………..
Quỷ nhi leo lên, phát ra tiếng kêu đáng sợ. Chúng không đơn thuần muốn làm mọi người cảm thấy hãi hùng mà đấy là một dạng tấn công bằng âm thanh có sức mê hoặc, có khả năng làm mọi người dấy lên lòng táng đởm, và cơ thể cũng theo đó mà bồn chồn bất an.
Tất cả mọi người đều lập tức mở ra phương pháp tĩnh tâm. Sư thầy Tuệ Mẫn có cấp thượng Vi Quang, dẫu rằng tu vi không cao nhưng có tinh thần mặt Phật pháp, cho nên cậu ta lập tức niệm chú ngữ kinh Phật, gột rửa đòn tấn công bằng âm thanh của quỷ nhi cho mọi người. Đúng lúc này ai nấy thấy được khí thế quỷ quái khổng lồ tại bốn phía rừng quỷ đang nghiền ép tới, rất nhiều Mắt Thấu từng được bày ra ở bên ngoài nổ tung bằng sạch, tuy nhiên vẫn có người phóng ra thuật Gương Xem.
Trong gương có thể thấy vô số quỷ linh gào thét lao ra.
“Muôn quỷ đi đêm, đoán chừng sào huyệt quỷ lớn nhất phụ cận dốc toàn lực lao tới.”
“Cái gì, cậu nói tới sào huyệt quỷ của quỷ vương Đà La?!”
“Chính xác.”
Trong lòng mọi người ngay lập tức dao động, hãi hùng khôn xiết.
Tại thời điểm này, thuật Gương Xem bất thình lình nổ tung, rõ ràng đã bị phát hiện, cùng một lúc, đồng tử đám xác chết di động trong Thiền Viện lóe lên ánh sáng đỏ mờ.
“Chúng nó đến rồi!”
Cửa sổ biến thành màu đen vì bên ngoài dày đặt quỷ nhi. Bọn chúng lôi kéo và va chạm đã khiến trận pháp phòng thủ siêu cường từng được các ông lớn bố trí trong Thiền Viện bắt đầu khởi động chế độ cao nhất, ký tự pháp thuật sắc vàng liên tục chạy khắp, tạo ra âm thanh rung nhè nhẹ.
Mạnh tợn tới nỗi đủ sức cản được tất cả.
Trước đó A Điêu đã cảm thấy không thể xem thường ông lớn bố trí Thiền Viện này, đâu ngờ còn mạnh tới dường này, hơn nữa đoan chắc là cao thủ trận pháp đỉnh cấp.
Khốn nỗi dám cá Ma Âm Môn và sào huyện quỷ linh bên nọ cũng tỏ tường sự ghê gớm của Thiền Viện, thành thử bọn chúng lựa chọn công phá từ bên trong.
Chỉ cần trận bàn nổ tung, trận pháp mất hiệu lực, chục ngàn muôn quỷ bên ngoài có thể ăn no nê một bữa.
(P1)
A Điêu cụp mắt, vẫn âm thầm tập trung vào tất cả các nhân vật mục tiêu, song cô nhận ra một điều khác – còn có một người cũng khóa chặt những xác chết di động.
Sao cơ?
Ba người Lạc Quang? Hình như không, tuy ba người này có trình độ như thế nhưng đa phần toàn ra ngoài diệt ma quỷ, có kiến thức hạn chế về Thiền Viện, không tin tưởng người khác cho lắm, cho nên hẳn không nhận ra.
A Điêu xổ sợi tơ tinh thần để điều tra, đuổi theo nguyên nhân gốc rễ tìm được một người.
Trương Phượng Sồ.
Người này xuất hiện quá quỷ dị, còn thiết lập, còn tên của y nữa, chúng luôn làm cho A Điêu cảm thấy thật nghe lời: ông lão Sơn trưởng sắp xếp quân mai phục?
Mỗi tội đối phương tập trung vào mà không xuống tay, chực như đang ngủ đông chờ đợi cái gì đó. Hoặc đối phương cũng tính toán như mình, hoặc — y chờ cơn bùng nổ qua đi sẽ găn cơn sóng dữ.
Giả dụ là vế sau, có thể chứng minh hai điểm.
1. Y không màng đến cái chết của tất cả những người ở cấp Vi Quang.
2. Y có vũ khí hủy diệt đối phó được không chỉ đám quỷ quái kia mà thậm chí là cả quỷ vương bên ngoài.
Tâm trạng của Trương Phượng Sồ lúc này đúng như A Điêu dự đoán. Y đã điều tra rõ bí ẩn của Thiền Viện, chỉ chờ thời cơ đến triển khai tài nghệ. Ánh mắt y đảo qua mọi người ở đây, đáy mắt hơi sâu thẳm.
