Mục lục
Sau Khi Linh Khí Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Ngọc đá ghép trong tay, người ma đặt nó vào lớp ngăn cấm phong ấn tương ứng hệt tra chìa vào lỗ khóa. Lạch cạch, hư không hiện ra vô số bánh răng ngăn cấm, từng bánh răng vuông vức, chỉ thấy vô số bánh răng màu vàng được kích hoạt và chuyển động, cứ rung động lạch cạch và từng cái mở ra.

A Điêu nhìn ngây người.

Tác phẩm mẹ gì đây, thảo nào năm đó vương tộc Tam Quốc tiêu diệt tộc họ Lang Gia mà không chiếm được của hời gì sất.

Có thứ này thì dù là đại Linh Vương đỉnh cao cực hạn cũng không mở nổi đâu đấy.

Bồn Cầu: “Hình như cái này là Khóa Cấm Thiên Công được nhắc tới trong cuốn sách mà cô đọc qua. Nó nằm trong truyền thuyết tộc Người chứ thực chất là đồ của tộc Trời.”

Tộc Người luôn cảm thấy tộc Trời mờ ảo, đem lòng muốn xóa bỏ toàn bộ sự hiện hữu của tộc Trời lại không cách nào dứt bỏ nguồn gốc văn minh tu luyện cao cấp từ tộc Trời, thế là họ ngắt đầu bỏ đuôi, chỉ để lại một mảy tri thức, biến thành ba cái thứ gì đó gọi là truyền thuyết tộc Người về huyền học.

Cái khóa cấm ngày hôm nay chính là một dạng trong thần thoại đó.

A Điêu biết tới sự tồn tại của tộc Trời như vậy mới có ý thức thu thập loại tri thức này.

“Là nó, quá ghê, một thứ rườm rà cỡ đó thật sự tồn tại.”

Mặc dù trước mắt A Điêu nắm giữ thuật pháp đủ nhiều, một số khía cạnh và trình độ đều tương đương với Sơn trưởng – bằng không sẽ không cách gì vượt qua người ta trong lúc tìm hiểu bản ghi bí mật – nhưng cô lại không có tí hiểu rõ gì về lớp ngăn cấm.

Thứ như lớp ngăn cấm thuộc về một trong những biểu hiện cao nhất của thuật pháp. Nó bao gồm pháp thuật, trận pháp, nguyền rủa và cơ chế năng lượng này nọ thành ra có độ khó rất cao. Tuy nhiên nó là một hệ thống độc lập, không có truyền thừa âu rất khó để sáng tạo ra một mình.

Có là gì thì A Điêu vẫn sẽ làm, chẳng qua cô không có đủ thời gian và tinh lực, đương nhiên không bằng lòng tự dựng chuyện lên nhưng cô lại không có chỗ ngồi xuống mà học.

Hiển nhiên Trường Đình này quá giỏi ở khoảng này.

Sau khi lớp ngăn cấm được giải quyết, trông thấy toàn bộ kho tàng bí mật Lang Gia sắp mở, một khe hở dần dà hiện ra, đáy mắt đục ngầu sa sầm của ông già kia tràn đầy chờ mong.

(P1)

Trái lại người ma trấn tĩnh, có chăng trong đôi mắt ánh lên niềm vui.

Là người mạnh mẽ tối cao hiển nhiên sẽ ôm lòng truy đuổi sức mạnh tối cao.

Chỉ cần có được long mạch và truyền thừa bên trong, kế hoạch kế tiếp của y sẽ không có vấn đề gì.

Sự nghiệp lớn sắp thành.

Bồn Cầu lo lắng: “Cô không ra tay? Y muốn cướp đồ của chúng mình kìa.”

Gần mực thì đen, gần heo thì cũng là lợn.

Ở cùng với A Điêu trong thời gian dài, mặc dù nó vẫn chưa học được thói quen xấu cho nổ hầm cầu nhưng thói quen nhận vơ bảo vật lại y như cô.

Hơn nữa nó xem mình và A Điêu là cùng một thể hoàn chỉnh trong tiềm thức.

Lúc này Bồn Cầu có cảm giác phẫn nộ và khủng hoảng khi củ cải trong ruộng rau của mình bị heo rừng ủi trúng.

A Điêu: “Đừng vội, có người còn vội vàng hơn chúng ta: suy cho cùng đối với tôi mà nói thì chỉ là vấn đề được mất, vẫn có niềm tin bỏ chạy được.”

Cô đánh giá cho dù người ma này lấy được truyền thừa cũng không cách gì vượt qua giới hạn gen. Chung quy y chỉ lấy được thứ tộc Trời cho Trường Đình, liệu y còn đủ sức vượt qua tộc Trời để nắm giữ?

Mà người này còn là hỗn huyết giữa người và ma, còn cô lại là hỗn huyết người và trời, tất cả mọi người đều pha tạp, nói như thế nào thì huyết thống tộc Trời cũng cao quý dũng mãnh hơn huyết thống tộc Ma, đó là chưa kể cô có bug Bồn Cầu, thành ra vẫn có tự tin.

“Nhưng đối với một tên chó nào đó mà nói thì chưa chắc. Hiện tại gã còn có thể trốn tránh, nhưng một khi người ma này đột phá nhất định đủ sức cảm ứng được sự hiện hữu của gã, gã tất phải chết là chắc. Cho nên cam đoan đồ chó này sẽ nhảy ra quấy nhiễu, chúng ta cứ chờ cơ hội này là được.”

A Điêu là một người có tâm trí đủ đường lắc léo chực mạng nhện, Bồn Cầu cảm thấy những điều cô ấy giải thích với mình chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.

Song nó vẫn được trấn an, ổn định lại tâm trạng.

Ngược lại cảm xúc người ma và lão già kia đều đang dâng trào cùng cực… Cũng đúng lúc này, bỗng dưng!

Trong không gian tĩnh mịch, có bóng đen bí ẩn từ không gian hợp nhất đã tách ra. Do không phải là cơ thể sống thành ra nếu bàn về bí ẩn, trên đời này không có sinh linh nào khác giống vật chết hơn xác sống Linh Vương.

(P2)

Đây là điều Khúc Hà Nhĩ nói cho A Điêu hay, để cô cảnh giác đề phòng Yến Khê khi hãy còn nằm trong bí cảnh.

Mỗi tội người nên đề phòng Yến Khê hẳn là người ma và ông già này.

“Có người.” Ông già phản ứng không bằng người ma, chậm một bước. Sắc mặt người ma lạnh lẽo, giơ tay lên để ma khí hóa thành móng vuốt, cuồng điên nhào tới chộp về hướng của Yến Khê.

Thực chất người ma có năng lực tiêu diệt Yến Khê nhưng phỏng chừng muốn bắt sống gã vì có thể lợi dụng Yến Khê này, tiếp tục điều khiển gã, biến gã thành sức giúp đỡ thần sầu cho mình?

Cũng đúng, đây là Yến Khê, người có tiếng tăm hung tàn chấn động đời đầu tiên, một con rối siêu cấp k hủng bố nhường này không kém cạnh gì của báu tộc họ Lang Gia.

Vì lẽ đó người ma muốn bắt Yến Khê trước tiên. Khốn nỗi sau khi Yến Khê thoát khỏi việc bị điều khiển từ lúc bị A Điêu và Khúc Hà Nhĩ ra tay làm cho hạch xác nứt toác, gã đã khôi phục vài phần phong thái năm đó, cho dù chỉ có nửa khối hạch xác và bị thương nặng suy yếu tột cùng, gã vẫn cho bùng nổ thủy triều xác chết màu xám đen ở thời điểm này.

Xác chết phân chia, hóa thành vô số con dơi chết mang linh. Như thủy triều, như mưa lớn, chúng trực tiếp bao phủ một vùng với đường kính trăm mét, mỗi một con dơi chết mang linh trong cả bầy nhung nhúc đều là gã, duy chỉ có một con đại diện cho tính mạng của Yến Khê: con có hạch xác.

Có điều những người khác không tài nào thấy rõ cho được.

Ít nhất lần này A Điêu không nhìn ra, mà người ma và ông già kia cũng không nhìn ra.

Trước đây A Điêu nhờ vào sự giúp đỡ của Khúc Hà Nhĩ mới tỏ, nhưng lần này tình huống đã khác, Yến Khê này tung ra tu vi cả thân liều chết một trận.

Chết tiệt!

Người ma và ông già nhất thời không phân biệt được, chỉ biết chắc cơ thể chính của Yến Khê đang đi về phía khe hở nọ. Trong cơn điên tiết, bọn họ tự bay qua, vừa tập trung vào khu vực khe hở vừa thẳng thừng công kích.

Sự hỗn loạn tuôn trào, sát khí lẫm liệt.

Không gian tự bóp méo + sức mạnh nuốt chửng của ma khí đã giế t chết tươi hầu như tất cả các con dơi chết mang linh.

Đúng lúc này, người ma nhìn thấy nơi khe hở đang có một con dơi xông vào đúng như dự đoán.

Người ma theo sát, vừa muốn vùng lên vây hãm Yến Khê, vừa muốn tăng tốc xông qua khe hở.

Song ngay thời điểm này.

Toàn bộ khóa cấm đột nhiên bị bóp méo, vị trí bánh răng và các lỗ đã thay đổi trong nháy mắt, lạch cạch vang lên, bên trong khóa lại và đóng cửa.

“Không!”

Người ma ngạc nhiên, nghe thấy giọng nói của Yến Khê biến mất sau lớp ngăn cấm niêm phong lại chỗ này.

(P3)

Lớp ngăn cấm khóa lại từ bên trong, khi thay đổi rồi nó không còn trong suốt nữa, toàn bộ biến dạng trở nên tối mù và biến thành cái hộp đen.

Đóng lại, cứ thế đóng lại.

Không bao giờ nghĩ được cuối cùng lại để cho Yến Khê hớt tay trên.

Người ma và ông già: “...”

Ông già tỏ vẻ khó coi, nhìn về phía ông chủ nhà mình và thấy người này chẳng lộ ra biểu hiện gì: “Chủ thượng, có thể mở nó ra được không?”

“Nếu ta có bản lĩnh mở khóa thì ta đã không cần mượn sức mạnh ý chí của ngọc đá ghép này.”

“Vậy ngọc đá ghép này...” Ông già nhìn ngọc đá ghép trong tay người ma, nhất thời biết trong thời gian ngắn muốn chạy trốn khỏi những cường giả tộc Người một lần nữa là không có khả năng.

Những người đó đâu phải heo, họ sẽ lòng cảnh giác khi đã kinh qua chuyện này.

Và cho dù bọn ông có thể thành công âu thời gian vẫn không cho phép: trong khoảng thời gian này, chỉ e Yến Khê đã có được chỗ tốt ở bên trong từ đời nào, dễ dàng khôi phục thực lực cấp bậc đại Linh Vương, làm sao bọn họ có khả năng nhẹ nhàng đối phó.

Ông già: “Yến Khê mưu mô cơ thật, vừa mới sống lại đã có thể nhìn thấu được bí mật, lợi dụng Trần A Điêu và Khúc Hà Nhĩ cố tình đánh nứt hạch xác thoát thân, tiếp đó lợi dụng chúng ta làm chim sẻ, hiện giờ hắn đã…”

Người ma nghiêm mặt: “Chưa chắc đã là hắn, việc đóng kín và khóa lại của lớp ngăn chặn này có vấn đề.”

Là Yến Khê mới đúng, chung quy hắn là ông lớn đời đầu tiên, biết được nhiều chuyện, từng giết chóc với tộc Trời, không chừng đã năm giữ được chiêu này.

“Không thể nào là Trần A Điêu, nó không giỏi về đạo này hơn nữa nó đã đi ra ngoài. Nếu ở bên ngoài là thân phân thân, vậy khi phân thân đã có thể đánh tan được Đồng Quan âu cơ thể chính ở đây không cần e ngại chúng ta. Giả dụ cơ thể chính ở bên ngoài còn phân thân ở lại đây mà có sức né được việc nhìn thấu của chúng ta, vậy thì…”

Tóm lại cho dù có là khả năng nào đều không hợp lý.

“Có lẽ là tôi nhạy cảm, quả thực là người này quá khó lường.” Người ma cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều, Trần A Điêu không thiện về lớp ngăn cắm, bằng không cô ta đã nhìn thấy được bí cảnh khi trước – trên bản ghi bí mật không có nội dung về lớp ngăn cấm, cô ta không học được.

Nếu từ đầu đã không giỏi vậy không cách gì vừa mới liếc mắt đã giải được ngay ma trận khóa cấm hiện ra trong tích tắt.

(P4)

Người ma nhanh chóng không truy vấn logic hư vô mờ mịt này, thay vào đó dựa vào tình hình thực tế: “Mặc kệ cô ta có ở đó hay không, chỉ riêng Yến Khê đã đâm khiến ta phải xử lý việc này.”

Xử lý ra làm sao?

Ánh mắt người ma cực lạnh, tâm trạng quyết đoán như đao chém: “Chuẩn bị đi, đưa toàn bộ bí cảnh vào Rãnh Biển Hang Quỷ.”

“Ta muốn bọn chúng vĩnh viễn vùi mình tại cõi hang quỷ.”

“Vả lại đây là sự lựa chọn tốt nhất để bù đắp tổn thất của ta.”

Mặc dù đáng tiếc khi mưu đồ nhiều năm cho bảo tàng lớn ngần ấy đã bị nhường đi mất, nhưng người ma vẫn viện ra lựa chọn có lợi nhất cho y lúc bấy giờ.

.....

Trong lớp ngăn cấm, Yến Khê bị hai người bên ngoài căm hận xem như đồ con chó muốn làm chim sẻ đã phá được bí mật, vừa tiến vào khe hở đã bay nhảy nhằm gắng sức chạy trốn, kết quả trước mắt lại xuất hiện một cái móng vuốt rồng mập mạp.

Bép một tiếng!

Con dơi nhỏ bị tát nện xuống mặt đất, máu thịt bắn tung tóe, đoạn, một ngón tay rồng ấn vào hạch xác của gã.

Cô nói gì?

Cô không nói gì cả, một tay chìa ngón rồng nhấn con dơi xuống, tay còn lại nâng lên Bồn Cầu – giờ đây nó đã biến thành cây búa trắng như tuyết.

Bang bang bang!

Đó là từng đợt nện thô bạo đối với Yến Khê, người vốn đã suy yếu cùng cực.

Mưa to gió lớn, hệt đang giã đám thịt bò viên thơm ngon tuyệt vời.

Tinh hoa và sự chuyên nghiệp đều nằm hết trong dư ảnh đòn đánh này.

Chủ yếu là A Điêu có tâm trạng không tốt: những tưởng cho nổ tung ra tên lão già và người ma bên ngoài để biết được thân phận, nào có ngờ đối phương không có dao động gì.

Có lẽ vì hai người này luôn đề phòng cao độ thành ra ổn định.

Suy cho cùng đều là đám gian làm phản.

.....

Yến Khê nào có bấu víu vào mạng sống, thay vào đó là hơi thở của sự sống.

Ngay cả khi ngã xuống ở đời đầu tiên, gã chưa từng thê thảm ngần này.

Quá kinh khủng, Trần A Điêu là một con quỷ dữ.

(P5)

Ầm! Con dơi nhỏ đột nhiên biến ảo, biến thành một thanh niên tuyệt đẹp với một chiếc áo choàng đen tơ tằm hờ hững phủ lên làn da trắng như tuyết tr@n trụi đầy vết bầm tím...

Bị nện hiện ra nguyên hình?

Ặc?

A Điêu cầm búa vô thức ngây ngẩn cả người: “???”

Hình dạng của Yến Khê đã được khôi phục, bởi vì gã quá yếu cho nên hiện ra cả cơ thể chính.

Nhìn về phía A Điêu, trong mắt gã có sát khí và hận ý nhưng lại không có sức phản kháng, trái lại phong thái còn mang đôi phần tuyệt sắc từ vẻ đẹp bị thương tổn trong chiến tranh.

Nằm nghiêng trên mặt đất dùng một bàn tay chống đỡ hệt cô vợ đáng thương bị tên đồ tể hành hạ bạo lực gia đình, cả thân da thịt ngọc ngà tựa sương mai nhuộm máu. Dưới sự tiều tụy tổn hại, gã quật cường bất khuất, cắn chặt cánh môi đỏ tươi, hung dữ nhìn thẳng vào cô.

Đôi mắt ấy rất sáng tỏ và kiều diễm.

Đã từng là vua xác sống tầng cao quát hô mưa gọi gió, giờ phút này gã như một mỹ nam mạnh mẽ ngã khỏi tế đàn đầy thảm hại, ngay cả vết máu trên bờ môi bị cắn cũng có phần mong manh quyến rũ.

Bàn về nhan sắc, đương nhiên kém xa cụ tổ tiên Côn Luân tuyệt thế nghiêng thành, thậm chí không bằng Trường Đình hay Trần Khuê, nhưng gã là xác sống âm tà tàn ác, thoáng cái như vậy... Ôi, muốn cắn gã ta quá.

Trái tim A Điêu mềm nhũn, mềm đến mức Bồn Cầu cho rằng A Điêu sẽ bị sắc đẹp quyến rũ sau đó buông tha cho gã này.

Nhưng rồi ầm một tiếng, cây búa nện xuống, sọ não Yến Khê nổ tung.

Máu thịt não, một hơi đỏ trắng phun hết ra.

Bộp, Điện hạ vua xác sống tầng cao nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích, trên trán chảy ra ùng ục máu xác sống lạnh tựa băng.

Bồn Cầu: “?”

A Điêu: “Mới nện mấy cái là đã hóa hình, quá ư là kỳ diệu, thế nên tôi muốn thử xem nếu nện một tí nữa, liệu gã có cho nổ luôn quần áo không, để tôi khỏi cởi, nào có ngờ… Hỏng toi kế hoạch.”

Bồn Cầu: “...”

Điêu Điêu của tôi luôn đi đầu trong thời đại, có thể bi3n thái cỡ nào ắt sẽ bi3n thái tới cùng cực cỡ đó.

(P6)

.....

Đương nhiên A Điêu không thèm đi c ởi quần áo ở Yến Khê.

Mọi thứ có nặng nhẹ, điều quan trọng nhất trước mắt là thu thập lợi ích!!

A Điêu vừa chóng vánh tung ra 38 thuật trói buộc hôn mê vào Yến Khê cấp kỳ, gói người này như cái bánh chưng rồi ném vào không gian vật sống, sau đó cô quan sát kho tàng bí mật Lang Gia này.

Vừa quan sát vừa... Nóng nảy hấp tấp chạy vào.

A, cục cưng của tôi ơi là cục cưng của tôi ơi, tôi đến rồi đây!!!

Bên trong Lầu Đỏ.

A Điêu vào sảnh chính trước, nhìn thấy thật nhiều phòng sách.

Thì ra Lầu Đỏ chính là thư viện.

Có điều không gian này ngó bộ hơi giống...

“Ặc, đây không phải là cái kho sách dưới phần mộ của Côn Luân sao, giống y sì đúc, Côn Luân yêu anh trai mình tới vậy?”

A Điêu ngạc nhiên, tiện tay lật mấy cuốn sách và hai mắt lóa sáng vàng.

“Hầy, Trường Đình giỏi thật, nhà giàu mới nổi này, nếu tôi là hậu duệ của Trường Đình cũng tốt. Cậu xem của để lại này của người ta đi, rồi lại nhìn bên lão khốn Trần Khuê kia đi.”

A Điêu vừa mắng Trần Khuê như hàng ngày vừa rung động không thôi thu hết một hơi những cuốn sách này, giống như đào cả lớp đất lên, cô không chừa lại bất kỳ một quyển nào.

Tri thức chính là sự giàu có.

Cô muốn làm một người uyên bác.

Nhận được những cuốn sách này xong, A Điêu nhìn về phía một vị trí nào đó, quả nhiên nơi đó cũng có một căn phòng bí mật.”

“Yêu anh trai hệt như dự đoán.”

A Điêu âm thầm lẩm bẩm, đoạn đi qua, phát hiện phòng bí mật mở, không đặt lớp cấm.

Sau khi vào phòng bí mật.

Quả nhiên bên trong cũng có thiết lập thời gian.

Mắt A Điêu lóe sáng, hưng phấn tại chỗ, tiếp tục dấm dẳn Trần Khuê cũng như ca ngợi Trường Đình và Côn Luân đáng tin cậy.

(P7)

Tuy nhiên ngoại trừ trận bàn thời gian không gian ra, trong căn phòng bí mật còn có một bàn tiệc, trên đó đặt ba món đồ.

1. Một cây cung ngọc đen lơ lửng.

2. Một lá thư.

3. Một miếng phù điêu đá hình cá.

Cây cung dài được chạm khắc bằng đá đen tỏa ra hơi thở khiến người ta run rẩy, A Điêu không dám nhìn nhiều; còn khối đá hình cá thoạt trông không có tí năng lượng gì, thậm chí hệt như một miếng phù điêu hình cá bình thường cùng cực, vậy mà A Điêu càng không dám nhìn; thành thử cô cầm lấy lá thư kia.

Lá thư bình thường, được viết trên tờ giấy, chỉ có một câu hời hợt với 4 từ.

“Cho ngươi, tự tính.”

Nét bút mực vô cùng tao nhã, đoan chính tận xương, nhưng đầu bút kết thúc luôn mang theo vài phần cảm giác thê lương bất đắc dĩ và trống vắng.

Một cuộc đời kết thúc trong qua loa?

A Điêu là một người khôn ngoan có đầu óc dồi dào nhưng lại chôn vùi tình cảm phong phú quá sớm; cô thông minh bẩm sinh, từ lâu đã biết để thành bậc trí giả nào có bằng tình ái, huống chi đó còn là sự sống và cái chết của thế nhân trong một thế giới không liên quan.

Cho nên cả đời cô đều không thể hiểu được Trường Đình, chỉ cảm thấy một người tuyệt sắc cỡ này cần gì phải làm như vậy.

“Nếu tôi là ông ta, tròn 18 tuổi là tôi sẽ kết hôn với 108 cô vợ… Đã nằm được rồi thì còn muốn cái gì nữa.”

A Điêu thở dài, trơn tru cầm cây cung dài.

“Siêu phàm cấp thượng? So ra còn xịn hơn đám đồ hình thoi biến dài ra được của Đàm Đài Liêu Lạc nữa.” A Điêu có thể điều khiển một số phân tử, mơ hồ cảm nhận được mật độ vật chất của thứ này vượt xa các vũ khí Đồ Cấm Kỵ khác.

“Không biết lai lịch ra sao, tế luyện trước xem...”

A Điêu mới bắt đầu tế luyện và rồi cô giật thót.

“Siêu phàm tuyệt phẩm? Đây là món có cấp cỡ mấy món chí bảo bảo vệ tông-giáo của ba Tông hoàng lớn, có thể bì được với Chuông Đông Hoàng, là chí bảo được người sáng lập sử dụng.”

“Kiếm lời kiếm lời, ha ha ha!”

Cần tốn thời gian và hơi sức tế luyện cho đồ tốt, A Điêu đã dành một tháng trong căn phòng bí mật theo thời gian nhân lên.

(P8)

Song nó đáng góa từng xu. Sau rốt khi rèn luyện thành công, cây cung dài trông cổ xưa với tạo hình đơn giản và thanh lịch biến thành một chiếc nhẫn xoay quanh ngón tay.

Trên đó có khắc hai từ nhỏ: Than Đen.

A Điêu: “?”

Bồn Cầu: “...”

Cái tên cũng mộc mạc nữa.

“Không đúng, nét bút này khác với Trường Đình, trình độ thư pháp cao hơn, hơn nữa chữ còn được khắc chạm.”

A Điêu chơi đùa chiếc nhẫn: “Xem chừng nó là đá Huyền Vũ, một trong những vật chất kim loại đỉnh cao trong vũ trụ, nó có độ cứng tới nỗi ngay cả đại Linh Vương đỉnh cao cũng không làm ảnh hưởng được gì. Người này là ai mà đủ sức dùng phần tinh thần khắc trực tiếp lên đó.”

“Đừng nói là... Thần nữ kia?”

Nghĩ đến rành rành là Thần nữ ghê gớm ghi xuống hai từ Than Đen mây bay nước chảy lưu loát sinh động trên món vũ khí siêu mạnh đáng gờm…

A Điêu liếc mắt nhìn, thấy chiếc nhẫn này thật kỳ diệu.

“Bên ngoài trông như hóa thành cung còn bên trong lại là không gian lưu trữ năng lượng, có rất nhiều quặng năng lượng!”

Nhìn thấy bên trong nó chứa hàng chục loại quặng năng lượng quý hiếm trong vũ trụ, số lượng có thể sánh với hàng tồn kho của một nửa vương tộc dị tộc, A Điêu suýt nữa nghẹt thở.

“Giàu giàu giàu.”

Có những khoáng thạch này, cô sẽ làm ra được bao nhiêu pháp trận và bùa chú, thậm chí còn lấy ra được cả Trận Cổng Linh Hồn.

Thứ này phù hợp với đám tài sản của dòng chính tộc họ Lang Gia.

A Điêu đoán được phần lớn tài phú của dòng chính tộc họ Lang Gia vẫn đặt ở nơi đóng quân của cả tộc và đã bị vương tộc Tam Quốc chia cắt.

Thỏ khôn có ba hang đó mà.

Trường Đình này không thể gióng trống khua chiêng cho người ta biết tất cả căn cơ đều được giấu hết ở Quy Khư, chung quy phải để lại phần lớn tài phú ở tổ ấm ban đầu nhằm thu hút sự chú ý của người khác.

Đó là sự đánh đổi.

Thật không may bí mật của Quy Khư đã bị tiết lộ.

(P9)

Bồn Cầu: “Đừng nói bị Trần Khuê tiết lộ đi.”

A Điêu: “?”

Ặc... Người anh em, suy đoán của cậu nhanh nhạy đấy.

A Điêu không chắc chắn, chung quy lười suy nghĩ nhiều, cô cầm phù điêu hình cá kia lên.

Phù điêu cá trong tay người ma bên ngoài rất giống với món này, nhưng hiển nhiên cấp bậc của nó kém hơn hẳn.

Miếng kia là bản ghi bí mật, miếng này cũng vậy, tuy nhiên khi A Điêu liếc nhìn lại thấy có 20 phần bên trong nó.

Bảy phần đầu tiên là những gì cô đã tìm hiểu, 13 phần tiếp theo là nội dung rộng hơn và đầy đủ hơn.

A Điêu không biết đằng sau nó là gì nhưng thủy chung cũng vui vẻ lắm.

“Có khi phía sau chứa kiến thức về lớp ngăn cấm.”

Tâm trạng của A Điêu tốt phải biết, chu môi hôn lấy chiếc nhẫn chứa cây cung Than Đen và khối với phù điêu cá.

Bảo bối đây nè.

Bồn Cầu khác với cô: “Kiềm chế lại bộ dáng chưa từng thấy việc đời của cô đi, mau đi xem con suối long mạch đã. Điêu của tôi, đó mới là bug chân chính, chỗ tốt và sức mạnh của nó còn hơn đám bảo vật này gấp trăm lần.”

Đúng rồi ha.

Bấy giờ A Điêu mới chạy ra ngoài, sân sau Lầu Đỏ rất đơn giản tươi sáng, một bên là con suối, một bên là hàng rào trúc, chén rượu trên dòng nước uốn hơn cả ngàn buồm, cỏ cây chỉ có một loại, nhưng sự kết hợp giữa động và tĩnh lại mang tới cảm giác thiền-lặng.

Song A Điêu vẫn bị thu hút bởi bức chân dung được điêu khắc trên vách đá.

Đó là dáng người của một người con gái, bởi vì vết khắc đơn giản và trơn tru đâm khiến bóng hình trông càng nhập nhèm nhưng bản thân người con gái này đã có phong thái thanh tao.

Trên mặt phẳng của vách núi có thông xanh nâng đỡ núi đồi, cô ấy đang ngồi lên cành thông, đôi chân thon dài buông thõng xuống khỏi chạc cây, áo choàng mộc mạc và rộng rãi khẽ lộ ra mắt cá chân và đôi chân trần đang đung đưa trong không trung, chân còn lại chống lại chạc cây, lưng hơi cong, một tay chống lên đầu gối.

Dùng mấy nét bút rải rác phác họa ra hình dáng, dùng mấy nét bút rải rác họa ra nét mặt bên.

Nhẹ nhàng, thanh tao, hơn cả tiên rơi.

Nhưng cô ấy cau mày như đang ưu sầu điều chi, làm ngơ trước long tuyền cách đó không xa.

Cô chực như ở nhân gian nhưng lại hờ hững nhân gian này.

Bức điêu khắc này nào có ý miêu tả vẻ đẹp của cô ấy bởi lẽ đường nét thực sự rất giản đơn, thậm chí còn không có ý miêu tả vẻ nét duyên dáng nữ tính của cô ấy, như thể đang xem cô ấy là một thiên thần để tôn thờ.

(P10)

Song, đoan chắc rằng vẫn đang ngó trộm và quan tâm tới nội tâm của vị thần này.

Ngưỡng mộ và quan tâm, nó đang bộc lộ cảm xúc thật hèn mọn.

A Điêu nhìn vài lần rồi lườm nguýt, miệng lẩm bẩm cái gì đó. Bồn Cầu cẩn thận nghe xong cũng âm thầm trợn trắng mắt.

Bởi vì A Điêu vừa mới lầm bầm: Mẹ nó toàn là tộc Trời mà một Thiên nữ thì được xem là quyến rũ Trần Khuê, khiến vô số tộc Người ghen tị hâm mộ cùng cực; Thần nữ này càng không cần phải bàn, có vẻ cô ta cũng đâm khiến Quân tử hạng nhất trong tộc Người là Trường Đình theo đuổi; vậy thì sao tới mình lại thay đổi, chỉ có một đám chó hô hào đánh giết mình, cả đám lốp xe dự phòng cũng tới vì lợi ích của mình.

Ôi thôi.

Không thể có người thật sự bị sức quyến rũ đầy nữ tính của mình làm cho khuất phục?

Bồn Cầu: “Phượng Sồ có tính không?”

A Điêu: “...”

Cút!

.....

A Điêu chuyển dời tầm nhìn từ bức bích họa sang long tuyền.

Đã là kho tàng bí mật trong lớp ngăn cấm âu chả cần che lấp. Trường Đình này không phải một người thậm thụt, không làm chuyện khiến người ta chán ghét, cho nên long tuyền trước mắt này đã thật sự cho A Điêu thấy được số vận khổng lồ đến đông cứng thành long mạch.

Long mạch số vận ở thể rắn.

A Điêu nhìn chằm chằm long mạch trong long tuyền trước mắt, trái tim suýt ngừng đập.

Qua một hồi lâu sau, cô đã lên kế hoạch đâu ra đó.

“Chính bản thân số vận đã là một cơ hội, khi nó vừa tiếp xúc với mình sẽ có ảnh hưởng lớn nhất đến mình. Mình phải nắm bắt cơ hội này, khuếch đại lợi ích của nó đến mức tối đa, không thể mù quáng hấp thụ.”

A Điêu chạy trở lại trong Lầu Đỏ, tỉ mỉ nghiên cứu trận pháp không gian và thời gian trong phòng bí mật, đoạn cô lấy ra các loại đạo cụ và thủ đoạn... bắt đầu cẩn thận... cạy nó rơi ra.

Cạy sạch toàn bộ căn phòng bí mật.

Bồn Cầu: “?”

Hình như cô đã quen với việc cạy mộ phần thì phải?

Ngay cả trận thời gian và không gian trong căn phòng bí mật này cũng phải cạy.

A Điêu bận rộn đến mức đầu đầy mồ hôi, làm việc hệt một chú ong mật cần cù, vừa khuấy động căn phòng bí mật vừa than thở: “Căn phòng bí mật mang ý nghĩa cho bội số thời gian, tôi phải dùng nó để tìm hiểu 20 phần trong bản ghi bí mật. Với bản ghi bí mật ở cấp bậc này, chỉ dùng mỗi thời gian sẽ khó giác ngộ ra tại bình cảnh, nếu có số vận tương trợ, vậy thì như có thần trợ giúp, có khi tôi có sức hiểu thông cả 20 phần.”

Kế hoạch rất hoàn mỹ, A Điêu sắp cạy căn phòng bí mật này thành công, đột nhiên, toàn bộ không gian rung chuyển.

Với trình độ của bây giờ đương nhiên cô nhận thấy sự khác thường bên ngoài, cả Bồn Cầu cũng giật mình, tự dưng sắc mặt của A Điêu thay đổi.

“** má! Con chó người ma bên ngoài đang mở Rãnh Biển Hang Quỷ!”

Sao cô không tỏ mục đích của đối phương.

Nếu thứ này bị ném vào Rãnh Biển Hang Quỷ thật, ngay cả khi cô tiêu hóa tất cả những lợi ích ở đây thì vẫn vùi thân dưới sự cắn nuốt của ma quỷ vô biên vô tận trong hang quỷ.

Thật tàn nhẫn! Tên người ma này đúng là một đối thủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK