng lực niệm. Nhất là đề đoán, tập thể nhóm học sinh lớp A1 nổ năng lực niệm cho cô, để cho nó nhảy qua hơn 300 ngàn.

A Điêu vừa lật danh sách mới hay học sinh các lớp khác cho cô năng lực niệm có khi vì tác dụng của sách phụ đạo. Họ học có tiến bộ, hiển nhiên cảm kích cô. Cơ mà lớp A1 cũng mua sao?

Theo như cô biết đám người đó vênh vang lắm, ngoại trừ anh em nhà họ Điền, những người khác hiếm khi mua, vì vậy...

Đột nhiên Tống Linh đóng sách lại, thì thầm: “Đề toán thứ tư từ dưới đếm lên, trên cơ bản cả lớp đều giải đúng. Là câu hỏi lần trước cậu hỏi trong nhóm đó. Chắc bây giờ tâm tư bọn họ rối rắm lắm.”

A Điêu: “Thật á? Mình còn có thể để cho bọn họ rối rắm hơn nữa.”

Thế là cô chụp màn hình bảng xếp hạng thành tích, tag tất cả mọi người trong nhóm chat.

Vốn học sinh lớp A1 còn đang thảo luận chuyện thi trong nhóm, bỗng nhiên nhìn thấy con thiêu thân này online. ** má! Họ chưa kịp log out đã bị tag ngay.

“Cuộc thì lần này khó quá. Người ta đọc sách ngay sau khi tan học mỗi ngày, học đến năm giờ sáng, tóc muốn hói tới nơi, ngay cả ói ra máu còn phun ra được mấy bận, thế nhưng cũng chỉ thi được 520 điểm, chỉ xếp hạng 10. Tức quá đi!”

“Đúng là ghen tị với mấy bạn, đọc đại sách thôi rồi tiêu hết thời gian vào việc tu luyện. Thế mà vẫn thi tốt.”

“Đây đại khái chính là thiên phú rồi.”

Khoe khoang bình thường là – Lần này tôi thi không tốt, chỉ lên được hạng 10 từ 41, đau lòng quá đi nè.

Khoe khoang dạng trung bình là – Hạng 10? Cũng ok, mấy ngày nay tôi không có học bài, hạng 10 cũng tầm trung thôi, biết thế cố gắng hơn chút rồi.

Khoe khoang cao cấp là – Tôi đã làm việc chăm chỉ lắm nhưng chỉ tiến bộ lên hạng 10 từ 41. Ghen tị với mấy bạn quá, có thể dành tất cả thời gian để tu luyện, dù cho tôi đứng thứ hai trên bảng tu luyện. Mấy người đều là em của tôi sất.

(P1)

Má mày, gia súc Trần A Điêu này không phải người!

Từ Thác Bạt +9999!

Từ Trung Xuyên Minh Tú +8888!

Từ...

Từ Giang Gia Nãi +6666!

Năng lực niệm bạo phát.

Tống Linh không muốn cười nhưng vẫn không kìm được. Thế là cô ấy chống trán than nhẹ, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Bộ cậu không sợ sau này có đi ra ngoài sẽ bị người ta trùm bao bố kéo đánh hội đồng à?”

A Điêu ăn xong ba cây xúc xích nướng, tiện tay ném và ba cái đều bay vào thùng rác.

“Không kéo nổi đâu, mình chôn sống bọn họ luôn tại chỗ.”

Bao gồm cả Thác Bạt.

....

Sau kỳ thi là một ụ xác chết chất đầy đồng, gây ra sức sát thương còn dữ dằn hơn cái chuyện giành ve sầu hôm qua, để lại bóng lớn chồng chất trong lòng học sinh. Dù có đi đâu trong Học phủ, lúc nào vẫn thấy được người khóc rấm rứt.

Thật đáng sợ, trước đây phần lớn học sinh của Học phủ toàn là nhân vật xuất sắc, kéo đại tên nào ra vẫn đạt điểm max ở một môn thậm chí nhiều môn học nào đấy. Song giờ đây tổ giáo dục ra đề thi quá đáng sợ, toàn cấp địa ngục. Lần nào họ cứ cho rằng mình đã chăm chỉ tiến bộ rất nhiều sau lần thi đầu tiên, nhưng đến lần thi thứ hai, lại thêm một loạt câu hỏi mà họ làm chẳng ra.