Một đám ngu, bị người ta nhét cái bẫy bên trong rồi mà không biết. Cơ mà chả sao cả, đợi mọi người tổn thất thảm trọng, tao lại ra mặt ngăn cơn sóng dữ, như thế không phải danh vọng sẽ tăng vọt vút vút sao?
Đến lúc đó...
A Điêu nhìn thấy khóe miệng người này nhếch lên, đáy mắt lóe lên ánh sáng. Dựa vào sự hiểu biết của cô về tính người và biểu cảm của con người, tên xấu xí này có vẻ đang tự sướng gì đó.
Cam đoan thực lực người này rất mạnh, có điều đầu óc không được tốt cho lắm.
Đảo qua phần tinh thần của đối phương thì không nhìn ra trình độ, tuy nhiên đối phương không phát hiện ra cô chứng tỏ phần tinh thần người này không bằng cô mà vẫn có bảo vật che chở, phỏng chừng bối cảnh khá lớn.
A Điêu có phần tị nạnh thân phận của người này là thế thôi chứ không để ý đến y cho lắm, thay vào đó móng heo dưới áo choàng rộng khẽ động.
Bẻ thành một con dấu.
Trong rừng quỷ, muôn quỷ gào thét, sâu trong chạc cây bí ẩn có một bóng người đứng đấy, đầu ngón tay điều khiển thuật pháp cho nổ tung tất cả các thuật quan sát gần đó, cắt bỏ đôi mắt của đám người trong Thiền Viện, bố trí Thiền Viện của đám người thành một hòn đảo hoang. Kế đó bản thân hắn lại phán đoán hư thực tất cả mọi người thông qua hai mắt xác chết di động trong Thiền Viện, sau chót hắn nhìn thấy muôn quỷ đã bao vây Thiền Viện.
(P2)
Giờ phút này đầu ngón tay của hắn đụng vào nhẫn trữ đồ, tung ra vút vút hàng chục hàng trăm cái đầu.
Thuật Rụng Đầu Nổ Người, nổ!!
Âm khí gào thét, đầu ngón tay hắn chụm lại, sát khí hừng hực trong mắt.
“Chết đi!”
Bùm!!
Vụ nổ kinh thiên tạo thành một chùm ánh sáng to lớn, nhấn chìm Thiền Viện trong nháy mắt... Đủ loại quỷ cổ động gào lên.
Nghe nhìn nơi trước mặt, khóe miệng người đàn ông nhếch lên hệt nụ cười ác độc của tổng giám đốc độc đoán. Song ngay một giây sau, nụ cười ác độc này cứng đờ.
Cái đó, có vẻ không đúng lắm, có vẻ đủ loại quỷ bao quanh Thiền Viện mới là bên bị bom nổ?
Hắn khiếp sợ, những người trong Thiền Viện cũng khiếp sợ, bởi vì chỉ trong một khoảnh khắc ấy hàng trăm tu sĩ cùng với bọn họ đã được dịch chuyển.
Đúng, đại pháp không gian dịch chuyển.
Di chuyển thẳng ra ngoài Thiền Viện, và sau đó... cả quần thể đã tự nổ.
Họ rất ngạc nhiên, trong một lúc chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên những người với trình độ cao hơn đã tỏ, theo bản năng nhìn về phía một người.
“Thuật Rụng Đầu Nổ Người?”
Trương Phượng Sồ.
Chủ yếu ba người Lạc Quang tưởng là y do y tài giỏi, trước đây từng cứu mạng bọn họ.
Bấy giờ Trương Phượng Sồ cũng lộ ra vẻ mặt??? Y đang cố gắng giải thích rằng nó không phải do mình làm - đâu phải y không muốn lấy công mà là y sợ bị người ta cho rằng mình đã kích hoạt thuật Rụng Đầu Nổ Người…
Chung quy cũng quá đột ngột.
Khác với y, A Điêu hoàn toàn không muốn giải thích.
“Xin đạo hữu Trương Gà Con tránh ra, lão đây muốn kích hoạt nó.”
Ai? Ai là Trương Gà Con?
Ông đây là Trương Phượng Sồ! Là phượng hoàng con (sồ)!
Trương Phượng Sồ còn chưa kịp phản ứng đã thấy hai tay Lý Ngọa Long kết ấn, tập trung vào nguồn khởi động thuật Rụng Đầu Nổ Người...
Những người khác không biết nhưng chỉ riêng ba người Lạc Quang đã có đôi mắt đáng gờm, tức thì nhận ra đây là thuật Theo Dấu Ảnh Tìm Về, có thể từ hơi thở còn sót lại của thuật pháp để tìm ngược ra đầu nguồn làm pháp.
(P3)
Đây cũng coi như là trực tiếp chứng minh một sự thật: người thông minh ở đây rất nhiều, ít nhất đám người Lạc Quang đã giác ngộ như thế. Một sợi chỉ vàng thẳng tắp chui ra từ ngón tay A Điêu trong Thiền Viện, tập trung vào trên chạc cây cách bọn họ hơn hai ngàn mét sâu trong rừng quỷ.
Phát hiện mình bị sợi tơ vàng khóa chặt, cao thủ Ma Âm Tông cấp Sao Trời nhất thời hoảng sợ, giơ tay muốn chặt đứt sợi tơ vàng để chạy trốn.
Nhưng sau khi vị trí không gian bị khóa, hắn nhanh chóng nhìn thấy mười mấy xác chết di động dịch chuyển sang.
Hắn: “!!!”
Bỗng dưng hắn ý thức được kế hoạch bị hạ đo ván vì đâu, là đồng môn của hắn bị bắt, bị đối phương nhìn thấu kế hoạch.
Giờ phút này A Điêu trong Thiền Viện bắt đầu khởi động thuật Rụng Đầu Nổ Người của mười mấy cái đầu.
Oanh tạc!!
Gì thì gì người này vẫn là trung Sao Trời, mặc dù không kịp đề phòng nhưng khi áo giáp hiện ra vẫn đủ che chở cho hắn.
Ngặt nỗi hắn cũng bị thương, từ trong vòng nổ rơi xuống đất. Dợm chạy trốn, chợt hắn thấy xung quanh mình có hơn mười mấy tấm bùa bay tới.
Đốt cháy, con rối xuất hiện, trực tiếp bao vây và quần ẩu hắn.
Chết tiệt, rốt cuộc là ai trong Thiền Viện đối phó hắn?
.....
Trong Thiền Viện, cuộc khủng hoảng đã được giải quyết, A Điêu ném ra thi thể của đệ tử Ma Âm Môn.
“Không giải thích, tự mình nghĩ, bộ não không đủ thì hỏi những người thông minh, nhưng lão nhắc nhở mọi người rằng quỷ vương đang đến.”
A Điêu thực sự không có ý định nói dóc với những người này bởi vì hãy còn rất nhiều đám quỷ linh bao vây Thiền Viện dẫu đám bên ngoài đã bị nổ tung một đợt. Có điều trận pháp vẫn còn, bọn họ vẫn an toàn, còn chờ quỷ vương đến thì chưa chắc.
“Trước tiên phải dọn sạch quỷ linh bên ngoài, nếu không bọn chúng liên thủ với Quỷ Vương rất có thể sẽ phá vỡ trận pháp Thiền Viện.”
“Làm sạch bằng cách gì, vừa đi ra ngoài là bị bao vây ngay, chúng ta bị mắc kẹt ở đây.”
Khi mọi người lo lắng, Trương Phượng Sồ nheo mắt, lườm A Điêu bặt thinh, lập tức nắm lấy cơ hội, nói bằng giọng nặng nề: “Các vị không cần lo lắng, tôi có cách xử lý…”
Lời này còn chưa dứt, ầm!!
Bên ngoài lại nổ tung.
Một đợt... ném bom điên cuồng.
(P4)
Nó mạnh mẽ và khủng khiếp hơn nhiều so với các vụ nổ trước đó.
Ai nấy: “???”
Mọi người lại theo bản năng nhìn về phía Trương Phượng Sồ, Mặc Kì Hùng Quang bảo: “Anh Phượng Sồ tài giỏi thế? Chẳng lẽ đã chôn đồ nổ ở bên ngoài từ sớm? Nhìn động tĩnh năng lượng thì hình như là bùa nổ năng lượng nhằm vào cụm linh hạch duy nhất tồn tại trong cơ thể quỷ linh. Tài thật!”
Trương Phượng Sồ: “...”
A Điêu: “Rất tài tình, cám ơn đã khen ngợi. Chim Nhỏ, cậu tránh ra một chút, lão muốn đi ra ngoài thu linh hạch quỷ.”
Trương Phượng Sồ: Mẹ kiếp, tôi đây gần như hoàn toàn không cản trở ông, thậm chí còn cách xa ông 3 mét! Ông cố tình!
Mọi người nhất thời lúng túng, lại nhầm lẫn nữa rồi?
Nói đến cũng lạ, Lý Ngọa Long này hoàn toàn không có phong thái cường giả; Trương Phượng Sồ vốn không có nhưng thắng ở chỗ lần nào cũng bày dáng vẻ tỏ ra nắm chắc thắng lợi trong tay mỗi khi bế tắc. Kết quả luôn bị Lý Ngọa Long tát chát chát vào mặt.
Từ Ma La Da Tát +29999999!
A Điêu cố ý châm ngòi cảm xúc của người này vì muốn xem thân phận của y, đâu có ngờ lại nổ ra được cái tên như thế.
Ma La? Con mẹ nó, cái tên khó ưa này thuộc một trong ba dòng họ vương tộc bên dị tộc? Mà lần này vương tộc Ma La cũng có Vương nữ gả đến nước Liệt Tần, trở thành Thái tử phi.
Bởi vậy làm cô khó hiểu mắc gì thằng cho này không màng tới một đám Vi Quang, phỏng chừng muốn thừa dịp mọi người cùng đường bí lối bèn hùng dũng hò hét ra tay, chẳng lẽ cũng muốn kéo lấy số vận?
Cái tên dị tộc nước Liệt Tần này muốn đầu tư bèn đến biên giới Đường Tống đánh số vận, thủ đoạn đủ rối loạn đấy.
Song trước đó khi A Điêu nghĩ tỏ tường con đường của Ma Âm Môn rồi, đoán được cuối cùng nhất định sẽ có đủ loại quỷ bao vây nhằm tiêu diệt toàn bộ người trong Thiền Viện, thế nên cô đã bố trí một vòng Bùa Nổ ở bên ngoài trước khi ăn sầu riêng. Tiếp đó lợi dụng nữ tu sĩ nhà họ Hà kia làm một đợt.
Tuy đốt tiền nhưng lợi nhuận cực lớn ập tới, lại có Thiền Viện như một BUFF kéo quái, hiệu ứng nổ của những lá Bùa Nổ này không phải để trưng cho đẹp.
Nhiều linh hạch quá, ha ha ha!
(P5)
A Điêu bay ra ngoài một hơi thu đi linh hạch quỷ đã nổ tung, số lượng quỷ linh cấp 11 còn sống vẫn còn kha khá, thực lực cũng rất khả quan. Giờ phút này tu sĩ trong Thiền Viện hãi hùng thì có hãi hùng trước sự dũng mãnh và giàu xổi của người tu sĩ Ngọa Long này nhưng vẫn đồng loạt tuôn ra.
Ban đầu họ đã không yếu, nhân số lại nhiều, hai lần nổ qua đi đã thanh lý phần lớn quỷ linh, còn lại mấy chục con quỷ linh cấp 11 vẫn đáng sợ như trước. Trên lý thuyết chúng là sự sống cấp Sao Trời, nếu không phải bấy giờ Thiền Viện chiếm ưu thế về số lượng, A Điêu thấy cũng phải chạy.
Nhưng lần này cô che giấu, cố tình để lộ ra tư thái hùng mạnh và ngụy trang phần tinh thần sao cho uể oải — quả nhiên, cái thằng Trương Phượng Sồ này cố tình quan sát phần tinh thần của cô.
Trương Phượng Sồ lâm vào suy tư: “Muốn cùng một lúc kiểm soát nhiều bùa chú nổ tung nhường này vốn đã tiêu hao phần tinh thần. Đúng thật, phần tinh thần người này bị hao tổn nhưng ra vẻ không có vấn đề gì. Dựa vào tính toán như vậy, tu vi của người này hẳn có cấp hạ Sao Trời nhưng trong tay có lắm tài nguyên, bối cảnh không nhỏ, vậy người này...”
A Điêu trong mắt y nhất thời biến thành túi tiền, dường như bộ dáng xấu xí như vậy đã thuận mắt hơn dữ lắm.
Và bấy giờ Bồn Cầu cũng nhìn ra ý đồ của A Điêu — cô muốn tìm cơ hội ám sát Trương Phượng Sồ, lấy được bảo vật trên người y.
Đây là tình yêu từ hai phía đấy.
Quả thực Trương Phượng Sồ với thân phận Ma La Da Tát nhanh chóng tìm được một cơ hội...
“Anh Ngọa Long cẩn thận!”
Trương Phượng Sồ thoáng hiện, cứu A Điêu khỏi một con ác quỷ nhào tới tập kích.
“Cảm ơn em trai Chim Nhỏ.”
“Đại ca lui ra phía sau, để em lên!”
Trương Phượng Sồ nhìn A Điêu hé tỏ ánh mắt vừa kinh ngạc vừa cảm kích, lại thoáng nhìn thấy ba người Lạc Quang vốn nổi bật nhất nay phát huy không được vì bị thương nặng, thực lực của đám người Mặc Kì Hùng Quang chỉ tới vậy. Cơ thể chính của y là dị tộc, thủ đoạn còn bí ẩn hơn cả, đồng tử biến khác thường, trong nháy mắt nhìn thấu quỷ vương đang dấm dúi đến gần trong tầng sương đen khổng lồ đầy hơi thở ma quỷ.
(P6)
Quỷ vương Đà La đang đến, cứ dựa vào thời cơ để hành động.
Đáy mắt y lóe lên, lập tức dẫn A Điêu tránh sang một bên đồng thời chỉ huy những người khác tập trung tấn công những quỷ linh bị thương nọ.
A Điêu vừa nhìn người này chỉ huy biết ngay y có thiên phú Nhìn Rõ thần sầu, có thể liếc mắt là nhìn ra vết thương của những quỷ linh này. Có điều y một mực kéo cô tới gần khu vực quỷ vương ẩn nấp lại không chịu bại lộ thực lực thật sự của mình, phỏng chừng muốn dùng cô kéo cừu hận hấp dẫn hỏa lực bên quỷ vương, kế đó y nhân cơ hội xuống tay.
Thằng chó chết này.
A Điêu vừa ném bùa chú vừa biểu hiện trạng thái suy yếu, nhưng cô còn cố ý điều khiển không gian thứ cấp bên người, bố trí trận bàn đã chuẩn bị ở khu vực hư không dưới chân người này.
Đoạn, trong nháy mắt quỷ vương sắp tới gần mình và xuống tay... cô để trận bàn này dao động một ít.
Trương Phượng Sồ lập tức nhận ra, sửng sốt.
Đây hình như là trận Quang Minh Tru Quỷ?
Bỗng đâu y biến sắc tột cùng, không xong!!
Ông... Trận pháp lớn dưới chân y bùng nổ, trong lúc nhất thời linh lực cuồn cuộn lao tới chỗ y bóng loáng lấp lánh hệt trong bóng tối mở ra bóng đèn siêu to khổng lồ 3,000 ωatt, hệt như y tung ra chiêu lớn trong khoảnh khắc.
Khí phách lộ cả ra ngoài!
Quỷ vương Đà La vừa thấy đã lập tức phản ứng lại, đây mới là con Boss nhỏ ẩn giấu trong đám tu sĩ Thiền Viện đây mà, tập trung vào y đi.
Hơi thở ma quỷ gầm gừ, đầu quỷ khổng lồ gầm gừ lao đến, mà những quỷ linh cấp 11 kia gầm rú bay về phía Trương Phượng Sồ dưới sự điều khiển của nó.
Trương Phượng Sồ: “????”
Sẽ chết, y sẽ chết!
Trương Phượng Sồ bất đắc dĩ, gọi ra một viên Đồng Tử Trong Suốt Hóa Đá khổng lồ cỡ quả dưa hấu từ trong cơ thể.
Không thể xem thường hơi thở của nó.
Lại là Thực Thể Gieo Linh siêu phàm cấp hạ!
Hơn nữa Trương Phượng Sồ cũng tuôn ra tu vi cấp thượng Sao Trời đỉnh cao.
“Mắt Thật Đức Phật, trấn ma!!!”
(P7)
Ông... Bầy quỷ bị ánh sáng óng ánh vàng quấn chặt, còn quỷ vương cũng dừng lại một giây trong nháy mắt.
Tại một giây này, chúng tu sĩ nắm lấy cơ hội quần công phạm vi lớn.
Oanh tạc.
Quỷ vương Đà La hoàn hồn, cơ thể chính lui vào hư không nơi có quỷ khí. Dưới từng đợt phun ra nuốt vào, một cái đầu quỷ khổng lồ đường kính mấy trăm mét nuốt mây phun sương, quỷ khí tại phần lớn các khu vực trong rừng quỷ bị hút đi. A Điêu thấy được từng đám quỷ khí chìm xuống này cuốn đi hài cốt và hơi máu trải rộng các nơi trong rừng quỷ.
Chẳng lẽ...
“Ngao ô...” Quỷ vương Đà La phóng chiêu lớn, hơi thở ma quỷ bị hút vào đã được nó phun ra hết trong một hơi.
Thật là một hơi thở thật hôi.
Hàng ngàn chiếc đầu lâu từ trên trời rơi xuống kéo theo những sợi tơ ma quái như sợi tóc.
Trương Phượng Sồ là mục tiêu tấn công cốt lõi của nó.
Sắc mặt của y biến đổi dữ dội, lập tức dùng hai tay đỡ, vòng tay trên cổ tay giãn nở biến lớn, tạo thành một cặp lá chắn gương nặng nề.
Lần này không phải bảo vật siêu phàm cấp hạ nhưng cũng là hàng cực phẩm trong Đồ Cấm Kỵ cấp Giáp, cao hơn hai cấp so với mai rùa của A Điêu.
Bang bang! Vô số đầu lâu phát nổ trên gương nặng.
Ba người Lạc Quang liếc nhau, muốn chạy vào Thiền Viện nhưng đã muộn, bọn họ đành phải liên hợp đồng loạt bày trận.
Ông... Trận lớn bảo vệ cơ thể quần thể từ trong cơ thể ba người bọn họ phóng ra, ba miếng lệnh bài Đồ Cấm Kỵ hình tam giác xuất hiện, che chở cho cả A Điêu.
Cô nhìn thấy ba lệnh bài mà không thể không thở dài.
Ba món Đồ Cấm Kỵ cấp Giáp, hợp nhất theo hình tam giác đã có thể so sánh với cấp hạ siêu phàm.
Lộc Sơn là của mấy người tất! Giàu tới chảy mỡ…
Khi bọn họ tổng hợp phòng ngự thụ động, A Điêu lạnh lùng nhìn bọn họ chống đỡ với tâm tính lạnh lùng, mãi cho đến khi Trương Phượng Sồ thật sự không kham nổi.
Tính ra quỷ vương Đà La cũng có tu vi Sao Trời đỉnh cao, lại là quỷ vương, có thể mượn quỷ khí vô tận của rừng quỷ làm của riêng, ba cấp Sao Trời đỉnh cao đều không chơi lại.
Chẳng qua A Điêu đoán rằng Trương Phượng Sồ này hãy còn lá bài tẩy - trước đây y tự tin lắm.
Cô phải cho từng con át chủ bài của những người này nổ tung mới được. Bản thân đám ngốc này tự rơi vào lớp vỏ bọc của Ma Âm Môn, không có cơn cớ gì để cô bỏ ra thật nhiều tâm sức cứu viện. Muốn tự cứu bản thân, bọn họ phải rút ra lá bài tẩy.
Quả nhiên, ầm! Sau khi lá chắn bảo vệ của ba người Ngư Xích Tố không chống đỡ nổi, đám người Mặc Kì Hùng Quang không thể không tự mình nhao nhao sử dụng bùa hộ mệnh lấy được từ gia tộc mình; này bùa chú cao cấp, này trận pháp cao cấp, cứ tung ra bằng sạch. Còn bên Trương Phượng Sồ bị quỷ vương Đà La mạnh mẽ tấn công thấy cặp gương nặng của mình lung lay sắp đổ, bấy giờ y cắn răng, móc ra một viên tinh cầu.
(P8)
Đồ Cấm Kỵ nổ một lần, uy lực mạnh hơn thứ A Điêu từng dùng ở Eo Đao Kính Lộc Sơn gấp mười lần, nó là đòn tấn công vào phần tinh thần, càng trân quý tới cùng cực.
Cấp Giáp - 34, Cơn Bão Tinh Thần.
Quỷ vương Đà La không kịp đề phòng ăn trúng một đòn này, cơ thể quỷ nhất thời ăn cú nổ gặp tổn hại hơn non nửa. Trong tiếng kêu r3n phát ra tinh thần trùng kích cực hạn, mũi giáo quỷ tạo ra bằng tinh thần thẳng thừng đâm vào thân thể Trương Phượng Sồ. Tên này chẳng ngờ quỷ vương Đà La còn có một ngón nghề này bèn cấp tốc khởi động bảo vật nằm trong não bộ chuyên về tinh thần... để chống lại. Mỗi tội y bị thương nặng tới mức yếu ớt, rơi xuống đất hộc máu. Đúng vào thời điểm này.
“Chú em Chim Nhỏ!”
“Nghiệt chướng, mày dám làm em trai Chim Nhỏ của tao bị thương. Hôm nay dù tao có phải vận dụng bí pháp cấm kỵ bản mạng cũng phải liều mạng với mày!”
Cá Trê Tinh mập phị rít lên trong cơn điên tiết dâng tới hai mét tám, hai tay làm động tác biến hình của Siêu Nhân Điện Quang, và rồi…
Ông... Những đường lượn sóng vặn vẹo chiếm lấy không gian, tạo khối lập phương, phong ấn, khống chế, bao trùm con quỷ vương Đà La này!
Trận lớn Chân không tuyệt sát 505 khởi động!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác được không gian mình đang ở bị kiểm soát, năng lượng có thể điều động cũng bị tước đoạt. Tương tự như vậy, linh hạch quỷ cốt lõi trong cơ thể đám quỷ linh này cũng dính gông cùm xiềng xích.
Đây là bí pháp cấm kỵ oách xà lách gì đây?
Thật kinh khủng.
Và với đôi mắt long lên sòng sọc, đại ca Ngọa Long với cơn tức dâng cao 2,8 mét hợp cùng hình ảnh Siêu Nhân Điện Quang giơ tay về phía khoảng không.
“Không gian nghiền ép!”
Sự khủng khiếp của Chân không tuyệt sát 505 là - kiểm soát, cắt giảm, tước đoạt năng lượng kế tiếp của mi.
Trước khi A Điêu đổi 505, cô vẫn học được Ghi chú không gian tập 3-5. Trước kia bí thuật không gian chủ yếu dựa trên chuyển không gian tức thời, dịch chuyển các kiểu làm cơ sở, không ngừng cải thiện, tiếp đó nắm giữ bản chất của đòn tấn công không gian.
Trong tập 5 đã có các kỹ năng giế t chết tức thì như Nghiền Ép Không Gian, tới khi kết hợp với hiệu ứng Chân không tuyệt sát 505 nữa thì quá ư là nice!
Nhưng sở dĩ trước đó A Điêu không ra tay vì muốn giết một quỷ vương với đòn chí mạng âu cấp độ nghiền ép cỡ này vẫn chưa đủ, trừ phi cô vận dụng sức mạnh âm dương, song cô lại không muốn bị lộ. Chung quy đâu có ai là không hay chỉ có Thủ khoa các đời và rất ít người có tư cách dùng tới Lang Gia Bích, cho nên làm như thế có khác gì tự nổ thân phận. Nên là cô đành phải mượn Trương Phượng Sồ đánh rơi hơn phân nửa cây máu của quỷ vương, sau đó cô mới...
“Nổ!”
(P9)
Năm ngón tay chực móng heo thô như củ cải trong tay áo nắm lại, Chân không tuyệt sát 505 điều khiển không gian trong nháy mắt... Vô số không gian chồng chất nghiền nát, quỷ vương Đà La trong đó phẫn nộ gầm gừ.
Đúng, cơ thể quỷ của nó được tạo nên từ tinh thần, tuy nhiên không phải quỷ linh có bug về mọi mặt. Nó cùng với ma quỷ đều cần linh hạch, chẳng qua linh hạch quỷ đặc biệt hơn linh hạch bình thường vì nó chiếm một nửa chất môi giới cho phần tinh thần mà thôi.
Song năng lượng bị giới hạn bởi không gian, mang theo kết cấu và mật độ, một khi bị nghiền nát thì...
Nổ!
“Không!!!” Quỷ vương Đà La hét lên chói tai...
Lúc này, bọn Lạc Quang đã nhận được truyền âm của A Điêu.
Lùi!
Bọn họ lập tức nhận ra, dẫu còn không kịp thông báo tuy nhiên vẫn còn dư sức kiểm soát luồng không khí bao lấy phần lớn tu sĩ tới gần, kéo bọn họ ra ngoài...
Mà lúc này khi quỷ vương Đà La nổ tung, đột nhiên A Điêu rút 505 đi, chính mình cũng trốn vào trong 303, thuận tay dời một nhóm người mà bọn Lạc Quang không kịp chuyển.
Và rồi trong nháy mắt... Ầm! Tác động từ lực nện đập to lớn khi quỷ vương tự nổ sau khi không còn 505 niêm phong hệt lon nước ngọt Coca Cola mở nắp…
Nổ nổ nổ!
Đông đảo quỷ linh cấp 11 bị đợt sóng xung kích bao phủ.
Trong nháy mắt đó, Trương Phượng Sồ: “!!!”
** má, không ai cứu mình? Ông vẫn còn bên trong đây này!
Từ Ma La Da Tát+ 55555555!
Một đợt này đã kết thúc.
(P10)
Sau khi vầng sáng bùng nổ kết thúc, A Điêu nhảy ra khỏi 303, chạy như bay đến người duy nhất không được che chở và bị sóng xung kích cuốn bay… Cô vừa một tay ôm Trương Phượng Sồ hộc máu thoi thóp dăm bận kéo dài tính mạng, vừa quan sát giáp chắn siêu phàm cấp hạ thần sầu trên người tên này mà nội tâm cuồng mắng chửi thằng con ông cháu cha. Đồng thời cô còn đưa tay thu lấy cơ thể quỷ vương Đà La và các quỷ linh khác mà mình đánh chết.
Nhưng bề ngoài cô lại ra vành ra vẻ thế này: đôi mắt đẫm lệ mông lung, bi thương khôn cùng, giai điệu cách thức há miệng cầu khẩn đặc trưng cho việc khóc tang, thậm chí còn chêm thêm cả phiên bản phương ngữ.
“Ôi quân ơi, mi thích táng thân thì ứ ư cứ lờm thay đi, quân hy sênh mình là là đớn đao là là cả một đời…”
(nghĩa là: “Ôi em của ta ơi, em muốn chết thì nhắn nhủ cho anh một tiếng, sao nỡ để lại mình anh với cuộc đời đớn đau.”)
Từ Ma La Da Tát+ 66666666!
Từ Lạc Quang + 44444444!
Từ...
Hàng trăm ngàn tu sĩ đều bị tiếng khóc tang quỷ khóc sói gào kinh thiên động địa này đánh ra rất nhiều năng lực niệm, từng phút kéo ra được mấy tỷ, mấy chục tỷ.
Trông thấy thằng già chó má thâm độc này lợi dụng mình, kế đó còn vừa vớt đi tài nguyên khổng lồ vừa khóc tang, đầu Trương Phượng Sồ ong ong, điên tiết tới nỗi miệng mũi thậm chí toàn thân đều phun máu xì xì hệt đài phun nước.
A Điêu càng thêm đau đớn, bịt miệng mũi y lại, trong nháy mắt, Trương Phượng Sồ trực tiếp bị bịt tới hôn mê hệt đã chết.
“Ta giúp mi đây quân, hy sinh mình… Đau lòng rồi…”
(nghĩa là: “Anh không thể, không thể cho em chảy máu đâu, đau lòng quá.”)
“Tim quân đâu, đã ngủ rồi ối ôi, ngủ ớ ơ ngủ rồi…”
(nghĩa là: tan nát cõi lòng rồi.)
Ngư Xích Tố nhịn không được bèn chặn âm cho lỗ tai, trong cơn co giật, đột nhiên cô ta cảm thấy thứ đáng sợ nhất trong khu rừng quỷ này không phải là quỷ linh và quỷ vương...
Mà là đắm chìm vào nghi thức khóc tang bằng tiếng địa phương.
Khốn nỗi họ nào hay A Điêu khóc tang mặt ngoài là thế chứ thực chất đang tỉnh táo lật danh sách năng lực niệm, liếc qua sư thầy Tuệ Mẫn đang xoay phật châu A Di Đà Phật.
Âm thầm cười gằn.
Cái thằng trọc này, người tin Phật mà không có phản ứng gì với nghi lễ khóc tang của Đạo giáo mình thế sao? Còn kêu là người tu Phật chính thống gì nữa.
Không thể nào, người tu Phật có cảnh giới cao đến đâu vẫn không thể có tâm lĩnh lặng như nước trước cái màn này - sự bất hòa giữa Đạo giáo và Phật giáo trước giờ đã là một quy luật thép.
Vậy mà cậu ta chẳng cho được một tí +1 năng lực niệm nào.
Cho nên cậu ta không phải là Tuệ Mẫn thật sự.
Đầu trâu mặt ngựa bên trong Thiền Viện này thật sự không ít đâu.
- -------------------
HẾT CHƯƠNG
Editor có lời muốn nói:
Cũng may chương sau bà tác giả có giải thích nghĩa mấy câu phương ngữ cho nên Dịt mới mở ngoặc giải nghĩa chứ hình như chỗ này bả chế, Dịt ngồi dò 2 ngày vẫn chưa ra 😊)))