………..
Học sinh lấy được sách sẽ không nói với giáo viên, chỉ tiêu hóa chậm rãi. Lúc đầu mấy thầy cô hoàn toàn chả hay, A Điêu thây kệ bọn họ có biết hay không, dù gì năng lực niệm cứ tăng lên mỗi ngày, thật sự đuổi kịp số cô tiêu hao hằng ngày. Bấy giờ cô mới kìm nén được xúc động muốn cho nhà vệ sinh nổ tung.
Trước ngày hẹn, cô liên lạc với Phong Đình. Người này có nghề nghiệp chính thức là quan võ, từ lâu đã biết sau khi A Điêu đậu và đi học, con bé sẽ bận rộn tới mức chả còn thời gian màng tới người xưa, hệt như anh ta khi sớm chiều lịu địu giết ma quỷ.
Nhưng hôm nay vẫn có phần bất ngờ, cho đến khi A Điêu nói rõ ý đồ.
Phong Đình không nói dong dài đã nói rõ hết cho cô về tình huống hang ma mà mình biết được: “Em muốn đánh hang ma, đề nghị đi năm cái tôi vừa đề cử; mấy chỗ còn lại không lường trước được cũng có cấp bậc cao hoặc vàng thau lẫn lộn. Mấy em có thể bị giết người cướp của.”
“Nhất là cái nơi Kim Lăng kia ấy, phạm vi lớn, người thì quá nhiều.”
Phong Đình có chỗ kiêng dè, không tiện nói rõ. Song anh ta là người trong hệ thống quan võ, còn biết nhiều hơn cả Trần Nhiên ở phương diện này.
A Điêu: “Có phải có rất nhiều người chết trong hố đất Kim Lăng không? Nhưng không công bố chính thức có khi sợ tiết lộ rồi là chẳng còn ai đi giết ma quỷ.”
Phong Đình thấy cô thông suốt bèn thở dài cho hay: “Chính xác sẽ ảnh hưởng không tốt, chủ yếu có mấy hố đất là nơi nằm ngoài vòng pháp luật, triều đình hoàn toàn không quản lý được, vụ án thì nhiều đến mức điều tra không xuể, thế là sau này họ bèn mở một con mắt nhắm một con mắt. Lâu ngày đã biến thành lũ giết người cướp của nhiều tột cùng. Cho nên giờ đây Học phủ mấy em chắc không ủng hộ mấy em xuống hố đất.”
Thật ra anh ta cũng không ủng hộ.
Con bé mới đi học được mấy ngày, ngồi tên lửa vẫn chả có khả năng mạnh hơn quá nhiều.
Nhưng không xuống hố đất lại không thực tế.
Không xuống đó, lấy linh hạch từ đâu? Không có linh hạch, con em nhà bình thường hoàn toàn chẳng có ngày nổi danh.
“Không, Học phủ sẽ ủng hộ.” Lời nói của A Điêu khiến Phong Đình ngạc nhiên.
A Điêu: “Ít nhất người trong lớp chúng em đều xuống hố đất hết. Do Học phủ không phải là nơi làm từ thiện, nó cần bồi dưỡng ra học sinh đủ mạnh để bổ sung lực lượng cho Học phủ; có thể nói rõ học sinh một mực được chăm nuôi ở trong trường là khi họ bị nhà trường bỏ rơi.”
Từ ngày thi tâm cảnh hôm đó, A Điêu đoán được ngay ý của Học phủ.
Phong Đình cảm thấy có thể đây chính là chỗ dữ dằn của trường trung học số 1 Đam Châu. Nghe A Điêu nhắc tới một ít cơ sở vật chất trong Học phủ, nhất là Cổng Linh Hồn cỡ trung thuộc ba Cổng Linh Hồn, hô hấp của anh ta đã nặng nhọc.
Khủng khiếp.
(P1)
“Chắc bây giờ tôi không đánh lại em, nhưng mà bên tôi có trang bị quân dụng, số người cũng nhiều, em có muốn tới Lăng Thành không?”
A Điêu: “Em chọn đi tới hố đất Tiểu Thang Sơn.”
Nằm giữa Kim Lăng và Lăng Thành, thuộc quyền quản lý của Lăng Thành, nửa ngày đi xe bay đã đến. Tuy nhiên nó nằm trong núi, thưa người, cơ mà ứng với chuyện này, một khi gặp chuyện, cần kha khá thời gian để nhận được sự hỗ trợ.
Thế mà... điều này là tốt cho A Điêu.
Lăng Thành bấy giờ là thiên hạ của nhà họ Trần, mà vũ khí linh hoạt nhất lại nằm trong tay Phong Đình, cô hoàn toàn có thể đi cửa sau.