Có lẽ sợ đám trẻ này có vấn đề tâm lý gì đó, có giáo viên bảo: “Có gì phải khóc, đâu phải chỉ có mỗi một người thi nát, mà là mọi người tạch cùng nhau nhưng không ngại lùi, cùng bị mắng nhưng không màng tới chuyện uất ức. Bên tổ giáo dục cho đề khó vì muốn tiếp tục nâng cao kiến thức của các em tới tột cùng. Cứ nghĩ kỳ thi tuyển sinh đại học cứ như trước đây, độ khó đề thi văn sẽ được kiểm soát à? Để cất nhắc tồn tại ưu tú nhất, sẽ có những vấn đề vượt quá giới hạn. Tuy nhiên họ vẫn dựa theo điểm chuẩn cho trúng tuyển, mấy em có đậu hay không chẳng hạ thấp giới hạn tương lai của mấy em, thậm chí còn mở rộng giới hạn cao nhất.”

Ặc, hình như cũng đúng đấy.

So sánh với mọi người, đúng là ai nấy toàn thối nát cùng nhau.

Tuy nhiên có người vui vẻ thật vì xếp hạng đã được cải thiện.

Có lẽ quá hạnh phúc, lỡ miệng, không dằn lòng nổi bèn chia sẻ với bạn bè. Thế là sách vàng lưu thông nhanh chóng, vừa đúng lúc bác gái ký túc xá bên kia ra mắt phiên bản Lv2.

Bán được 2,000 bản một ngày.

Ngay cả học sinh lớp 10 và 11 cũng đến mua.

Bởi lớp 10 lớp 11 của họ bắt đầu thực hiện mô hình học tập như lớp 12, quá thảm khốc!

.....

Than ôi, trung bình 50 ngàn năng lực niệm mỗi ngày, nice!

Nhiêu Tuyết Nhã và Điền Trung Hương đã liên lạc với A Điêu, đề xuất những cuốn sách nhỏ màu vàng này có thể được bán trong thị trường và trong võ đường nhà mình, nơi dành cho những người có tứ chi phát triển. Bọn cô ấy yêu cầu bán sỉ.

A Điêu biết tin tức bị truyền ra ngoài, đồng thời hai người này muốn theo cô hình thành quan hệ lợi ích ổn định để giữ vững vị trí đoàn đội. Dẫu gì cũng là có qua có lại.

(P2)

Suy cho cùng, thành tích của họ đã được cải thiện, dùng chính bản thân mình để thuyết phục.

Toàn là những người tự mình hiểu mình, cảm giác có nguy hiểm và cũng biết luôn cả lên kế hoạch dám nghĩ dám làm. Vì bọn họ biết mình hoàn toàn không đuổi kịp tốc độ tiến bộ của A Điêu, trong khi Thác Bạt bên kia ước gì A Điêu đi qua lập đội với tụi nó là chắc.

Thật ra A Điêu đâu có ý này, nhưng nhìn thấy bọn cô ấy sẵn sàng giúp đỡ thì cũng vui lòng.

Thỏa thuận này được đàm phán thành công không lâu, năng lực niệm trung bình hàng ngày của A Điêu tăng vọt lên 100 ngàn và tiếp tục phát triển.

Con cái thì gà nhưng người lớn lại quá dữ.

Năng lực niệm đủ dùng, hiện tại A Điêu có 1,100 điểm tích lũy trong tay, có 22 lần đổi lấy cơ hội tu luyện tại Cổng Linh Hồn nhỏ, tức là 22 giờ.

Kết thúc chương trình học vào hôm thứ tư, A Điêu nhận được các loại thuốc từ công thức tẩy tủy tố chất phiên bản cấp Đinh. Hai loại thuốc được hầm riêng biệt nhưng lại chẳng cần ngâm riêng bởi lẽ thuốc tẩy tủy tố chất phiên bản siêu việt nào có phải là thuốc tắm, nó là đồ uống trực tiếp.

A Điêu yêu cầu bồn cầu kiểm tra xem dùng được hai loại thuốc cùng nhau hay chăng.

Bồn Cầu: “Được, hiệu quả càng tốt hơn, nhưng đau đớn vô cùng.”

A Điêu: “Sẽ tẩu hỏa nhập ma?”

Bồn Cầu: “Cô của bây giờ thì không.”

Bởi vì bây giờ nền tảng của A Điêu đã được coi là vững chắc.

A Điêu yên tâm, bắt đầu dùng thuốc tẩy tủy tố chất, tiếp đó đi vào hồ ngâm.

.....

Một giờ sau, ngay cả bò mà A Điêu còn không làm nổi, nhóc Nguyên Bảo phải tung xúc tu vớt cô ra. Tiếp đó nó sử dụng dung dịch dinh dưỡng đã chuẩn bị sẵn và điều khiển hệ thống suối nước nóng để massage dưới nước cho cô.

A Điêu mở mắt, nhìn làn da nhợt nhạt nhưng trong suốt cùng với xương ngón tay mảnh khảnh.

“Tôi không nghĩ rằng lần chuyển xương lần thứ ba sẽ làm cho xương của tôi bắt đầu phát triển...”

