………..
Mỗi lần A Điêu đột phá cái gì đó từ sau khi vượt qua ngưỡng Thầy Cấm Kỵ là toàn cảnh hoành tráng, là một tác phẩm lớn, khiến Bồn Cầu thấy mãi tới nỗi chết lặng. Tuy nhiên lên cấp càng cao, có mấy cảnh tượng trông càng đơn giản tự nhiên lại mới là thứ đáng sợ hơn. Ít nhất lúc này khi Bồn Cầu cho rằng mình có thể xem trò vui, nó tự dưng cảm giác được hình như cái tia sấm sét vào thân thể A Điêu chém diệt xương cốt máu thịt cô này cảm ứng được nó.
Vút một cái đã tới.
** má!
Điêu Điêu cứu tôi với!
Bồn Cầu sợ hãi tới nỗi liên tục chạy trốn trong không gian sống và không gian thứ cấp phụ trợ... Ngặt nỗi cái cọng dưa muối này ghê quá, đuổi theo không rời, tốc độ thì khủng khiếp, lao xuyên qua không gian dễ như bởn, đuổi kịp nó trong cái chớp mắt.
Xẹt… có một tí thôi, Bồn Cầu tê liệt.
A Điêu cũng tê liệt theo, dù gì Bồn Cầu cũng là đồ bản mệnh.
A Điêu: “Chống đỡ đi cái Cầu Cầu này.”
Bồn Cầu: “Tại sao tôi phải bị sét đánh cùng cô khi cô độ kiếp chứ!”
A Điêu: “Ủa không phải lúc trước cậu muốn thay tôi chắn sấm trong căn nhà gỗ tại bí cảnh à?”
Bồn Cầu: “Chủ động và bị động là hai chuyện khác nhau, giống như cô xem bọn Đảng Thái tử như lốp xe dự phòng là vậy nhưng có muốn làm ấm giường cho bọn họ thật không?”
A Điêu: “Thật ra ngó bộ vẫn làm được đó.”
Bồn Cầu: “?”
Nó đánh giá thấp phẩm chất của vật chủ bản mệnh nhà mình nhưng... cô ấy thật sự mạnh mẽ.
Cứ thế lỗ m ãng chơi đùa trong sự hủy diệt như xe nhẹ chạy đường quen.
Tái tạo, đúc lại, có trật tự.
Trong thực tế nếu không bị quấy nhiễu, Bồn Cầu phát hiện A Điêu là một người thật sự đủ sức moi ra các chi tiết và nền tảng hết mức từ tận sâu trong khe tóc.
Bởi vì chuẩn bị đúng cách, căn cơ quá ổn định, ngay cả khi gặp sấm kiếp lợi hại hơn nữa thì nó vẫn có lợi.
“Sấm kiếp càng dữ, Linh đạo phụ thuộc càng mạnh, trình độ nuôi dưỡng càng cao.”
Cho nên vì đâu nhiều người tu hành vừa thấy người khác độ kiếp có thanh thế to lớn là hâm mộ, bởi vì Linh đạo cảm thấy đằng ấy có tư chất tự nhiên đủ cao, cho đằng ấy mặt mũi, cảm thấy sấm kiếp bình thường không xứng. Chứ với tư chất tự nhiên bình thường, cứ vượt qua cửa lên cấp theo tiêu chuẩn thông thường thấp nhất là tốt rồi, đi lên sẽ thành Tông Sư bạc nhược bình thường.
Người đời gọi là hàng dỏm.
(P1)
Song... Bồn Cầu vẫn còn tê dại, vẫn có thể nhìn thấy sấm sét nổ đùng đoàng ở bên trong tấm thân hình cầu của mình.
Bồn Cầu: “?”
A Điêu: “? Tại sao nó không gây hại cho cậu? Cậu cảm giác thế nào?”
Bồn Cầu: “Tôi không biết nữa, chỉ thấy tê rần thôi.”
Tâm trạng của A Điêu muốn đơ ra, thể chất của cô xem như rất kh ủng bố mà không phải vừa trúng tia sấm sét này là coi như hóa thành hư vô luôn à, sao Bồn Cầu chả làm sao.
Giới hạn của Thực Thể Gieo Linh hẳn chỉ đến dạng vật chất đỉnh cao cấp đại Linh Vương đỉnh, chẳng lẽ Bồn Cầu là ở mức độ còn cao hơn?
Ngay từ đầu cô đã nhận được một con hàng siêu cao?
Trong lòng A Điêu nghi ngờ, sự tò mò về Bồn Cầu đạt đến MAX, nhưng không trì hoãn chuyện chính. Cô nghĩ đến chuyện sấm kiếp này, bỗng dưng nảy ra một ý tưởng, nói với tâm tư nhạy bén: “Cậu đừng thả cho nó chạy, khóa nó vào trong thân quả bóng của cậu đi! Sau này hữu dụng!”
Thông thường khi độ kiếp, sau khi sấm kiếp bổ người trọn vẹn mà con người không chết thì Linh đạo sẽ giáng xuống, và đó là lúc sấm kiếp bắt đầu phân giải ở nhân gian, biến thành tính linh + năng lượng tứ tán khắp nơi.
Nhưng nó đúng là hiện diện khủng khiếp nhất, thậm chí hiệu quả cải thiện gen còn lớn hơn cả mấy cái Ngày Mặt Trời.
Với lại… đến nỗi A Điêu còn nghi ngờ tụi nó có cùng nguồn gốc.
Bồn Cầu hiểu được suy nghĩ của A Điêu, ngay lập tức giật thót, quả là một phỏng đoán cao siêu. Cơ mà lại điên rồ quá, khóa nó lại nghĩa là sao!!!
Nó có sức khóa sấm kiếp?!
Một mình sức nó?
Tuy nhiên chắc mẩm cô ấy đang chuẩn bị cho lần tăng lên sau này, người này cứ luôn đi một bước xem mười bước, nhận thức được bất kỳ yếu tố nào giúp cô ấy mạnh lên đều sẽ bị cô ấy phát giác và lợi dụng.
Bồn Cầu vừa chửi bới xối xả vừa móc rỗng cơ thể, và… biến cái thứ này thành một đường ống xoắn ốc dưới sự hướng dẫn của A Điêu. Là một dạng có nhiều vòng xoắn xoáy?
“Mô phỏng vòng xoáy lỗ đen?”
A Điêu: “Khoa học năng lượng vũ trụ... Quên đi, nói cậu cũng không hiểu.”
Bồn Cầu trợn ra đôi mắt trắng dã cực lớn, vừa tiếp tục chửi rủa đủ loại, vừa nghe A Điêu nói cái gì thì chính là cái đó.
Trong khi Bồn Cầu đang bận rộn, A Điêu: “Tới tí nữa khi Linh đạo đến, thử xem có thể lợi dụng chuyển động của ống xoáy để dẫn dắt chuyển động của nó hay không.”
(P2)
Lần này Bồn Cầu đã giác ngộ: “Cô muốn xem sau khi lưu sấm kiếp này lại trong cơ thể, Linh đạo có sức tiếp tục tồn tại và phủ xuống hay không, đồng thời liệu nó sẽ tăng cường thời gian và cường độ chuyển hóa của cô chăng… Cô đang muốn lừa Linh đạo hả?!”
A Điêu bất mãn: “Chuyện của phần tử tri thức thì sao gọi là lừa được chứ? Chúng ta hiếu khách, giấu đứa con yêu của người ta vào trong bồn cầu, để cho người ta ở lại thêm một thời gian, có vấn đề gì không?”
Bồn Cầu: “...”
Ông... Một chùm ánh sáng Linh đạo màu vàng tím giáng xuống, thẳng thừng bao phủ cơ thể tàn phế của A Điêu, tái tạo kép từ tinh thần đến thân thể.
Hiệu quả khủng khiếp!
Sung sướng quá!
A Điêu nắm lấy cơ hội, mang ra hết thần binh lĩnh vực cùng với hai tấm đạo bia bản mệnh… cũng như tái tạo cơ thể mình.
Việc tái tạo này không phải chỉ tái tạo đơn giản, cô đang tiến hành áp súc.
Áp súc mật độ thể chất.
Việc này hệt như rèn sắt, ý chí của A Điêu là búa, còn ngoại lực của Linh đạo là ngọn lửa nhiệt độ cao kh ủng bố làm sắt tiếp tục mềm ra, sắt vẫn mềm ra và được tôi luyện dưới từng nhát búa nặng, tiếp tục...
Lặp đi lặp lại nhiều lần, A Điêu muốn câu thời gian Linh đạo phủ xuống vì như thế cô mới rèn luyện ra được thể chất mới càng khiếp người hơn.
Với mỗi lần rèn luyện định đình, Bồn Cầu có thể cảm nhận rõ ràng sự lột xác của A Điêu.
Từng chút một, dường như ngày càng gần với một ngưỡng nhất định.
Và theo đà phủ xuống của Linh đạo đang dần có xu thế suy yếu, Bồn Cầu di chuyển ống xoáy dưới sự chỉ huy của A Điêu.
Có điều cảm xúc một người một Bồn Cầu dần dà nặng nề.
Không có phản ứng.
Sấm kiếp kia không có phản ứng, tới khi Linh đạo phủ xuống cũng không có phản ứng, tiếp tục yếu bớt.
A Điêu thất vọng, chẳng lẽ cứ thế?
Có điều... Đột nhiên A Điêu bảo: “Cậu mau vào trong người tôi đi, mau lên!”
Phải, bây giờ nó vẫn còn bên ngoài.
Bồn Cầu ngay lập tức bay vào cơ thể của A Điêu, lại vận hành nó.
“Nè, có có rồi, nó động đậy, Điêu, nó động đậy rồi động đậy rồi!”
“...”
(P3)
Bồn Cầu kích động như kẻ ngốc, A Điêu vừa khinh thường vừa kích động theo bởi vì Linh đạo lúc đầu giảm mất nay tăng lên thật.
Có cửa!
A Điêu: “Đúng như dự đoán, nó đi theo chân sấm kiếp, sấm kiếp vẫn còn là nó sẽ theo đến, đây là quy tắc tối cao đó…”
Trong lúc A Điêu hớn hở còn muốn bày tỏ lòng mừng thầm trước bug mà mình vừa nắm bắt thời cơ phát hiện ra ngay, giống như kẻ trộm dưa hấu hèn mọn mừng thầm vì tìm được lỗ chó lẻn vào ruộng dưa hấu trộm dưa hấu.
Kết quả là Bồn Cầu quăng cho một câu: “Đây là câu chuyện về sự tương tàn đồng loại trong việc con heo ở nhân gian lừa con heo Linh đạo tới giết mình.”
A Điêu: “?”
Linh đạo phủ xuống nhiều hơn, việc rèn luyện của A Điêu đã có thể tiếp tục. Cô bắt đầu cố tình mày mò như một ông vua tinh thần, đó là phân bố sợi tơ tinh thần, thừa dịp mở rộng 12 mạng lưới tinh thần trước đó lên 24.
.....
Khi A Điêu đột phá, Đảng Thái tử nóng lòng theo dấu cô, đồng thời cũng sục sạo di tích.
Ở một bên khác, ông già Ngư tìm được ông lớn như Đồng Quang. Ông già xảo quyệt tợn, lựa chọn đột ngột nhắc tới Yến Khê, lúc ấy phát giác được ngay mấy Đại trưởng lão ba nước đều có biểu hiện khó tả, tới ánh mắt còn thay đổi.
Đây không phải là một cú sốc đơn thuần.
Mà là nghi ngờ không thôi.
Đối với cách nói của Ngư Huyền Cơ, Bách Việt Mạc Sầu tin tưởng vì về sau bà ta ngẫm lại cách Trần A Điêu chạy trốn quả thật quái lạ. Theo lý thuyết bà ta đã nghiêng về nó, có thêm ông già Ngư và tộc Thiên Linh, nói như thế nào vẫn đủ sức bảo vệ nó, chưa kể nó còn có hạng nhất, thành ra cứ chạy trốn thế này mới dễ bị ám sát.
Tại sao?
Trừ khi nó gặp nguy hiểm ngay khi vừa bước vào.
Với lại chỗ này thật sự có gì đó không đúng, là người có cảnh giới mạnh mẽ như họ, họ mơ hồ cảm nhận ra một mảy nguy cơ huyền diệu.
“Nếu là Yến Khê vậy chuyện này sẽ rất tệ.”
(P4)
Người ba vương tộc lại có thái độ lạnh nhạt trước việc này, thay vào đó cho biết: “Nếu thật sự có vua xác sống quấy phá, làm sao biết có phải do Khúc Hà Nhĩ nọ đang quấy phá không.”
Chỗ này lớn quá, không cách gì nhìn rõ và truyền âm trên diện rộng, quả thật khó phát hiện ai bị ai sát hại. Song đúng như ông già Ngư dự đoán, người của ba vương tộc bày tỏ về Khúc Hà Nhĩ như thể vội vã sợ Khúc Hà Nhĩ trốn trách trách nhiệm, kế đó cố tình nhắc tới quan hệ giữa A Điêu và Khúc Hà Nhĩ, lại nhắc tới quan hệ giữa A Điêu và Lộc Sơn, cuối cùng là vẽ lên ngọn nguồn liên kết.
“Đừng nói là Lộc Sơn anh bao che Khúc Hà Nhĩ nên mới cố ý nói như vậy đấy.”
Ngư Huyền Cơ đã đoán được từ lâu cho nên nào có nổi đóa, phớt lờ những người này, chỉ nói với người của Thanh Đồng Sơn và Vu Sơn: “Tuỳ việc mà xét, đã sống tới ngần này tuổi, giả dụ không cần thiết, không vì lợi ích khổng lồ siêu phàm, không phải ai nấy nên lựa chọn né tránh rủi ro sao? Thà tin rằng có thì hơn.”
Lời này của ông có chút ý móc mỉa vì nghi ngờ rằng vương tộc Tam Quốc có dính líu tới chuyện này – chuyện của Quy Khư. Vẫn là vương tộc Tam Quốc biết nhiều nhất về truy tìm nguồn gốc, nói không chừng năm đó Quy Khư bị một ông lớn trong vương tộc nào đó giấu nhẹm.
“Hay là các anh chị cùng nhau liên thủ xem có thể phá vỡ nơi này đi ra ngoài hay không. Nếu đi ra ngoài được, mấy anh chị cứ mặc sức mà làm, tôi bằng lòng để người Lộc Sơn đi ra ngoài trước.”
Cứu A Điêu không cần dùng tới bọn Tống Linh, trước tiên thả ra tránh nguy hiểm đã.
“Sẽ biết ngay có di tích hay không ngay.”
“Nếu có di tích, hà cớ gì có ai đó thiết kế cho được.”
Vương tộc Tam Quốc có khuynh hướng không chịu thừa nhận khả năng này như vậy đâm khiến Ngư Huyền Cơ và Bách Việt Mạc Sầu nghi ngờ trong lòng.
Ngư Huyền Cơ: “Không chừng Yến Khê cùng một giuộc với bọn họ vào năm đó, tham gia tàn sát tộc Lang Gia, cho nên hiện tại bọn họ không chịu thừa nhận sự hiện hữu của gã.”
Bách Việt Mạc Sầu: “Tôi cảm ứng được bọn họ có vẻ hồi hộp.”
Vu Sơn thiện dùng tình giết người, nhiều người theo hệ tâm linh lắm, bà ta nhận ra sự khác thường nhưng nó cứ ẩn giấu mà không phát tác, thành ra càng nghiêng về việc Yến Khê tồn tại.
“Bọn họ biết Yến Khê tồn tại nhưng lại không sợ gã sống lại tất biết gã chết như thế nào vào năm đó.”
“Không chắc chắn, cứ đi ra ngoài trước đã.”
(P5)
Ngư Huyền Cơ càng tin lời nói của Khúc Hà Nhĩ, suy cho cùng người ta là vua xác sống, không lẽ còn chậm lụt hơn cả tộc Người chắc?
Ông đề cập đến việc hợp sức tấn công một lần nữa.
“Coi như đánh không vỡ vẫn có thể nhìn xem hư thực của bí cảnh khi nó bị ảnh hưởng, dẫu gì vẫn muốn làm ảnh hưởng tới cái lão già kia, hỏi thử xem ông ta nói gì, xem tình hình ra sao.”
Cuối cùng các thế lực khác đồng ý, suy cho cùng có quá nhiều tinh anh cốt cánh tụ lại ở đây, lỡ mà bỏ mình ở đây thật thì coi như xong.
Lộc Sơn, Vu Sơn còn có tộc Thiên Linh đã lập nhóm ngay từ đầu, đi theo đám người Sơn trưởng, không ly tán, thành thử ai nấy đều ở gần đấy. Sau khi bị gọi tới hợp lực công kích...
Ù!!
Một chùm ánh sáng khổng lồ bắn phá bí cảnh.
Vách ngăn của bí cảnh hệt như miếng thạch, run rẩy dầy đặc, đen xen thành mạng lưới, cuối cùng run rẩy trở lại như cũ.
Mọi người ngỡ ngàng.
Như vậy mà còn không đánh nổi? Rốt cuộc đây là bí cảnh với cách thức gì? Nếu ông già đó không đến mở miệng, có phải bọn họ sẽ không đi ra được không?
Con người luôn mang tâm lý sợ hãi về sự hiện hữu cực kỳ mạnh mẽ và mình không hay biết gì, ngay cả những người ở ba bước cũng bắt đầu lo lắng.
“Ông già đã biến mất và không nhìn thấy được di tích gì cả cho tới bây giờ.”
“Tình huống có chỗ không phù hợp, đừng nói chúng ta bị lừa để đi vào đấy.”
“Có lẽ Trần A Điêu bị tập kích thật... Lại không cách gì truyền âm và nhìn rõ âu nơi này tương đương cái mê cung, chúng ta chờ bị ám sát đi.”
“Ám sát cái gì, nếu Yến Khê nọ tồn tại thật vậy chúng ta là đồ ăn mới đúng.”
Trong sự hoảng loạn và bồn chồn của lòng người, các trưởng lão của ba vương tộc Tam Quốc cũng bất an.
Yến Khê đã chết, họ cam đoan, liệu gã sẽ có khả năng sống lại không?
Thật ra có bởi vì gã là vua xác sống tối cao. Nếu như theo Ngư Huyền Cơ nói, năm ấy có người bí mật giấu Quy Khư đi, hơn nữa thiết kế qua nhiều năm tới vậy để kiến tạo ra một bí cảnh thế này, nói vậy không chừng người nọ có sức khiến cho Yến Khê sống lại...
Chẳng qua đúng lúc này, ùng!
Một cột ánh sáng thật dài bùng nổ.
Là di tích.
(P6)
Mọi người đồng loạt cả kinh, không ít người vốn dao động không nguôi, tới bây giờ đã thống nhất nhận định nơi này không làm sao cả.
Có di tích, không ra ngoài!
“Mau đi!”
“Đi đi, nếu không di tích sẽ biến mất.”
Tất cả những người hợp lực từ đầu nay đã bỏ chạy.
Tại tích tắc này khuôn mặt của họ đầy nỗi khao khát cực đoan trước của báu trước tài nguyên.
Tống Linh lạnh lùng nhìn, thầm nghĩ đây là tính người.
Không biết 300 năm trước khi một nhóm tộc Người khác xông vào tộc Lang Gia đốt nhà giết cướp của, liệu họ có biểu hiện tương tự không?
Ngư Huyền Cơ biết rõ số trời hiểu tính người, vừa nhìn thấy cột sáng này xuất hiện là biết ngay đã hết cách.
Họ không thể hợp lực phá vỡ bí cảnh này, đành bị mắc kẹt cùng nhau trong cái lồng này thôi.
“Bây giờ bắt đầu theo sát ta, dù có thế nào cũng không được phân tán.”
“Di tích này xuất hiện quá kịp thời.”
Câu nói cuối kia của Ngư Huyền Cơ khiến người ta nghiêm nghị.
Quá kịp thời?
Nói rõ có người đằng sau màn đang theo dõi họ, biết tất cả mọi thứ về họ, đồng thời đúng lúc ném mồi nhử ra ngoài để phá vỡ sự kết hợp của họ, để cho họ từng bước đi sâu vào trong cạm bẫy.
Và khi mọi người chạy theo cái di tích kia như vịt, có người, thậm chí là lẻ tẻ hai ba người, cũng di chuyển về phía đó, nhưng... một cụm khói đen bí ẩn xuất hiện.
Những người này biến mất trong tích tắc, thậm chí còn không để hé tỏ tí gợn sóng gì.
Cụm khói đen này liên tục lóe lên, hoặc là hiện ra ở một khu vực hoặc nuốt chửng...
.....
Những thay đổi bên ngoài không liên quan gì đến A Điêu, thời gian trôi qua từng phút một, Bồn Cầu ở giữa thay thế vị trí xoáy sấm nhiều lần... Nhưng mỗi lần thay thế đã làm thứ này tiêu tán bớt một phần.
Vận động đòi hỏi tiêu thụ năng lượng.
Và sau nhiều lần... hình như con heo đã hiểu, sau chót nó bắt đầu giảm bớt thật, và có vẻ nó còn muốn truyền đạt một cảm xúc khó chịu nào đó cho nên màu sắc của vầng sáng Linh đạo đã chuyển sang màu đỏ.
(P7)
Ban đầu A Điêu chẳng hay do bận rộn thu hẹp lỗ hổng trong thể chất, hơn nữa cô còn nhận ra động tĩnh bên ngoài.
Có người đến.
Bồn Cầu: “Ai, là ai? Đảng Thái tử hay là vua xác sống tầng cao nọ?”
Nếu là người ở vế sau thì quá sức.
“Hẳn là Đảng Thái tử.” Tổng số lượng phần tinh thần sẽ không khuếch trương nữa, song khi tu vi tăng lên có thêm 24 mạng lưới tinh thần, kỹ thuật ứng dụng tinh thần lực đã tiếp tục tăng lên. A Điêu không cần con mắt Hoàng Tuyền vẫn đủ sức cảm ứng được luồng năng lượng của người bên ngoài.
Hoàn toàn chính xác đang ở gần.
A Điêu bắt đầu vào giai đoạn kết thúc, có điều cô lại cau mày khi liếc nhìn thể chất.
Hiện tại qua một đợt đột phá này, hầu như cô đã đạt được đủ các mục tiêu, mỗi tội còn mục tiêu quan trọng nhất vẫn chưa đạt được.
Biến dị.
“Tại sao tôi không thể biến dị? Cô giáo làm dễ thế cơ mà…”
Khúc Giang Nam biến dị thành công, hơn nữa còn thành công tột cùng, thẳng thừng vượt qua hai đạo người-xác, vừa chiếm được chỗ tốt của đạo xác sống lại tránh được nhược điểm của đạo xác sống. A Điêu hâm mộ phải biết, khốn nỗi đến phiên cô, ăn hết vật liệu biến dị gấp mấy chục lần Khúc Giang Nam, kết quả là kẹt cứng ngắc ở bình cảnh không biến dị nổi.
Ngay cả đạo bia dung hợp còn được sáng tạo ra cho nó… vậy mà nó chỉ đưa cô lên tới gần sát ngay cái trần nhà nọ.
Nhưng tại thời điểm này, A Điêu cảm thấy mình đã chạm được vào lớp màng mỏng.
Xem như chỉ thiếu chọc thủng mà thôi.
Đảng Thái tử bên ngoài sắp tới, Linh đạo sắp tiêu hao hầu như không còn. A Điêu nóng vội, lần này không thành công thì không biết khi nào mới có được lần sau, hơn nữa Yến Khê và bí cảnh này bí ẩn đều làm cho trong lòng cô hốt hoảng, thành thử cô đã bắt đầu nôn nóng.
Chẳng lẽ vì huyết thống tộc Trời thần bí kia?
Nó kéo cao giới hạn biến dị của riêng mình?
Suy đi nghĩ lại, A Điêu quyết tâm để cho Bồn Cầu thả hết sấm sét ra.
Bồn Cầu: “Hết?”
Bây giờ cô đã được tái tạo hoàn thành, lỡ như không thể chịu đựng được một đợt tổn thương một lần nữa, phá hủy cơ thể một lần nữa, cộng với những người trong Đảng Thái tử lại tới, chỉ e cô sẽ không có khả năng đánh trả.
(P8)
A Điêu: “Ừ, thả ra hết, thả về phía căn cơ của tôi.”
Cô vừa nói vừa thu hồi tất cả tài nguyên còn lại, đưa vào không gian, vừa sắp xếp không gian này ở bên cạnh vị trí song đan đặt tại căn cơ, lại chuyển đám mây đen trong cơ thể sang.
Không gian + mây đen + song đan, rõ ràng cô muốn giấu kín năng lượng cốt lõi.
Bồn Cầu luôn nghe theo cô, vào lúc A Điêu sắp xếp đâu ra đấy, nó chuyển mình sang phía song đan... đoạn, thả sấm kiếp.
“Chờ đã, chỉ chia ra một phần, chừa phần còn lại đừng đụng tới.”
Bồn Cầu nghĩ cô thay đổi dự tính của mình, chỉ muốn nếm thử, thành ra cũng không hỏi nhiều.
Một sợi dưa muối đã bị xoáy quanh vòng vô số lần, đừng nói tới chóng mặt, chí ít nó cũng thấy cáu kỉnh, thành thử nó xông ngay vào căn cơ của A Điêu – cũng chính là vị trí đan điền, bên kia là gen cốt lõi.
Khi có tiếng ầm vang, cơ thể bị phá hủy từ trong ra ngoài?
Dù gì thì A Điêu đã dùng đám mây đen bao phủ nó và cho đám mây xoắn ốc, mô phỏng vòng xoáy xoắn ốc bên trong Bồn Cầu để dẫn đường cho nó…
Bất thình lình Bồn Cầu tỏ tường, đây là lợi dụng quán tính trong năng lượng.
Và sau khi nó hình thành một hệ thống, nó cũng thúc đẩy sự hợp nhất của các hệ thống trong cơ thể cô.
Cho nên chỉ cần một sợi đã đủ.
Bởi vì cô chỉ cần một thời cơ.
Thời cơ, là điểm giao nhau giữa thời gian và cơ hội.
Cuối cùng A Điêu cảm thấy lớp bình cảnh đang lỏng lẻo, song cô lại không tìm thấy cảm giác mãi cho đến khi cô nhận ra những biến động bí ẩn trong biển tinh thần.
Chẳng lẽ?
Không thể nào.
“Hình như trước đây Bồn Cầu nói thiên phú mình mạnh nhất ở nguyền rủa, lời nguyền là tố chất của tinh thần, như vậy…”
Sấm kiếp có thể bị Bồn Cầu vây hãm, Bồn Cầu lại nhận ra huyết thống và thiên phú tộc Trời tiềm tàng của cô, như vậy có nghĩa là nhất định sấm kiếp và huyết thống tộc Trời có mối liên hệ nào đó.
A Điêu nhớ tới lời nguyền của tộc Trời, đầu vừa nhảy số, sau chót cô dẫn một tia sấm kiếp này đi về chỗ biển tinh thần.
Hải dương được thắp sáng bởi một sợi dưa muối.
Giây sau chót, Bồn Cầu và A Điêu đều nhìn thấy năng lượng Linh đạo đỏ như máu bành trướng, ngưng tụ ra một hình vẽ, tiếp đó mới dung nhập vào trong cơ thể cô.
Hình vẽ này là... một nắm đấm dựng thẳng ngón giữa.
A Điêu: “?”
Bồn Cầu: “...”
(P9)
Người này đê tiện cỡ nào mới khiến Linh đạo thở phì phò dựng thẳng ngón giữa, chính là cái dáng vẻ dựng thẳng ngón giữa bình thường của con người, ngón giữa hướng lên trên, ngón cái gập lại, ngón tay khác cũng gập lại.
Tuy nhiên A Điêu nhìn ngón giữa này như có điều suy nghĩ.
“Trông như nó đang nhắc nhở tôi.”
Linh đạo không có cảm xúc của con người, sẽ không trả thù cô một đứa trẻ như vậy, trừ khi có mục đích khác.
Bồn Cầu: “?”
Trong đầu A Điêu đang phác họa đường cong đại diện cho năm ngón tay khi cái hình vẽ ngón giữa kia xuất hiện.
Linh đạo là Linh đạo của tộc Người, nó có thể dự cảm được một dạng nguy cơ nào đó, chẳng hạn như sự hiện diện của bí cảnh này và Yến Khê, chắc chắn đã đi ngược với lợi ích của tộc Người. Lỡ như tất cả mọi người tử vong ở chỗ này sẽ gây ra thương vong rất nặng cho tộc Người.
Cho nên nó đang nhắc nhở: lối ra cho bí cảnh này?
A Điêu kéo căng hai cạnh của đường cong tương ứng với năm ngón tay đến cực điểm, nhận thấy cuối cùng chúng đã khép kín tạo thành một khu vực hình tam giác đối xứng.
Cô đã nhận ra đại khái phạm vi không gian của bí cảnh này khi mình nhảy vọt trong không gian.
Đó là một hình tam giác đều.
Đây có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Giao điểm của đường nối giữa ngón giữa và ngón áp út nằm trong hình tam giác.
Điểm này là lối ra?
A Điêu suy ngẫm, nhưng cơ thể cô đang... biến dị, sự biến dị với biển tinh thần làm chủ đạo.
Im lặng, yên tĩnh như hồ nước, tuy nhiên sau chót cô đã cảm thấy nó.
Sâu trong biển tinh thần, một dòng ánh sáng óng ánh long lanh và trong suốt đang bơi lội trong đại dương.
A Điêu thấy nó, nó thấy A Điêu.
Nó chính là một sợi huyết thống của tộc Trời.
Nhỏ, rất khó tả, nhưng A Điêu lại thấy kích động.
Là bí mật lớn nhất của cuộc đời cô – nó ở ngay trước mắt.
Bồn Cầu phấn khởi: “Bây giờ đi ra ngoài chưa? Giết ngược lại bọn họ luôn?”
Trước đó nó thấy A Điêu bị bị thương nặng suýt chết trong tay đám người Đàm Đài Liêu Lạc thì cay cú trong lòng lắm. Đảng Thái tử này ỷ vào căn cơ muốn làm gì thì làm, cứ hễ là thứ uy hiếp tới bọn họ là sẽ bị diệt trừ, thật sự chưa từng bị xã hội treo lên đánh cho một trận.
Xã hội là gì? Điêu Điêu nhà chúng tôi chính là xã hội!
(P10)
Có điều A Điêu lại hết sức nặng nề: “Họ không phải là trọng tâm, hai mối nguy hiểm lớn hơn là... để tôi nghĩ lại một chút.”
Trong khi suy nghĩ, cô đã phóng ra một sợi tơ tinh thần mảnh mai.
Một đã đủ vì nó muốn đi tìm một người.
Khúc Hà Nhĩ.
.....
Tại vùng đất nghèo nàn hung hiểm trong dãy núi, sáu luồng ánh sáng bay tới đây.
Đàm Đài Liêu Lạc: “Cô ta sẽ ở gần đây thôi, Sách Văn Minh của tôi có thể cảm nhận được Linh đạo, có khả năng cô ta đã đột phá tới Tông Sư.”
Vừa thốt ra câu này, biểu hiện của sáu người đều khó tả.
Đám tiểu Linh Vương bọn họ vây giết một người còn chưa đột phá Tông Sư?
Chờ cho đến khi cô ta đột phá rồi thì có thắng nổi?
“Bên kia có di tích.”
“Giết Trần A Điêu trước.”
“Di tích có hạn mức, miễn có tồn tại thì chúng ta sẽ không lỗ.”
Sáu người nhìn thấy sự hiện hữu của di tích. Thật ra Thái Hạo Trinh không muốn tham gia vây giết A Điêu, cô cảm thấy không hiểu thấu.
Mặc dù Trần A Điêu đúng là có uy hiếp bọn họ chiếm lấy số vận, cũng hoàn toàn là mối đe dọa lớn đến tính mạng và sự an toàn của bọn họ, nhưng trước mắt ma quỷ có sức uy hiếp lớn nhất, tộc Người chỉ biết hao mòn từ bên trong chả phải là chuyện chuyện tốt, vì sao cứ phải giết Trần A Điêu, không phải người này thì sẽ có người khác?
Bao gồm cả một số suy nghĩ của người lớn ở trên, cô không hiểu, nhưng cô cũng khéo đưa đẩy cho nên nói chung là thuận lợi.
Bởi vì thế giới này không phải do cô quyết định.
Có điều kể từ khi di tích xuất hiện, đây là một cơ hội tốt, Thái Hạo Trinh sáng mắt, chợt nói: “Di tích đi ra rồi, tôi tới xem trước.”
Nói xong cô bỏ chạy.
Bấy giờ mọi người đã phóng chim báo tín hiệu bay ra ngoài gọi giúp đỡ, nơi này có mật độ cao, không thể thẳng thừng truyền âm, dạng tín hiệu chim bay thế này sẽ bay đi tìm người.
(P11)
Tin rằng tất cả các cường giả đang trên đường đến, chẳng hạn như Sơn trưởng?
Có là gì thì Đồng Hoàng gọi Sơn trưởng nhà mình rồi nhưng không ngờ Thái Hạo Trinh lại chạy rất nhanh, để lại năm người nhìn nhau. Họ vừa chẳng đoán trước được hành động của Thái Hạo Trinh vừa chần chừ có nên đi phân chia di tích hay không.
Cơ Sưởng: “Bảo vật trên người Trần A Điêu có thể sánh với di tích, hơn nữa di tích có hạn mức, cô ta lại...”
Mọi người ngầm hiểu.
Cho dù Trần A Điêu đột phá Tông Sư vẫn phải chết là cái chắc.
Trọng yếu nhất là có khi cô ta chưa đột phá thành công bởi vì hơi thở của Linh đạo hãy còn đấy.
“Ở đây!”
Mọi người đi vào, rốt cuộc tìm thấy hang động. Đi vào trước hay chờ cao thủ nhà mình tới rồi mới vào?
Đàm Đài Liêu Lạc trực tiếp kiểm soát động cơ bay hình thoi hóa thành tia sáng màu vàng bay vào trong sơn động... âm thanh phá không vù vù, tiếp đó là phát nổ ầm vang.
Khi hang động sụp đổ, dám người cố gắng phân biệt những biến động năng lượng bên trong, vậy mà ngay một giây sau, làn khói bụi sụp đổ gầm gừ đã tụ thành một con rồng...
“Tới đây!”
Năm người lập tức đánh hội đồng, sau khi công kích oanh tạc, họ phát hiện con rồng kia chỉ là Ứng Long từ bụi bặm bị điều khiển và cái bóng chân chính vô hình lóe lên như một cái ảo ảnh từ ánh sáng.
606 mở ra, trận ánh sáng khổng lồ mở rộng bao lấy tất cả năm người, và tiếp đó là rồng gầm!
Khoảnh khắc đó bộ não của 5 người đám Đàm Đài Liêu Lạc bị kéo vào trạng thái mơ hồ và méo mó.
Bảo vật của bọn họ quá đáng gờm, không có khả năng dùng một đòn tinh thần đã giết được họ chết tươi, bảo vật đã bao trùm toàn bộ phần tinh thần thành ra chỉ sinh ra hiệu quả choáng váng.
Ngay giây đó, thế giới trở nên mờ nhạt như thể chìm vào trong nước, trong nước có những gợn sóng chấn động, thế giới vặn vẹo.
Đoạn, họ dường như nhìn thấy một luồng ánh sáng vàng xinh đẹp đầy duy mỹ.
Nó hệt một con cá chuồn trong nước... Đường cong kéo dài, tuyệt trần và linh hoạt.
Sau đó là một tiếng bén ngót.
Chực như viên đạn bay xuyên qua một quả táo.
Nổ tung.
(P12)
Họ cảm nhận được vụ nổ này, cũng nhìn thấy “đồng bọn” của mình ngửa ra sau hệt đầu đã nổ, tuy nhiên đầu chẳng hề có bất kỳ vết máu gì, chỉ có phần tinh thần tan rã.
Tại thời điểm đó cả bốn người đều cảm nhận được nỗi sợ hãi khó nói.
Mà Thái Hạo Trinh trước đó nhân cơ hội rời đi cảm ứng được động tĩnh ở khu vực phía sau, nhịn không được quay đầu.
Vừa rồi là?
Trần A Điêu ra rồi sao?
Cô ta thấy gì đó thế là càng táng đởm, liều lĩnh chạy trốn.
Ác long bắt đầu giết người!
.....
Tiếng rồng gầm kh ủng bố vang khắp bí cảnh.
Bấy giờ có kha khá tu sĩ đi phía trước, những người đang phân chia bảo vật di tích dựa theo hạn mức, đều ghé mắt nhìn lại khi nghe được tiếng rồng gầm quen thuộc này.
“Là Trần A Điêu.”
“Nó làm sao? Nó bị người ta tấn công hay là…”
Bấy giờ trùng hợp làm sao khi tín hiệu chim bay do Đảng Thái tử tung ra đã tới.
Đồng Quang, vương tộc Tam Quốc và cường giả hai vương tộc lớn bên dị tộc đều nhận được tin tức, trao đổi ánh mắt với nhau. Nếu bọn Đàm Đài Liêu Lạc lập nhóm, vậy Trần A Điêu tất phải chết là cái chắc.
Vì vậy...
Xoạt!
Ngư Huyền Cơ chuẩn bị đi tới, những người khác lại chuẩn bị đi theo.
Không phải để cứu người, mà muốn ngăn cản Ngư Huyền Cơ cứu người.
Theo quan điểm của họ, Trần A Điêu không gánh nổi một đợt này.
Có điều giây tiếp theo... Ù!
Họ còn chưa kịp đi đã thấy hiện tượng thiên văn có người ngã xuống.
Ai đó đã chết.
Hơn nữa còn là tiểu Linh Vương chết, một tiểu Linh Vương với tố chất siêu cường.
Vậy thì tuyệt đối không phải Trần A Điêu, chỉ có thể là một trong sáu người.
(P13)
Sao có thể được!
Mọi người đều hãi hùng.
Ở một bên khác, ba người Đàm Đài Liêu Lạc, Doanh Sâm và Cơ Sưởng cũng đều kinh hoàng vì Ma La Thiên Cương đã chết, bị g iết chết tươi.
Trong nháy mắt tia sáng lóe lên và có tiếng rồng gầm, bọn họ đã chuẩn bị đâu ra đấy, cơ thể chính mở ra trạng thái phòng ngự mạnh nhất bằng sạch, hơn nữa mỗi người đều có bảo vật che chở phần tinh thần, bình thường không có cách gì bị g iết chết tươi.
Nhưng Ma La Thiên Cương đã bỏ mạng.
Trong tích tắc bị làm cho choáng ấy, hắn bỏ mạng vì một cây phi đao nhỏ được tôi luyện bằng vàng.
Lĩnh vực tinh thần hóa thành vũ khí phi đao.
“Thần binh lĩnh vực, còn là hệ tinh thần!”
“Trốn!”
Bọn Đàm Đài Liêu Lạc toan chạy biến, mỗi tội ngay sau đó tia sáng vàng lập lòe kia lướt qua, tập kích thẳng vào Cơ Sưởng.
Cơ Sưởng táng đởm, khởi động Sách Văn Minh, biến ra tốc độ của Văn Minh.
Xoạt!
Phía sau Cơ Sưởng xuất hiện cánh chim vô hình với tốc độ cao, tốc độ tăng gấp hai ba lần, quỹ đạo bay đi bùng nổ lao lên bầu trời cao.
Càng bay lên mật độ trên bầu trời càng nhiều, gã muốn dùng điều này kéo dài và giảm bớt lực sát thương từ thần binh được tạo ra từ tinh thần này.
Song ngay đúng lúc gã bay lên, gã thấy trên không xuất hiện: A Điêu chân chính.
Đầu rồng há ra.
Khi chạy trốn lên trên với tốc độ cao nhất, gã chẳng khác nào đưa mình đến ngay một lần phả hơi rồng.
Con rồng của ngày hôm nay và con rồng của ngày hôm qua, Trần A Điêu bây giờ và Trần A Điêu trước đó, họ rõ ràng họ không thuộc cùng một chủng loại.
Ầm!!
Giết người thứ hai!
Đàm Đài Liêu Lạc quay đầu lại, nhìn thấy thân rồng vừa gi ết chết toi Cơ Sưởng kia đã thu nhỏ rất nhiều rất nhiều trong giây lát ấy, hình như chỉ dài đâu đó 7-8 mét, thành ra nó ẩn nấp dễ dàng tột cùng, mà bộ dáng được nó để lộ ra...
(P14)
Vẫn có chín móng vuốt, song, thân rồng mang lại cho mọi người cảm giác khủng khiếp tợn.
Áp bức, nó mang nỗi áp bức vượt khỏi nhân gian giống Chấm Sáng Ngày Mặt Trời, làm lòng người run rẩy sợ hãi.
Trốn trốn trốn!
Đàm Đài Liêu Lạc điếng người bỏ chạy, còn Doanh Sâm và Đồng Hoàng cũng hệt như vậy, toàn diện bùng nổ tất cả lá bài tẩy, liều lĩnh chạy trốn, thậm chí phát ra hơi thở sắc bén nhằm dùng nó cầu cứu người lớn trong bí cảnh.
A, một loạt hành động thế này cùng với cách tung ra chiêu y nhau, trông hệt Đồng Tước vội vã chạy đi cầu cứu Thanh Đồng Sơn khi trước.
Mà lúc này ba ông lớn Sơn trưởng và mấy Đại trưởng lão bên No.1 đang cấp tốc bay sang đều cảm ứng được lời cầu cứu và lòng bàng hoàng của họ, thậm chí thấy luôn cả hiện tượng thiên văn chứng tỏ có người thứ hai ngã xuống.
Thái tử thứ hai đã toi.
Sẽ có Thái tử thứ ba chăng?
Suy cho cùng Đồng Quang là một trong những Sơn trưởng mạnh nhất, và ông ta đã nhìn thấy phần thứ bảy, thành ra ông ta nhận ra bản chất chủ tâm giết người khi cảm nhận hiện tượng thiên văn có người ngã xuống lần đầu.
Thần binh lĩnh vực, mà còn là dạng thần binh từ tinh thần có độ khó cao hơn hẳn.
Trần A Điêu quá khủng khiếp!
Phải biết bấy giờ ông ta hoàn toàn chưa tỏ tường hết về thần binh lĩnh vực chứ đừng nói đến việc chính thức chế tác ra, nhưng nó lại làm được.
Chẳng phải chứng minh nếu cho nó thêm một thời gian nữa ắt nó sẽ có sức đánh chết mình một cách nhẹ nhõm sao?
Ngay cả khi có mối đe dọa từ Yến Khê, Đồng Quang vẫn muốn ám sát cô, tuân thủ lời dặn dò của người sáng lập.
Cho nên ông ta bùng nổ tốc độ và sức mạnh, đám người Ngư Huyền Cơ hoàn toàn không đuổi kịp.
Đúng lúc này… Ầm!
Hiện tượng thiên văn thứ ba xuất hiện.
Đại trưởng lão và cường giả nước Liệt Tần nổ tung, Đại trưởng lão để lộ ra ngay vật tổ khổng lồ, là người khổng lồ hoang dã nhấc trường đao thật lớn trong tay.
“Trần A Điêu, mày dám!”
Ôi thôi, lời này cũng mang theo hương vị quen thuộc ghê.
(P15)
Tuy nhiên cách quá xa, hoàn toàn không dọa nổi, A Điêu cứ như mù, bỏ qua sức mạnh của đối phương. Chung quy cô đã chém chết Tam Thái tử Doanh Sâm âu sẽ không nương tay với người thứ tư!
Và càng giết, cô càng cảm thấy số vận gia tăng.
Hoàn toàn không thể dừng lại.
Vì vậy người tiếp theo đang lẩn tránh chính là Đồng Hoàng và Đàm Đài Liêu Lạc.
Bởi có những đám mây đen cuồn cuộn xung quanh đi theo, hai người sợ sẽ có độc tố bên trong đành phải để đám mây này xua đuổi mình tới một nơi. Thậm chí họ còn không thể dịch chuyển tức thời hoặc dịch chuyển do bị Dấu Ấn Tinh Thần khóa chặt.
Quá khiếp người!
Bấy giờ, A Điêu phía sau mây đen chính là một con rồng nhỏ, chạy trong bóng tối, đâu còn hình tượng cao quý tao nhã của Ứng Long. Mẹ nó, trái lại còn như yêu long hắc ám, máu tanh tàn bạo, sau khi giết ba người là đuổi theo không ngơi.
Chẳng bao lâu, Đàm Đài Liêu Lạc và Đồng Hoàng đồng thời cảm giác được ở sau lưng mình… là con rồng nhỏ được bao phủ trong lớp mây đen cách bọn họ chưa tới trăm mét, tuy nhiên thần binh từ tinh thần đã bay tới lần hai…
Cô ta đến để giết họ!
Giờ phút này hai Thái tử siêu cường mang theo vận mệnh bị Trần A Điêu chi phối: sinh tử của bọn họ đều nằm trong tay cô.
Khốn nỗi đúng lúc này!
Vù!
Đồng Quang đến.
Khá lắm, lòng muốn giết cao tới cỡ nào chứ, một thanh Kiếm Thanh Hoàng Ba Sao từ trên trời giáng xuống.
Người này là cường giả trong trung Linh Vương, có lẽ chỉ cách đại Linh Vương một bước, chung quy ông ta là một trong 2 người riêng biệt tìm hiểu tới phần thứ bảy.
Thanh kiếm này xuyên qua không gian, mà khi nó bay xuyên lại có ba ngôi sao đuổi sát theo, có thể hấp thụ tất cả các dạng năng lượng trong quá trình bay xuyên… Những nơi nó đi qua, tất cả năng lượng trong không gian bị hấp thụ, vì vậy thanh kiếm này mở rộng trong khoảnh khắc, ngay tức thì chém xuống một kiếm.
Hai người Đồng Hoàng sắp chết tới nơi đã nhìn thấy thanh kiếm này đánh trúng A Điêu phía sau trong tích tắc khi họ hãy còn trong cơn khủng hoảng.
Bằng mắt thường họ thấy được nó đã chém trúng.
Ầm!!
A Điêu bị một kiếm chém bay, rơi xuống núi.
(P16)
Ngọn núi cứng cỏi, mật độ vô song, vậy mà vẫn bị oanh tạc tới mỗi tạo ra một cái hố sâu đường kính 20 mét với độ sâu 10 mét, cơ thể rồng nhỏ trong hố sâu đầy máu thịt be bét…
Chết rồi?
Rốt cuộc Ngư Huyền Cơ và Bách Việt Mạc Sầu đã đuổi theo tới ngay ngay lúc Đồng Quang muốn tiếp tục chém thêm một kiếm, họ liên thủ kiềm chế ông ta còn trung Linh Vương của tộc Thiên Linh thì kiềm chế người khác. Có điều thế lực không dằn lòng nỗi muốn giết A Điêu quá nhiều. Vương tộc Đường Tống thấy Đàm Đài Liêu Lạc còn sống nên không có ý ra tay, nhưng các trung Linh Vương các thế lực còn lại thì...
Toàn bộ đều đang cấp tốc tới gần, đồng thời và tập thể nhè vào A Điêu.
Song đúng lúc này, ba ông lớn Sơn trưởng mạnh nhất đã ngỡ ngàng. Chính vì một cụm khói đen thốt nhiên xé rách không gian rồi xuất hiện, há họng lao về phía A Điêu yếu đuối muốn táp cho một đớp.
Cuối cùng sự hiện hữu nguy hiểm thật sự mãi ẩn núp đã bùng nổ
Gã nhận ra có chuyện khi A Điêu và Đảng Thái tử chém giết, đương nhiên cũng đang trên đường đuổi tới. Chẳng qua bọn Đồng Quang đã tới gần đâm khiến gã phải giấu mình, chờ đợi cơ hội.
Có A Điêu ở đây, những người này không có một tí hấp dẫn nào đối với gã,
Đó là sự khác biệt giữa cá muối và cá ngừ Ca-li.
Mà một khi gã ra tay nhất định gã sẽ bị cấp trung Linh Vương nhận thấy ở khu vực gần như vậy, thành thử hoặc là gã phải vừa ra tay là đạt được ngay hoặc ẩn núp đợi cơ hội.
Không thể coi khinh món ngon tuyệt vời này, phải cẩn thận đối xử.
Cho nên gã giấu mình chờ đợi, cuối cùng...
Khi A Điêu bị Đồng Quang đánh ra đòn chí mạng thiếu điều chết toi, gã nắm lấy cơ hội xông tới, há to miệng muốn nuốt chửng A Điêu trong lặng thầm.
Xác chết điên cuồng, từng cây xương lạnh lẽo, làm ai nấy trong tộc Người ngửi thấy mùi của cái chết và mục nát từ trong đám xương.
“Là Yến Khê!”
“Là gã thật!!”
“Má ơi!”
“Vua xác sống tầng cao...”
Giờ đây mọi người mới hiểu được Ngư Huyền Cơ nói không ngoa nhưng đã muộn... Vậy lúc này họ hy vọng gã nuốt chửng Trần A Điêu thành công hay là thất bại?
Thực chất là thất bại.
(P17)
Bởi vì một khi gã nuốt chửng thành công, lấy đi điều kiện sinh mệnh của Trần A Điêu, nó sẽ đủ để gã khôi phục hơn non nửa tu vi, đến lúc đó bọn họ đều phải chết!
Kh ủng bố, quá khủng khiếp.
Những cường giả vốn ôm lòng muốn sát hại A Điêu rất nặng gần như muốn cứu cô trong cùng một lúc.
Có điều họ vẫn chưa ra tay... Thật ra cũng không kịp, bởi vì ngay cả ba người Đồng Quang cũng không kịp thì huống chi là bọn họ.
Không kịp thì bị nuốt, bị biến thành thức ăn, vậy thì...
Yến Khê hóa thân thành dòng nước đen như lần đầu tiên nuốt chửng cô, tuy nhiên lần này gã man trá lắm khi toàn lực phong tỏa không gian, không để cho cô thực hiện bước nhảy không gian, không mắc lại sai lầm đầu tiên. Vậy mà gã nhìn thấy đứa con đáng yêu của nhân loại sắp bị ăn này…
Đúng, một con oắt 19 tuổi, nó đang nở nụ cười bí ẩn và nham hiểm với gã, đôi môi phun ra một câu.
“Óc chó!”
Đoạn, trong cơ thể cô thẳng thừng phóng ra thứ còn lại: sấm kiếp!
Thật ra Yến Khê ăn chưa tới một trăm dân tinh anh trong tộc Người tinh, ít nhất tu vi khôi phục tới được cấp tiểu Linh Vương. Nếu gã không đi theo đạo xác sống Linh Vương cần tài nguyên khổng lồ và thân thể máu thịt bẩm sinh nhằm tái tạo tu vi và cơ thể, gã không cần ăn nhiều người tới vậy, cần gì lăm lăm vào tố chất tới thế.
Đôi khi ăn một cái đã bao no.
Như A Điêu.
Ngặt nỗi có đánh chết gã, gã nào ngờ một con mồi như vậy bỗng đâu vùng lên, thời gian cách nhau chưa tới hai ngày, vào lần gặp mặt kế lại tặng thẳng cho gã một món quà gặp mặt lớn ngần này.
Sấm kiếp, thứ có thể tiêu diệt sinh vật dạng quỷ xác chết tới tận cùng nhất.
Nếu như đứng từ xa thì tốt rồi, gã đủ sức chạy trốn, nhưng bây giờ bọn gã kề cận, Yến Khê trốn không kịp, trực tiếp bị cọng dưa muối này bổ trúng.
Trong tích tắc.
Gã kêu r3n, một nhúm xác chết vốn ngưng tụ thành chất lỏng màu đen đã vặn vẹo khuếch trương dòng chảy xác chết khổng lồ có đường kính hơn mười mấy mét, bị sấm kiếp đáng sợ nện tới mức bị thương nặng, không ngừng bốc lên khí xác chết. Những người còn lại nhìn thấy có hàng trăm khuôn mặt người vặn vẹo trong dòng chảy xác chết này.
Nhìn thoáng qua đã nhận ra bạn bè và người thân đầy quen thuộc.
Hiển nhiên họ bị ăn thịt trong lén lút.
Bất kể là cừu hận hay tự bảo vệ mình, tính luôn cả bọn Đồng Quang không nghĩ tới A Điêu còn chiêu này, ai nấy hoàn hồn lại mau chóng sau khi cơn bàng hoàng qua đi, tập hợp các cuộc tấn công.
Lần này lại không có bất đồng.
(P18)
Sau khi bị đợt tấn công quất trúng, Yến Khê bị thương nặng hơn nhưng vẫn tiếp tục lao về phía A Điêu.
“Con nhỏ chết tiệt!!”
Gã phải nuốt nó mới có thể đảo ngược tình thế!
Song khi gã tiếp tục muốn nuốt vào, cơ thể chính của A Điêu đã biến ảo, đâu còn vết thương gì nữa, hơi thở cấp tốc thịnh vượng gấp mấy trăm lần.
Sau khi thân rồng khổng lồ trước kia được dung hợp biến dị, mật độ tăng lên vô hạn, vậy mà thân thể lại biến đổi nghiêng về cấu tạo cơ thể con người. Việc này chứng minh khuynh hướng huyết thống của cô trở lại hình thể tộc Người một lần nữa?
Không, là tộc Trời, nhưng bên ngoài thì hiển thị thành tộc Người.
Giờ phút này, Ngư Huyền Cơ chỉ nhìn thoáng qua đã thấy con nhóc thối từng ngồi xổm trên mặt đất cuồng điên nôn ói đầy thảm hại ở tầng trời thứ 6 tại Lộc Sơn nay đã được bao phủ bởi một dạng giáp vảy rồng màu đen bạc.
Cái gọi là giáp tức là một thứ ở bên ngoài che chắn cho bên trong, còn lớp giáp tối cao là gì?
Xây dựng bên trong che lấy bên ngoài.
Thân rồng vừa hiện ra ngoài đã bao bọc tất cả các bộ phận cơ thể của cơ thể, trông hung tàn và linh hoạt, bề mặt có kết cấu khoan thai cổ xưa, vảy rồng như ẩn như hiện.
Biến ra trong giây lát, kích hoạt trong giây lát.
Khi 606 mở ra, không gian bị giam cần, Trận Cổng Linh Hồn khổng lồ cấp đỉnh xuất hiện, trong trận địa Cổng Linh Hồn có treo đạo bia.
Trong trận đạo bia có vô số đạo bia, đạo bia có quyền lực nhất ở giữa.
Cổng Linh Hồn b ắn ra từng khối năng lượng khổng lồ, nối liền nhau tạo thành lưới năng lượng kh ủng bố, lại kiểm soát trận đạo bia, tăng thêm sức mạnh của đạo bia trung tâm lên gấp trăm lần ngay lập tức.
Cánh tay biến thành móng vuốt rồng, không sử dụng quyền trượng, cô giơ tay lên, ngón tay vẽ một đường.
Điều khiển!
Ầm!!
Nó đập thẳng vào Yến Khê.
Hiệu quả?
Nó xuyên thủng gã, cơ thể chính của Yến Khê bị đánh cho lộ ra hết, thoáng hiện một khuôn mặt nhợt nhạt mơ hồ và rồi nhưng nhanh chóng biến mất, dòng chảy xác chết tứ tán…
Đồng tử Đồng Quang run rẩy, bọn người Ngư Huyền Cơ ngẩn ngơ.
Trung Linh Vương đỉnh cao cực hạn.
Đòn tấn công trực tiếp mạnh nhất của Trần A Điêu sánh bằng Đồng Quang, nói cách khác, hiện tại cô đã ở cấp bậc của ông lớn Sơn trưởng.
Và tất cả mọi thứ trước mắt... hiển nhiên được dùng cốt để dẫn Yến Khê ra.
Ai nấy sợ hãi Yến Khê tột độ, duy chỉ có cô, chỉ có người cách đây không lâu còn thiếu chút nữa đã bị nuốt chửng tới nỗi táng đởm chạy nhanh hơn chó - là cô - dám thiết kế dụ dỗ: cô muốn giết Yến Khê!
(P19)
.....
“Cẩn thận!!” Yến Khê bị A Điêu đánh nổ xong, dòng chảy xác chết phân tán cấp tốc xuyên qua không gian. Lúc ai nấy nhao nhao ra tay công kích, mấy người Đồng Quang nhận ra ý định của gã vì những dòng chảy xác chết phân tán này không phải chủ thể, chủ thể chân chính là một bộ phận nơi hạch xác nằm.
Và cái phần này...
Ba ông lớn Sơn trưởng đồng thời khởi động Mắt Thật Linh Vương, mới nhìn đã la lên nhưng không cản kịp.
Đàm Đài Liêu Lạc và Đồng Hoàng còn chưa kịp phản ứng đã bị nuốt chửng.
Chết rồi.
Thái tử + Thiếu tông, bị nuốt ngay.
Mà sau khi nuốt hai người này, hiệu quả bồi bổ cực tốt y như dự đoán. Yến Khê vốn bị thương nặng đã khôi phục kha khá tức thì. Tuy nhiên gã hãy còn bán mạng tiêu hóa số vận của hai người và tất cả mọi thứ, hạch xác không ngừng ngọ nguậy. Chợt, gã dự cảm có chuyện không ổn.
Vì gã thấy đôi mắt của A Điêu.
Con mắt Hoàng Tuyền.
Yến Khê phản ứng lại, lập tức biến ra một con mãng xà từ các xác chết khổng lồ, cái đuôi quét tới…
Ầm!
Nó đập mạnh vào A Điêu, cố gắng làm gián đoạn việc làm pháp của cô.
Gã phản ứng nhanh, tấn công cũng nhanh.
A Điêu đứng giữa hư không, cánh tay rồng bên trái giơ lên đón đỡ khi bị cái đuôi này quất trúng.
Ông... Lá chắn vảy rồng khổng lồ xuất hiện.
Cái quét này... Những người xung quanh nghĩ chí ít nó có sức đánh bay hoặc làm A Điêu bị thương.
Nhưng cơ thể chính của cô sừng sững bất động, dùng cường độ cơ thể kh ủng bố chặn cứng một đòn. Lực tác động khuếch tán ra bên ngoài, tạo thành một hiệu ứng va chạm quy mô lớn.
Cuốn sạch hoa cỏ biển núi.
Không gian chấn động.
(P20)
Tu sĩ yếu ớt thiếu điều bị làn sóng xung kích này cuốn đi, những ai cấp hạ Linh Vương đều bị cuốn bay.
“Tôi đã tìm thấy hạch xác, theo tôi chiến đấu đi!”
A Điêu truyền âm chỉ hướng cho cả một nhóm, mọi người công nhận quyền lực hiện tại của cô, sao còn lăn tăn cho được, cấp Linh Vương đều tung toàn bộ sức công kích vào nơi cô chỉ dẫn.
Lúc này A Điêu giơ tay lên, 24 mạng lưới tinh thần đồng thời phát động, cô đồng thời kiểm soát các loại pháp thuật mang thuộc tính khác nhau; hơn nữa còn dung hợp với nhau thông qua tác dụng của đạo bia dung hợp, cuối cùng biến thành đòn công kích biến dị.
Muôn vàn phương pháp, không gian âm u sấm giật, âm dương dung hợp!
Tất cả mọi người đều nhìn thấy 9 con mắt Hoàng Tuyền to lớn xuất hiện bên cạnh Yến Khê.
Trong toàn bộ đôi mắt Hoàng Tuyền sâu thẳm bí ẩn là đòn tấn công cấp kỳ.
Yến Khê cố gắng trốn thoát, song ba Sơn trưởng nào có phải gà mờ. Ngư Huyền Cơ dùng lĩnh vực tinh thần cấm đoán, còn Bách Việt Mạc Sầu thì dùng thuật cổ dẫn cảm xúc dẫn dắt tâm trạng của gã.
Thây kệ đó là vua xác sống hay nhân loại, ai cũng đều có cảm xúc, chỉ cần có cảm xúc ắt có khả năng trúng cổ!
Yến Khê bị ảnh hưởng, khựng người lại.
Lần này đám người đánh hội đồng sang, lấy A Điêu và thanh Kiếm Thanh Hoàng Ba Sao của Đồng Quang là chủ thể tấn công, ai nấy đánh trúng ngay Yến Khê.
Năm đó người này quát tháo mưa gió ra sao, bây giờ lại bị một đám gà rù còn chưa tới nỗi đại Linh Vương tới vây quanh đánh đập?
Yến Khê tức giận, lòng tức giận biểu hiện trên luồng khí xác chết vặn vẹo và bành trướng. Hạch xác của gã đang vận động, cố sức khôi phục thêm sức mạnh để chống lại một cuộc tấn công mạnh mẽ ngần này…
Khốn nỗi vào đúng tích tắc ấy, gã thốt nhiên cảm nhận được một thứ.
Một cái lưỡi liềm dọn xác rơi xuống từ trên trời.
Xé xác biển xác chết nhúc nhích, chém thẳng và tập trung vào cái hạch xác đang ẩn nấp.
“Không!!!” Vào giây phút đó rốt cuộc Yến Khê rành rẽ tất cả điều trọng tâm trong quỷ kế.
Gã nhớ lại nụ cười nham hiểm của A Điêu, cũng nhìn thấy một vua xác sống khác xuất hiện trước mắt mình.
(P21)
Khúc Hà Nhĩ đã từng là tiểu Linh Vương nhưng gặp phải cơ hội khó có được là Ngày Ăn Mặt Trời, dùng đầu óc của mình chơi cái này tới lui, về sau cũng lên tới trung Linh Vương; bằng không mấy người Đồng Quang sẽ không sợ ném chuột vỡ đồ tới vậy.
Nhưng cô ấy cũng chọn cách nằm im cho đến cuối cùng, hợp tác với A Điêu… như cô ấy đã từng làm ở biên giới.
Cuối cùng cô ấy bước ra.
Và rồi...
Keng két!
Khi hạch xác của Yến Khê bị nứt toác, trời đất gào thét, Yến Khê như đã chạm đến nhiệt độ của cái chết.
Thật kỳ diệu, gã từng chết một lần, tiếp đó dựa vào muôn vàn oán hận và ác nghiệt để thành công đi lên đạo xác sống Linh Vương; tiếp đó là không ngừng trỗi dậy, không ngừng trở thành bá chủ kh ủng bố quát tháo một phương của đời đầu tiên gần với ba người sáng lập, kế đó nữa thì gã lại chết thêm một lần tại Quy Khư.
Bây giờ chẳng lẽ sẽ bị thêm lần thứ ba?
Không!
Yến Khê không cam lòng, gã quả quyết làm một việc.
Phụt!
Gã chủ động đẩy nhanh tốc độ phân chia hạch xác để giành thời gian, tránh bị giế t chết bởi một cuộc tấn công kết hợp của nhóm A Điêu. Tới lúc hạch xác tách làm đôi, gã ôm lấy một nửa tháo chạy.
Chạy đi đâu?
Chạy trốn về phía Đông Nam.
Gã vừa chạy trốn hiển nhiên những người khác sẽ đuổi theo.
Khúc Hà Nhĩ truyền âm cho A Điêu: “Lối ra ở trên, gã chạy về phía Đông Nam? Trông không giống như muốn trốn gì cả, hình như cố tình muốn dẫn chúng ta qua đó.”
A Điêu: “Nói rõ có khi gã bị điều khiển. Gã không giống một con mãnh thú được người đứng sau màn nuôi dưỡng mà giống như một con rối hơn, ít nhất người đó thật sự có thủ đoạn để kiểm soát gã. Về nửa hạch xác, con hình như thấy gì đó, coi bộ gã sợ dì sẽ cướp hạch xác của gã đấy.”
Khúc Hà Nhĩ: “Ta có nửa khối này cũng chẳng sao.”
(P22)
Khúc Hà Nhĩ thu một nửa hạch xác và dung nhập nó vào trong cơ thể, sức lực tăng vọt cấp tốc. Cô ấy vừa quay đầu.
Yến Khê chạy trốn bị ba luồng sáng vàng bắn vào não bộ.
Ba phân thân, ba Trần A Điêu đồng thời thoáng hiện.
Phần tinh thần của Yến Khê bị thương nặng, thân thể gã yếu ớt rời rạc... Đoạn, A Điêu điều khiển xiềng xích từ sấm sét quấn quanh cơ thể gã kéo ngược về.
Mọi người: “!!!!”
Ba phân thân đều có bản lĩnh tạo thần binh tinh thần độc lập?
Sắc mặt Đồng Quang phức tạp lại khó coi: ông ta không chỉ không giết được Trần A Điêu mà còn có khi bị nó giết ngược lại.
Người này quá kinh khủng, là tộc Người à?
A Điêu đã sớm bày ra thiên la địa võng chỉ vì vây giết Yến Khê, sao có thể để cho gã trốn thoát.
Toàn bộ bí cảnh rung động, đột nhiên vặn vẹo vô hạn.
Chuyện này quá đột ngột, Yến Khê trốn thoát nhân cơ hội này, A Điêu không quan tâm đ ến gã nữa.
Mọi người cả kinh, A Điêu và Khúc Hà Nhĩ nhìn nhau trao đổi.
Ma trận không gian, người sau lưng không nhịn nổi nữa đúng như dự đoán, không thành công dẫn bọn họ tới khi dùng Yến Khê dẫn dụ; vả lại hắn thấy Yến Khê bị A Điêu điều khiển, sợ bọn họ chạy thoát, thành thử mới dùng kỹ năng kết liễu ngay này trước.
Dưới ma trận không gian, các lớp không gian chồng chất lên nhau vô hạn.
Ai nấy cảm thấy không gian lắc lư.
Xong rồi, là ma trận không gian. Đây vốn là bí cảnh mà đối phương kiểm soát, dưới ma trận không gian, bọn họ rất dễ dàng bị không gian chồng chéo vô hạn nghiền nát chết hoặc thậm chí bị cắn nuốt.
Tại thời điểm này, họ thấy tiếng kêu thảm thiết ở phía bên kia khu vực di tích.
Rõ ràng đã có người mắc nạn ở đằng kia.
Lúc ai nấy hãy còntuyệt vọng.
“Tôi có thể kế thừa một phần ký ức của gã, lối ra ở trên đó!” Khúc Hà Nhĩ cố tình lạnh lùng lên tiếng, mọi người và A Điêu tức thì tập trung công kích vào một khu vực.
Ầm!!
“Lực lượng không đủ, còn kém một chút thôi!”
(P23)
Trông thấy ma trận không gian càng ngày càng mạnh đâm khiến mọi người hoảng muốn chết, ngặt nỗi tổng cường độ lực lượng của bọn họ vẫn còn thiếu một tí mới có sức mở ra nơi này. Đáng sợ nhất là bọn họ còn phát giác được không gian bí cảnh này cứ như bị người ta thao túng để sửa chữa khe hở.
Đối phương đang gia tăng cường độ cho lớp rào cản này.
** má!
Cái bí cảnh này đúng là một cái hố to đủ độc, người giật dây đáng chết!
Có điều khi mọi người tập trung hơi sức để đánh thêm một lần nữa, bùm!!
Lần này tự dưng lỗ hổng mở toác, mở ra cái lỗ thông ra bên ngoài. Khúc Giang Nam và Tiêu Cận lơ lửng trên cao, bọn họ phối hợp với bên này đánh vào một mặt khác của vách ngăn không gian.
Tới khi vách ngăn được đánh thông, hai người đang tìm quanh quất đã thấy ngay A Điêu và Khúc Hà Nhĩ; hai bên nhìn nhau, A Điêu giơ lên một cử chỉ thả tim cho hai người Khúc Giang Nam.
Tiêu Cận và Khúc Giang Nam: “...”
Xem ra không chịu thiệt, thậm chí còn chiếm được rất nhiều món hời.
Lỗ hổng xuất hiện.
Mọi người đồng loạt bay đi cũng như phát ra truyền âm vật lý với ý muốn để cho người bên kia di tích chạy trốn sang bên này, nhưng dẫu cho mấy người nọ có nghe được thì cũng không bay tới kịp.
Mà đa phần những người này thuộc về nhóm người trong các thế lực đỉnh khác, chung quy không có ai trong Lộc Sơn, Vu Sơn và tộc Thiên Linh ở bên đó cả.
A Điêu phát ra vài thuật pháp cấp kỳ giúp tập thể đám người Vu Sơn, tộc Thiên Linh và Lộc Sơn bay ra.
Vốn ba nhóm người này đã được nhắc nhở bí cảnh này có chỗ lạ, cần hành động tập thể, không mặc sức ham mê lợi ích của di tích, cố mà ngoan ngoãn bảo vệ tính mạng khắp nơi, thành ra đợt này không gây thương tổn lớn tới bọn họ và giờ đây họ cũng bắt kịp cơ hội đi ra.
Đằng ấy nhìn đi, đây là lợi ích của có chỗ đứng, còn được A Điêu đưa một đoạn đường nữa.
Thấy bà đây dữ chưa!
Hừ hừ.
Và khi A Điêu ra khỏi lỗ hổng, cô trông thấy khoảng trống thu hẹp lại khi nhóm người cuối cùng bước ra mà khẽ nheo mắt.
Trên đảo Quy Khư, mọi người đều có cảm giác may mắn thoát chết là thế nhưng hãy còn táng đởm.
“Còn có người ở bên trong!”
“Rất nhiều người ở bên trong!”
“Đánh nổ nó!”
Đám người muốn hợp sức đánh nổ cái bí cảnh này ở bên ngoài, tự dưng hòn đảo Quy Khư rung lắc… nó đang chìm xuống biển.
Rõ ràng người giật dây muốn lẩn đi.