Phong Đình đã đoán được mục đích của cô, vô cùng tán thành: “Yên tâm, chỉ cần tôi nhận được thông tin sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Dựa theo khoảng cách công cụ bay thường dùng, tầm 25 phút sẽ đến nơi.”
Thật ra có một chuyện, sự uy hiếp trí mạng chân chính là khi dù bạn có ở Kinh Đô vẫn chưa chắc có ai tới kịp cứu bạn. A Điêu chỉ muốn hỗ trợ răn đe, khi thật sự lâm nguy vẫn phải dựa vào chính mình.
“OK, đến lúc đó em tặng quà cho chị dâu.”
EQ thấp: Trả tiền cho anh.
EQ cao: Tặng quà cho chị dâu.
.....
Sau khi lấy được tư liệu, A Điêu cẩn thận nghiên cứu và gửi nó vào nhóm năm người, nhân tiện nói ra lý do lựa chọn Tiểu Thang Sơn.
Trái lại cô thẳng thắng là thế đã làm bọn người có lý do để yên lòng.
Điền Trung Hương: Nơi này tốt, Kim Lăng ngó bộ mang vũ lực mạnh hơn nhưng thế lực nhiều, phiền phức lắm. Đối với tụi mình mà nói, ngược lại Lăng Thành bên kia an toàn hơn.
Điền Trung Dã: Đúng, mấy ngày trước cha tôi đi cùng người ta tới một cái hố đất giúp việc, lúc về là ngay lập tức dặn dò tụi này nếu có xuống đó phải dè chừng người khác, còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Tống Linh đã gửi một phần tư liệu lên nhóm.
Tống Linh: Ma quỷ trong hố đất ở Tiểu Thang Sơn là một con ma quỷ loại thằn lằn hóa đá cấp 1. Vì cá thể có hạn, diện tích hố đất quyết định số lượng nên chủng tộc của chúng sẽ không có nhiều mà còn nằm sâu nơi thảo dã, nhóm vũ trang thành thị chưa dư thời gian thanh lý bên đó. Từ đầu nó là sự lựa chọn khai hoang của một số đoàn đội, nhưng bởi vì phòng ngự bên ngoài của nó quá mạnh, khó đối phó, thành thử bị người ta ngó lơ. Nhưng con mắt thằn lằn hóa đá có thể tôi ra các nguyên tố hóa đá, có giá thu mua rất cao ở lĩnh vực sinh hóa, một con mắt đã bán được tới 50 ngàn tinh tệ.
Ngoài chuyện giết ma quỷ có được linh hạch ra, cơ thể bộ phận của chúng là một mặt hàng mang lại lợi ích kinh tế lớn.
Cho nên thật ra tổng lợi nhuận của thằn lằn hóa đá rất cao, vấn đề vẫn nằm ở sức phòng ngự của nó. Người thường không đụng tới nổi, còn người làm được đã đi đánh hố đất có ma quỷ cấp 2.
(P2)
Đội của họ đánh cho nó lung lay được à?
Tống Linh dợm tìm gia tộc lấy chút trang bị tới đây, bỗng nhiên A Điêu nói chuyện riêng với cô ấy.
“Có thể đi cửa sau nhà cậu lấy được mấy món thuốc này không? Mình không mua được ở tiệm thuốc.”
Tống Linh nhìn danh sách A Điêu liệt kê, đồ đạc không nhiều lắm, nhưng bên trong có hai ba loại công thức hóa học cô ấy vẫn hiểu và vẻ mặt nhanh chóng hiện nét quái dị.
Nhìn thấy Tống Linh đồng ý rồi, A Điêu chẳng nhìn vào điện thoại, thay vào đó bắt đầu dùng máy kiểm tra năng lượng trang bị trên người nhóc Nguyên Bảo để đo mức lặng lực tinh thần của mình.
Bây giờ một khối tròn có linh là G5, hai khối tròn có linh cộng lại là G7, nhưng bề ngoài chỉ là G5.
Nhưng cô đã quen xem tu vi của mình là G5, một cái còn lại là đòn sát thủ, không cần thiết tuyệt đối không bại lộ.
Nhóc Nguyên Bảo: “Dựa theo thông tin thu được hiện tại, tốc độ tăng cường linh năng của chủ nhân bấy giờ gấp 30 lần mức trung bình của tất cả các trường trung học ở Kim Lăng.”
Sợ nhất là so sánh với mức trung bình, chả có nghĩa lý gì.
A Điêu: “So sánh với bạn cùng lớp ta thì sao?”
Nhóc Nguyên Bảo: “Trước mắt không thể lấy được số liệu linh năng của học sinh lớp A1, nhưng bằng video chiến đấu cô quay lại vào hôm thứ ba, có thể đại khái phán đoán trình độ của bọn họ. Hiện giờ trình độ và cường độ linh năng của cô đang đứng hạng thứ 7 trong lớp, trình độ mạnh nhất của Thác Bạt vào ngày thứ ba là F3.”
Mới qua hai ngày, Thác Bạt dù có nhanh đến đâu cũng không thể tăng thêm mấy cấp bậc số liệu, hết cỡ chỉ tới F4, bởi vì càng lên cao càng khó tăng hạng.
Nhưng chênh lệch với cô vẫn rất lớn, sau lưng bọn Thác Bạt đều có ủng hộ, phỏng chừng dùng linh hạch khổng lồ đổi điểm tích lũy đến Cổng Linh Hồn nhỏ, có khi thời gian đổi còn nhiều hơn cả 5 giờ.
Đây là chuyện không tránh được, cô phải mau đẩy bồn cầu lên cấp 4!
Mà muốn đạt được linh năng thì phải xem mấy thứ này.
Gói hàng chuyển phát nhanh của A Điêu vừa tới hôm nay, sau khi mở hộp ra, bên trong là một đống lớn... bút mực nghiên giấy.
“Ba trăm ngàn tinh tệ mua toàn đồ đạo phù chuyên dụng, những thứ này vẫn là cấp thấp nhất, quá đắt.”
“Đám gian thương này đúng là, chỉ có tí giấy rách thế này, lãi hời luôn!”
A Điêu – người trước giờ giữ vững câu “mình lừa tiền người ta thì được, người khác không lừa được mình” – bực tức tột bậc. Cô tính toán tài khoản giờ đây gần như về 0 và mỗi ngày năng lực niệm cứ muốn sạch bách mà trong lòng xót xa.
Tiền, tiền.
Nhưng cô vẫn là nhanh chóng bày biện, bắt đầu vẽ bùa chú.
Dù sao đối phó ma quỷ cấp 1, những bùa chú này chắc đủ dùng rồi.
Nhưng vẽ bùa nào đây? Cô có chọn không?
(P3)
Trước hết A Điêu dùng mấy tờ giấy Tuyên Thành có linh thử một chút, phát hiện vẽ bùa chú trên đó sẽ có uy lực lớn. Còn chưa dừng bút, giấy Tuyên Thành không chịu nổi sức mạnh của linh năng, hỏng luôn.
Má!
Cấp thấp không có hàng ngon!
A Điêu chỉ đành thử từ loại bùa kém nhất.
Thằn lằn hóa đá mạnh nhất ở lớp phòng ngự tuy nhiên vẫn có điểm trí mạng, và đó là cổ. Mà nó đâu có ngu, chỉ cần tránh cái cổ trong quá trình di chuyển né tránh, họ không những không tấn công được chỗ quan trọng mà còn bị nó gi ết chết.
Cho nên…
A Điêu chọn Bùa Định Thân.
Cái đồ chơi này được cô vẽ ra từ không trung khi trước nên có kinh nghiệm. Bấy giờ có giấy Tuyên Thành càng có thao tác tốt hơn.
A Điêu bận bịu cả đêm, hao hết tất cả linh năng của cơ thể... vẽ ra bốn tờ.
Đúng, bị ép khô luôn.
Còn ba ngày nữa, vừa bồi bổ thân thể vừa vẽ đi.
.....
Một ngày sau, giấc khuya, trong hồ thuốc, thân người A Điêu phát ra tiếng xương cốt giòn tan rắc rắc. Một lát sau cô mở mắt ra, vuốt đi một lớp bọt máu bám ngoài da.
Đây là những tạp chất giấu trong xương.
Chuyển cốt chính là rèn luyện chất lượng và vị trí của xương, còn đau đớn hơn phân gân. Cô nghiến răng kiên trì vài ngày, mỗi ngày đều muốn sống muốn chết.
“Nhưng mà cuối cùng cũng chuyển cốt thành công một lần, cảm giác không tệ lắm. Tuy nhiên ảnh hưởng của nó không rõ rành trong chuyện hấp thu linh khí, chắc tác dụng nằm trên cách đấu.”
Như chuyện ngay hít thở đã nhẹ nhõm hơn tột cùng. A Điêu nhớ tới 50 điểm tích lũy lúc qua ải tầng 1 còn chưa dùng vì muốn chờ chuyển cốt lần 1 thành công bèn mới tới thử xem.
A Điêu dâng trào tâm huyết, nói đi là đi, vì thế chạy đến phòng tu luyện của lớp. Giờ này cô chẳng cần xếp hàng, cứ thể đập điểm tích lũy rồi đi vào.
Bởi vì đã quá muộn sẽ thu hút sự chú ý, cô để cho hệ thống mang trí tuệ nhân tạo tắt đèn.
Hiệu quả phòng trọng lực quả nhiên rõ ràng lắm. Vừa vào A Điêu đã ngỡ ngay mình trở lại tầng thứ nhất Tháp Điểm Qua Ải cao ngất, nhưng mà lúc ấy cảm thấy không thích ứng còn giờ lại thoải mái.
Suy cho cùng đã qua 6 7 ngày rồi.
Sự phát triển của cô càng rõ ràng, những khó khăn trước đây càng thêm phần xa xôi.
A Điêu nâng trọng lực lên gấp 4 lần.
Vẫn được mà ha?
Đâu vào đó, trọng lực tương tự tầng hai tháp cao chọc trời.
Mồ hôi như mưa, lục phủ ngũ tạng dường như đều bị đè nặng, nhưng rất nhanh cô cảm giác được xiềng xích nào đó được giải phóng
(P4)
Càng thích ứng, loại cảm giác trở nên mạnh mẽ này thêm phần sung sướng.
Cô nghĩ: Người bù nhìn giờ đây không còn đập phát mình chết luôn từ sau lưng nữa.
Theo thời gian trôi qua, điểm tích lũy không ngừng tiêu hao nhưng A Điêu chẳng có ý đi tới phòng phản ứng ý thức. Bởi lẽ cô biết phản ứng ý thức của mình còn vượt trội, tạm thời còn chưa cản trở, trái lại cơ thể không theo kịp ý thức, cho nên trước tiên phải nghiêng về thân thể — quan trọng nhất là phân cơ chuyển cốt nhắm vào thân thể.
Cô phải phát huy hiệu quả những thay đổi trong cơ thể, khéo léo và rèn luyện nó.
Bóng đêm càng ngày càng lờ nhờ, gần bình minh, rốt cuộc A Điêu ra khỏi phòng trọng lực. Chợt cô nhìn thấy một bóng đen cùng lúc ở ngay bên cạnh... Ai vậy!
Cô cả kinh, trở tay chụp về hướng cổ họng người ta.
Ầm!
Người ta bị cô ấn vào tường, xộc vào mũi là một mùi sữa.
A Điêu ngạc nhiên, buông tay ra: “Giang Gia Nãi? Đêm hôm khuya khoắt cậu làm cái gì thế?”
Giang Gia Nãi vuốt cổ ho khan đôi lần, nhìn A Điêu ấn mình vào tường khi nãy. Do trong phòng lờ mờ còn bên ngoài lại có từng đợt ánh đèn đường hắt vào, đã làm khuôn mặt cô gái trước mắt này, người quậy tung làm lớp học đầy sóng gió, có thêm vài phần sinh động.
Khuôn mặt thanh tú non nớt, nhưng đôi mắt sáng ngời như sự rực rỡ giữa đêm tĩnh lặng.
Cậu ta dán sát tường dời đôi bước, đỏ mặt xấu hổ cho hay: “Buổi tối giải xong đề nên em đến phòng phản ứng ý thức luyện một chút. Sao chị A Điêu cũng ở đây?”
“Luyện trọng lực chứ sao.”
“Chị qua được tầng thứ nhất rồi mà còn luyện nữa, như em mới cần luyện.”
“Vậy cậu thi được 680 đấy, sao không thăng lên trời cho rồi?”
“...”
Chả cho năng lực niệm, thằng nhóc này vững vàng ghê. A Điêu nhìn cậu ta chợt nghĩ: Nếu Thác Bạt được người ta công nhận là hạng nhất lại phách lối toạc móng heo là thế có khi là đối tượng tiến công cấp cao, vậy người khiêm tốn tột cùng vẫn có thể.
Có thể là thằng nhóc Nãi này không?
Ở trường học có quá nhiều người, A Điêu đa phần tắt nhắc nhở, giờ có mở ra cũng chả có nghĩa lý gì. Nếu A Điêu muốn xác định tố chất của người ta, cô vẫn có thể áp dụng một số phương pháp đặc biệt, ví dụ như...
Cô bỗng nhiên nói: “Em Gia Nãi này, đêm khuya vắng lặng, chỉ có hai chúng ta trai đơn gái chiếc, nơi này lại thênh thênh. Em nói xem, hai chúng ta có nên…”
Từ Giang Gia Nãi +2222!
Từ Khúc Giang Nam +9999!
Từ Tống Linh +6666!
Từ Thác Bạt +7777!
Ồ, bạn Gia Nãi cùng lớp không còn bị nghi ngờ, nhưng...
A Điêu: “???!!!”
Còn có người khác?!!!