Và trong quá trình phát triển xương, tẩy tủy tố chất cũng bắt đầu. Thế nhưng tạp chất được giải phóng bởi đợt tẩy tủy tố chất là lạ, là thứ nhầy nhụa màu xám quái đản, không phải tạp chất.

Bên cạnh cảm giác kỳ dị, cô còn nhận ra tất cả các khía cạnh đều được tăng cường. Dù đó có là sự hiểu biết về bùa chú, hay thao tác ra đạo pháp, thậm chí còn cảm ứng linh khí, cả thảy cải tiến nhảy vọt toàn diện.

Bồn Cầu: “Đây là phần pha tạp trong huyết thống của cô. Nếu huyết thống của mỗi người là một cái ống, thì chiều dài và độ dày của ống là thứ cố định nhưng đồ được bỏ trong đó có thể thay đổi được. Ví dụ như loại huyết thống thật sự có hiệu quả và mạnh mẽ chỉ chiếm 10%, 90% còn lại không có ích gì. Nay loại bỏ chúng, không gian sẽ giải phóng.”

A Điêu đăm chiêu: “Cho dù nhường chỗ, chẳng lẽ huyết thống hữu hiệu còn tự sinh trưởng bổ sung, chậm rãi tăng cường huyết thống?”

(P3)

Bồn Cầu: “Những người khác không thể, còn cô thì có thể.”

Cũng không biết đang khen cô hay khen nó.

Dẫu gì A Điêu hiểu rồi, không chỉ cần tiếp tục tiêu tiền cho phân cơ chuyển cốt, càng phải tiếp tục tiêu tiền cho công thức tẩy tủy tố chất cấp Đinh.

Ước tính hơn mấy trăm triệu, tiếp tục tới khi cô dọn dẹp sạch sẽ sạch tất cả đám huyết thống pha tạp.

A Điêu không dây dưa, thu dọn xong là đi tới Vườn Phù Tương ngay. Chẳng qua trước khi vào cô có gửi tin nhắn cho Bọn Tống Linh, bảo thứ sáu xuất phát đi tới hố đất tiếp theo.

Thứ năm cô lại dùng phân cơ chuyển cốt một lần nữa do loại thuốc này còn tồn kho, đủ dùng mấy ngày; còn dược liệu tẩy tủy tố chất phiên bản siêu cấp lại chẳng mua nổi, tiền cô không đủ.

Cho nên mới phải đánh hố đất.

.....

Sáng thứ sáu, chiếc xe lần này không đứng tên nhà họ Tống, cũng không dính líu gì tới nhà họ Trần. Là xe do Tống Linh dùng tài khoản thông minh của Số 7 mua, tiếp đó dùng điều khiển thông minh Số 7 để lái xe.

Những người liên quan đến năm người họ chắc chắn đã bị giám sát, bị theo dõi dễ dàng.

Ngay cả khi để cho người nhà tới vẫn dễ lộ tột cùng.

“Lần này tụi mình đi đánh sào huyện ma quỷ cấp 2 hả?”

“Không, là sào huyệt ma quỷ cấp 3.”

Khi A Điêu nói đến hố đất Quỷ Ăn Xác ở Kim Hương, dù là Tống Linh cũng bày ra biểu hiện ngỡ ngàng.

Bởi vì hố đất này rất nổi tiếng ở khu vực Đam Châu.

Lấy hung tàn làm tên.

Quỷ Ăn Xác hung tàn là thế mà người bên đó còn hung hơn.

“Hố đất Kim Hương này có Quỷ Ăn Xác phân bố, số lượng Quỷ Ăn Xác rất nhiều, đa số bọn chúng đã bò ra khỏi hố đất lan tràn giết chóc nơi nơi. Thôn trấn chốn đó bị tàn sát gần như sạch bách, chỉ còn sót lại một thị trấn nhỏ nơi có rất nhiều người khai hoang sinh sống. Tuy nhiên nhiều đội khai hoang nằm rải rác trong vùng hoang dã hơn cả. Cho nên ngoại trừ Quỷ Ăn Xác, đối thủ của chúng ta còn có nhân loại.”

Hiển nhiên A Điêu lựa chọn hố đất Quỷ Ăn Xác này cũng vì mài giũa sức chiến đấu của bọn cô.

Cô cố tình đề cập đến “con người” làm bọn người có mấy phần ý thức được: mục đích chính của chuyến đi tới hố đất này có lẽ là chém giết với người ta.

.....

Chủ nhật, rạng sáng 5 giờ, bầu trời vẫn còn tối tăm, dường như nơi xa còn có tiếng quạ đen kêu xác xơ. Trong một chỗ tại khu rừng thuộc vùng đất Kim Hương tiêu điều, có mấy cái lều vải im lìm nằm đó, còn bên ngoài lại phun đầy máu.

Máu tuôn ra từ những xác người trên mặt đất.

Một đội nhỏ bảy người.

Những người này đến từ giấc tảng sáng, mai phục để giết bộ năm A Điêu. Dè đâu chúng bị bộ năm phát hiện từ lâu bèn mai phục giết ngược lại, hiện tại thi thể hãy còn ấm.

Trải qua hai ngày giết chóc liên tiếp, đám Nhiêu Tuyết Nhã đã quen với việc giết người, chẳng nhìn lấy thi thể một cái, cứ thế trực tiếp lục soát xác người tìm chiến lợi phẩm.

(P4)

Trong hố đất Kim Hương, đội khai hoang đen ăn đen nhiều lắm, kết quả đến cùng đã nuôi ra rất nhiều đội đen mập mạp. Chỉ trong hai ngày, thu nhập cá nhân của bọn Nhiêu Tuyết Nhã đã đạt tới hơn 80 viên linh hạch.

Có thể nói là món kếch xù!

Ai nấy đều như thế. A Điêu và Tống Linh kiếm được nhiều hơn, mỗi người có hơn 200 viên linh hạch, nhưng toàn là dạng cầu giàu sang trong hiểm nguy. Bên này nhiều cường giả lắm, bọn cô gặp cấp E nhiều lần. Tuy nhiên bên ngoài có Số 7 của Tống Linh giám sát, trong tối lại có A Điêu thả Chim Sẻ trinh sát trên bầu trời, bọn họ từng tránh được mấy nhóm người hùng mạnh và đàn Quỷ Ăn Xác.

Bằng không bọn cô sẽ bị xóa sổ trong vòng ba giờ kể từ lúc đến đây.

“Bên mình có 25 viên.”

“Bên mình 30.”

“18...”

Bấy giờ bộ năm đang phân phối chiến lợi phẩm theo số đầu người mình chém giết. Nếu chém giết cùng nhau thì bọn cô sẽ phân chia riêng cho từng người. Ngoại trừ linh hạch, thu lấy trang bị, thậm chí là Thực Thể Gieo Linh hay Đồ Cấm Kỵ trên người đám người này mới là lợi nhuận khổng lồ nhất.

Cũng mới hai ngày, ba người Nhiêu Tuyết Nhã đã từ một nghèo hai trắng, trang bị cũng trắng đã biến thành từng Thầy Cấm Kỵ ưu tú vùng hoang dã với trang bị vũ trang tận năm sáu triệu.

Nhưng vừa lượm xong chiến lợi phẩm, chợt A Điêu ngoái đầu nhìn lại.

Bụi cỏ động đậy.

Đến rồi! Bộ năm gấp gáp cầm vũ khí lên, đồng thời trong bụi cỏ đột nhiên có ba con Quỷ Ăn Xác xuất hiện.

Da trắng lạnh lẽo, mũi nhọn má khỉ xấu xí, có vài phần giống người. Chúng đứng trên mặt đất, đuôi có phần như roi thép, mang móng vuốt sắc nhọn và cầm vũ khí trên tay.

Nhưng trong đó có một con quái dị lắm. Nó nhảy ra và biến ngay thành một con linh cẩu ăn xác thối cao hai mét, vô cùng hung ác, chạy như điên đến tập kích bộ năm nhanh nhất.

Con Quỷ Ăn Xác đã là ma quỷ cấp ba, tương đương với quái vật cấp F. Song, dù cho linh năng của chúng chỉ duy trì ở mức F1, sức chiến đấu tụi nó bung ra lại cao hơn nhiều. Đấy là do cơ thể chúng nó quá cường tráng, nanh vuốt chính là vũ khí sát thương trời sinh, trong khi con người chỉ có thể dựa vào vũ khí và trang bị.

Ba con ập tới, áp lực của đám Nhiêu Tuyết Nhã không nhỏ tuy nhiên vẫn vững vàng phối hợp với bên chủ lực là A Điêu và Tống Linh.

Từ đầu A Điêu được trường ngầm thừa nhận có sức mạnh toàn diện F7, trong khi hôm qua Tống Linh đã biểu hiện ra năng lực một mình giết cấp F. Thế là sau bảy phút chém giết, ba con Quỷ Ăn Xác biến thành cái xác nằm đó.

“Linh hạch cấp 3 này khó kiếm quá. Nhưng có được một viên lại là trúng số.”

Một viên linh hạch cấp ba = 100 viên linh hạch cấp 1.

Nhưng Quỷ Ăn Xác khó đánh lắm, chúng thường xuyên lập đoàn kết nhóm. Chỉ cần xuất hiện năm con trở lên, ngay cả cấp E gặp phải cũng chạy trốn. Ba con Quỷ Ăn Xác đã đủ để quét sạch 50% đội khai hoang khu vực Kim Hương.

(P5)

Đến hai ngày, họ đã đánh được tổng cộng 10 viên linh hạch cấp 3, tiếp đó phân chia lần nữa, thu hoạch của mọi người đúng là lãi to.

Sắc mặt Tống Linh trắng bệch, cho vào miệng uống một viên thuốc khôi phục linh năng tiêu hao hầu như không còn. Đoạn, cô ấy nhìn về phía A Điêu: “Tiếp tục hay quay về trường?”

“Trở về đi, không thể để mấy cậu ôm thương tích thế này quá lâu.” A Điêu liếc qua vết thương trên người bốn người ít nhiều gì đang nhiễm trùng. Mặc dù bọn cô mang theo kha khá thuốc diệt khuẩn đắt đỏ nhưng vẫn không đủ dùng. Hơn nữa do chém giết quá nhiều, thường gặp cảnh đánh chết Quỷ Ăn Xác là gặp ngay đội cướp bóc, không kịp dùng thuốc bèn dùng chậm vài phút, thế mà vết thương đã thối rữa ngay. Những loại thuốc tức thời này không phát huy được 100% tác dụng, vẫn phải trở về phòng y tế của trường để xử lý.

Các bệnh viện bên ngoài khó mà bảo vệ bí mật trong y tế hoàn toàn. Còn các trường học có một thỏa thuận bí mật, không tiết lộ sự tình, cùng lắm chỉ bị mấy người cấp cao như hiệu trưởng hay tin.

Tống Linh gật đầu, không hỏi A Điêu đi đâu. Người này quá mạnh, không bị thương, chắc chắn có sắp xếp khác.

Có một số kinh nghiệm riêng không thể đi cùng đồng đội vì sức mạnh không đi đôi.

Chiến lợi phẩm được chia nhanh chóng.

Một mình A Điêu lấy 4 viên linh hạch cấp 3, Tống Linh 3 viên, những người còn lại mỗi người 1 viên.

Phân phối này cơ bản phù hợp với thực lực so sánh giữa của bọn họ, thế nhưng Tống Linh mơ hồ cảm thấy A Điêu còn giấu một tay. Điều này rất bình thường, chứng tỏ nguy hiểm trước mắt còn chưa đủ để cậu ấy tung hết sức ứng phó.

Mà cậu ấy vừa kiểm soát đầu ra vừa đảm bảo an toàn cho đội ngũ là thế nhưng lại còn giúp người khác phát triển.

A Điêu: “Tổng năng lượng linh hạch cấp 3 bằng 100 viên linh hạch cấp 1, tuy nhiên nếu muốn đổi thật lại đổi được 110 viên linh hạch, mấy gia tộc lớn đều mua được hết. Nếu mấy cậu không muốn tự dùng, muốn tung ra, thì hoặc đổi với trường học hoặc đổi với người đáng tin cậy, đừng để bị các cơ sở bình thường lừa gạt.”

Người khác không biết chuyện như thế thật, Tống Linh hay nhưng rất khó nói rõ ràng, tránh cho mấy cậu ấy cho rằng cô ấy muốn lấy đi linh hạch cấp ba trong tay bọn họ.

Trái lại A Điêu nói thay cô ấy, ba người Nhiêu Tuyết Nhã lập tức nhìn về phía Tống Linh. Tống Linh mới cho hay: “Nếu như muốn đổi với tôi, tôi sẽ giải quyết vào cùng ngày sau khi trở về. Giờ trong tay tôi không có đủ linh hạch.”

Đối với Tống Linh, tỷ lệ chuyển đổi năng lượng của linh hạch cấp ba cao hơn, tiết kiệm được thời gian, còn ba người Nhiêu Tuyết Nhã lại muốn tổng số năng lượng. Mục đích theo đuổi của hai bên khác nhau, thế thì cần giao dịch.

Các tổ chức bên ngoài không đáng tin cậy như trường học, nhưng giao dịch với trường lại lộ rất nhiều thông tin về bản thân, còn không bằng đưa cho Tống Linh.

(P6)

Phân phối xong thì phải rời đi.

Giết người cũng cướp được công cụ bay. Trước mắt mấy người Nhiêu Tuyết Nhã đều có công cụ bay tầm trung tầm thấp, họ đi theo Tống Linh bay thẳng lên không trung rời đi. A Điêu liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, cố ý cắt ngang lòng bàn tay, nhỏ máu, tiếp đó lẻn vào trong rừng rậm dưới sự chỉ dẫn của Chim Sẻ.

Bay lên không lâu và được xe bay đón đưa, Tống Linh cố tình bật tín hiệu điện thoại di động của mình ở khu vực Kim Hương.

Tín hiệu này đã bị bắt trộm nhanh chóng, bên trộm đi có cả nhà họ Thôi, có luôn những người khác.

Trong một túp lều nào đó, sau khi Sương Tấn, người bên tổ chức tội phạm, nhận được thông tin từ cấp dưới, y đứng dậy liên lạc với cấp dưới bên khu vực Kim Hương.

“Ngốc Ưng, nó ở khu vực Quỷ Ăn Xác tại Kim Hương, tìm thấy nó rồi thì giết đi!”

Hai ngày trước bọn chúng bỏ ra một số tiền lớn cho bên Bộ Giao thông Vận tải tìm được thông tin của bọn A Điêu ở Tiểu Thang Sơn. Tiếp đó kiểm tra một hai mới xác định đấy là học sinh của Học phủ Kim Lăng, đúng là có tí bối cảnh. Xưa nay bọn chúng chưa bao giờ cứng rắn với đám con cháu quyền quý này, nhưng nếu đã tới vùng hoang dã, phải tuân theo quy tắc hoang dã.

Ai bảo tụi nó không biết khiêm tốn, lớn gan như thế, dám đi lang thang bên ngoài.

....

Ba giờ sau, một con chuột cơ khí lao ra khỏi mặt đất, ngửi mùi và tìm thấy máu của A Điêu, đoạn nó gửi thông báo. Chẳng bao lâu sau, một nhóm 10 người đã đến đây.

Kiểm tra kỹ thi thể của Quỷ Ăn Xác và xác chết của đám người trên mặt đất, tên cướp đứng đầu với biệt danh Ngốc Ưng cụp mắt xuống, nói: “Trên tin tình báo nói sức chiến đấu của con nhỏ này ở Học phủ nằm đâu đó cấp F. Mới có hai ngày, thực lực không thể nào thay đổi quá nhiều. Mỗi người trong nhóm của nó đều ở cùng cấp F nên mới tạo sức sát thương như vậy, đặc biệt là Tống Linh nhà họ Tống có thiên phú điều khiển tâm linh. Phù hợp với tình báo.”

Ngốc Ưng là cao thủ cấp E, cộng thêm chín người còn lại trong đội của chúng đều ở cấp F, muốn bắt được bọn A Điêu đã dư xài.

“Nhưng đại ca, có khi nào tụi nó bị thương, muốn về Học phủ, cho nên mới mở tính hiệu. Vậy Trần A Điêu cũng quay về Học phủ rồi?”

“Không.” Ngốc Ưng để cho chuột cơ khí tiếp tục tìm kiếm, nó hít hít cái mũi rồi vào bụi cỏ.

“Nó không đi, chắc xuống hố đất rồi.”

“Quả nhiên đúng như lời tình báo nói, kẻ tài cao gan cũng lớn. Một mình mà dám xông vào hố đất Quỷ Ăn Xác.”

“Vậy chúng ta đuổi theo?”

“Không, thằng ngu Trương Trạch chết chỉ vì quyết đoán quá bừa bãi đấy.”

Ngốc Ưng ghét Trương Trạch tột cùng, cảm thấy thằng này ngu như heo, làm mất mặt tổ chức bọn hắn.

Tổ chức của chúng làm gì? Đám cướp giết người cướp của đấy! Thằng này ngon lắm, ngược lại để cho người ta vơ vét sạch trơn.

(P7)

Một người khôn ngoan nên ôm cây đợi thỏ.

Nhưng mỗi tội hắn không biết là lúc này một con chim sẻ trên ngọn cây trong rừng nơi xa đang dùng tròng mắt ti hí tập trung vào bọn chúng, truyền hình ảnh đầy sắc nét vào trong hố đất.

Nhưng rõ rành thiết bị của bọn chúng đã quét xung quanh, không tìm thấy bất kỳ thiết bị điện tử nào.

Khoảnh khắc con chim bậu trên cái cây, cây cũng bị quét.

.....

Lúc này dưới hố đất Quỷ Ăn Xác, A Điêu có tự tin đến mấy cũng không dám đi xuống quá sâu. Bấy giờ cô đang ở trong một góc tương đối an toàn để xem xét máy giám sát từ Chim Sẻ.

Vừa kiểm tra, ánh mắt của cô cũng đảo qua không gian tối tăm trong hố đất. Nơi chóp mũi ngửi thấy mùi xác thối nồng nặc làm cô khẽ cau mày, mở thiết bị tính toán dữ liệu không khí trong hố đất này. Đến khi nhìn thấy kết quả số liệu, con ngươi cô thu nhỏ lại, thế nhưng lại nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, chuyên tâm vào chuyện trước mắt.

Trước khi lên kế hoạch, điều A Điêu xác định đầu tiên không phải là sức chiến đấu của mình có thể xử lý được những người này hay không, mà là trình độ thông tin và kỹ thuật trinh sát của Chim Sẻ có áp đảo được thiết bị đám tên cướp này mang theo hay chăng.

Chim sẻ không nói dông dài: “Nếu chủ nhân muốn bán tôi ra thị trường, có lẽ sẽ bán được hơn 30 triệu đấy. Có vẻ tiểu đội bên ngoài của tổ chức này không giàu sụ tới mức đủ khả năng dùng thiết bị có trí thông minh như tôi.”

Có phải Trần Tốn muốn giết cha, thế là muốn tìm con dê tế thần bèn tới lôi kéo mình?

A Điêu đã sốc ngay lúc đó nhưng cũng xác định kế hoạch của mình. Thế là cô để lại dấu vết, thu hút người tới, xác định nhân số của đám người này cũng như… mức năng lượng.

Từ hình ảnh chụp được có thể nhìn thấy đám người Ngốc Ưng, bên cạnh hình ảnh còn có hệ thống cảm ứng phán đoán cường độ năng lượng từ Chim Sẻ. Cường độ linh năng của Ngốc Ưng là E4, những người còn lại toàn có trình độ đâu đó F6-D7. Nếu bốn người Tống Linh ở đây, chỉ cần vài phút đã bị đập phát toi luôn.

Thực lực đội ngũ dạng này kh ủng bố lắm, tương đương với ba cấp E thấp.

Chó má, còn mạnh hơn mình hằng dự đoán, cứ tưởng đâu mình mai phục giết được bọn này.

Bản thân cô có một viên khối tròn có linh E1, hai khối tròn cộng lại đại khái mang năng lượng của E4. Xử một Ngốc Ưng vẫn được, còn làm thịt luôn cả đội nói không chừng đi bán muối luôn. Nhất là hình như trên người bọn này còn có trang bị quân võ và Đồ Cấm Kỵ — ít nhất trên người Ngốc Ưng nọ sẽ có.

A Điêu biết mình không chơi lại, đồng thời hãi hùng năng lượng của tổ chức này. Trong thời gian ít thế mà điều tới đội ngũ mạnh như vậy chứng tỏ đội này đang ở Kim Hương từ đầu.

Vậy tổ chức của chúng mạnh đến mức nào?

(P8)

Chênh lệch giữa đôi bên quá xa.

Thậm chí A Điêu còn nghi ngờ kế hoạch sau này của mình quá rủi ro, có nên tiếp tục kiên trì hay chăng. Tuy nhiên cần phải tiêu diệt nhóm này đã.

Chẳng qua thực tế vượt ra ngoài điều liệu kế, tính sao đây?

“Khoảng cách tăng bồn cầu lên cấp 5 cần hơn 200 linh hạch. Mình có thể giết hai con Quỷ Ăn Xác trước để nâng nó lên cấp 5. Tuy nhiên cấp 5 chắc gì đã có kỹ năng công kích dùng được; dù cho có thì chắc gì năng lực niệm của mình đã đủ.”

Hiện giờ trong tay A Điêu có 400 ngàn năng lực niệm, cần giữ lại để dùng trong lúc chiến đấu. Bấy giờ đụng một cái đổi lấy kỹ năng của bồn cầu là đi tong vài trăm ngàn, ngẫm lại cũng biết tăng lên cấp 5 vẫn không dùng được ngay.

Vì vậy... A Điêu bỗng nhiên có ý tưởng.

Vài giây sau, cơ thể của cô ẩn vào bóng tối, tìm thấy một con Quỷ Ăn Xác lạc đàn, tung thẳng ra năng lực niệm cấp E1 từ hai khối tròn có linh quất nó một hit chết luôn. Đoạn, cô khởi động kỹ năng ngụy trang “cha mẹ không nhận ra”. Đồng tử quét qua Quỷ Ăn Xác này, ghi lại tất cả dữ liệu về ngoại hình cơ thể của nó. Kỹ năng có tác dụng…

Cơ thể cô thay đổi.

Biến thành tồn tại y như đúc con Quỷ Ăn Xác trên mặt đất.

Bồn cầu nhận ra kế hoạch của cô bèn thở dài: “Cô đúng là chó mà.”

Có thể dựa vào quỷ kế để giành chiến thắng ắt không bao giờ chiến đấu quyết tử.

Tuy nhiên A Điêu cố tình để lại vết thương, còn bôi máu và nước bọt của cái xác lên người mình, tái tạo mùi cơ thể. Dù sao thì sau một trận bày vẽ, cô ngụy trang thành mình bị thương. Tiếp đó cô đặt xác của con quỷ này vào không gian chứa đồ, khập khiễng chạy xuống tuốt dưới hố đất với một con dao trong tay, vừa chạy vừa la hét.

Tiếng kêu này giống hệt với tiếng kêu cứu của con Quỷ Ăn Xác khác hai ngày trước đó.

Cô nhớ kỹ nên sao chép lại.

Chưa chắc dưới hố đất này không có người của các đội khác, hơn nữa loại đội ngũ này còn không yếu. Nhưng dù có là nhóm mạnh là thế, một khi đối mặt với loại Quỷ Ăn Xác la hét này, bọn họ sao dám mạo hiểm, thay vào đó sẽ nhanh chóng dẫn người né tránh ngay.

Đây không phải là lần đầu tiên có chuyện như vậy, coi như bọn họ tập mãi vẫn chưa quen âu vẫn có kinh nghiệm xử lý.

“Giấu hơi thở!”

“Tàng hình!”

“Mau mau mau!”

Bởi vì đây là tiếng cầu cứu của Quỷ Ăn Xác, rất nhanh sẽ có rất nhiều Quỷ Ăn Xác tụ tập lại, lập đoàn kết đội. Giả như số lượng vượt quá hai mươi con, có là cấp D vẫn phải trốn.

Những đội này có thể sống sót trong hố đất hiển nhiên đủ cay độc. Như họ hằng mong đợi, “Quỷ Ăn Xác” thu hút một lượng lớn Quỷ Ăn Xác tới thật.

Lại nói sau khi bà nhõi A Điêu rú trướng, chợt cô nhìn thấy áng chừng hơn 20 con Quỷ Ăn Xác vô cùng xấu xí hung ác ở trước mặt quay đầu nhìn sang mình đầy mãnh liệt.

(P9)

Ngon đấy, trên mặt đất máu me đầm đìa, rõ ràng là một đội ngũ đã bị diệt và nhóm Quỷ Ăn Xác đang ở đấy ăn thi thể. Thế nên đám quỷ hung tợn này vừa quay đầu lại đã làm cô sợ té đái!

Nhưng diễn xuất của A Điêu đủ để lấy giải Oscar, ngẩn tò te một chặp đã chuyển sang trạng thái trơ như đá vững như đồng, giờ đây miệng cô phát ra một loại âm thanh cạc cạc cạc khác, ngón tay hãy còn chỉ ra ngoài huơ huơ.

Bấy giờ trong nội dung các môn đã học có môn ngôn ngữ học liên quan tới ma quỷ. Trong đó gồm ngôn ngữ thực tế và ngôn ngữ cơ thể, bao trùm rất nhiều chủng tộc và hệ thống ma quỷ, đầy phức tạp và khó hiểu. Tuy nhiên A Điêu đã biết mình sẽ đối mặt với Quỷ Ăn Xác cho nên có chuẩn bị.

Ngôn ngữ được phục chế 100%, ngôn ngữ cơ thể thì sao chép bảy tám phần, cộng với vết thương trên cơ thể của cô, bọn Quỷ Ăn Xác vẫn hiểu được ý của đồng bọn: Bên ngoài có người ở cửa, hằng hà sa số, rất mạnh, hình như đang mai phục ai.

Đám quỷ sẽ sợ à?

Đặc tính sinh học của chủng tộc bọn nó là: tham lam, đói khát, và xảo quyệt.

Hai đặc tính đầu tiên làm chúng thể nào cũng không bỏ qua miếng thịt béo bở tới miệng; còn đặc tính sau cùng lại để chúng… quyết định chống lại chuyện mai phục.

Nhóm Quỷ Ăn Xác nhanh chóng dẫn A Điêu ra ngoài.

A Điêu còn tưởng tụi nó phải cẩn thận phản công. Nào ngờ được bọn nó tách ra, một nhóm đi về phía cửa động, một nhóm lại di chuyển về phía lối giao nhau bên cạnh. Trong lòng A Điêu nghi ngờ bèn chạy theo phía sau.

Ba phút sau, A Điêu nhìn vào một cái lỗ bên trong cái hang với trái tim đập dồn: Thông ra bên ngoài?

Quả nhiên khi A Điêu đi theo đám Quỷ Ăn Xác này trèo ra ngoài, rất nhanh cô đã nhìn thấy mặt trời, cũng nhìn trông thấy được cửa động cách đó không xa.

Dưới sự che chở của khu rừng, tụi nó dần dà sấn lại gần. Và trước khi ra khỏi rừng, một con Quỷ Ăn Xác gầy tong và già nua cầm quyền trượng bỗng giơ tay lên. Miệng nó lẩm bẩm lục cục lục cục gì đấy, một ánh sáng màu xám đen bao phủ tụi nó, đoạn, cơ thể của chúng đã tàng hình.

Trái tim A Điêu rung động.

Thuật Tàng Hình theo quần thể?

Cái này đáng gờm đây.

Không cho cô suy nghĩ nhiều, 12 con Quỷ Ăn Xác bên này vây đánh bọn Ngốc Ưng đang mai phục từ phía sau. Khi bọn Quỷ Ăn Xác ở cửa hang dự đoán rằng bọn A Điêu sắp tiếp cận, chúng bất ngờ lao ra tấn công!

Cuộc săn bắt đầu thưa nhóm ngu đần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK