“Được rồi, đừng đứng ngây người ra đó.”
Vũ Văn Dận kéo tay nhỏ của Hạng Tinh, ra hiệu nàng phục hồi tinh thần lại.
Sau đó nắm tay nàng tiếp tục chậm rãi đi vào khu vực không xác định sâu bên trong rừng rậm.
“...Chỗ này là chỗ nào nha?”
Hạng Tinh nhìn con đường mòn ngoằn ngoèo càng đi trước dài, đám thực vật huỳnh quang càng thêm sáng ngời đường mòn, không khỏi tò mò mà hỏi một chút.
Ai nha, Áp Áp thật đúng là càng ngày càng vô dụng, đều trực tiếp nói không biết.
Vẫn là hỏi Vũ Văn Dận càng chắc chắn một chút.
Áp Áp: 【 Ta... 】
Chỉ thấy Vũ Văn Dận khẽ cong môi.
Yên lặng một chút rồi mở miệng: “Nơi này là Bích Lạc cốc, là nơi một gia tộc lánh đời —— Tiêu gia ẩn cư nhiều năm trước.”
“Ồ...”
Hạng Tinh cái hiểu cái không gật gật đầu.
Tiêu gia, chính là một nhà chủ nhân của Bích Lạc công.
Thảo nào sau khi nàng đi vào nơi này thì nội tức Bích Lạc công sẽ trở nên càng thêm phát triển mạnh mẽ.
Đây là vị trí địa lý thêm sẵn trong truyền thuyết?
Hai người tiếp tục đi vào.
Không biết đi rồi bao lâu, đến khi trước mắt dần dần xuất hiện rất nhiều tòa nhà to lớn hình nấm, giống như là một...thôn xóm nhỏ.
Nhưng mà đổ nát tan hoang, không có người ở, có lẽ là bị bỏ đi rất lâu.
Chỉ có một vài dụng cụ cùng mấy thứ linh tinh sinh hoạt hằng ngày còn nằm ngổn ngang ở trước cửa mỗi nhà.
Hạng Tinh nhéo cằm, suy nghĩ một chút.
Sẽ lộn xộn như vậy chứng minh người ở đây hẳn là vội vàng rời đi.
Nàng nhớ tới cốt truyện mới trước đó có nói Tiêu gia là bị cưỡng ép diệt tộc.
Môi hồng hơi mím lại, tiểu gia hỏa không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Dận, hỏi: “Nơi này là thôn người Tiêu gia ở sao?”
“Ừm.”
Vũ Văn Dận gật đầu nhẹ.
Hắn dẫn theo nàng, lập tức xuyên qua di tích thôn Tiêu gia lụi bại, đi đến trước một cái cây lớn che trời hình dáng dần dần rõ ràng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Càng đến gần, Hạng Tinh càng phảng phất nhìn thấy dưới gốc cây lớn kia đan xen từng tấm bia đá hình chữ nhật.
Trên mỗi tấm bia dường như không có khắc chữ, chỉ vẽ hoa văn đầy kỳ quái, có lẽ có ý nghĩa đặc thù gì đó.
Vũ Văn Dận dẫn theo nàng, tiếp tục xuyên qua các tấm bia đá.
Cuối cùng, đi đến trước tấm bia đá nhìn qua còn mới nằm ở trong góc.
Mà trước tấm bia đá này đã sớm có một nam tử tuổi trẻ đang quỳ.
“...Tỷ phu?!”
Hạng Tinh nhận ra bóng dáng người nọ, không khỏi kinh ngạc mà che miệng hô nhỏ.
Sao Lê Huyền lại ở chỗ này...
“...”
Lê Huyền giật mình một chút, kinh ngạc mà nhìn lại.
Đáy mắt xẹt qua vẻ kinh hãi, nhưng rất nhanh đã che giấu, nở nụ cười bất cần đời như ngày thường, “Sao hai người lại ở đây, không phải là vào núi du ngoạn nên lạc đường chứ?”
“À.”
Vũ Văn Dận cong môi cười khẽ, xoay người lấy rổ nhỏ Thanh Phong vẫn luôn cầm trong tay, “Đi cúng tế cố nhân giống ngươi.”
“...Vương gia nhận thức bà ấy?”
Lê Huyền càng thêm kinh ngạc.
Vũ Văn Dận không trả lời.
Chỉ nhét rổ nhỏ vào trong tay Hạng Tinh, cười nhẹ cới nàng: “Tinh Nhi, nàng đi tế bái một chút, sau đó chạm vào tấm bia đá kia.”
“Ừm.”
Hạng Tinh nhíu mày.
Mới vừa rồi Lê Huyền dâng hương lại dập đầu ở chỗ này, tấm bia này hiển nhiên là mộ bia của ai đó.
Để nàng đi sờ...có thể rất không lễ phép hay không nha?
Nghĩ vậy, nàng không khỏi khó xử mà nhìn Lê Huyền.
Lại thấy đáy mắt Lê Huyền giống như là nhận thấy được gì đó, đột nhiên xẹt qua vẻ hiểu rõ.
Chợt cười, bước sang một bên.
Hạng Tinh thở sâu, lúc này mới yên tâm mà cất bước tiến lên.
Nhưng vừa mới đến gần, Áp Áp thế nhưng đột nhiên kêu cạc cạc ở trong đầu.
【 Thật kinh ngạc, nơi này thế nhưng có điểm kích hoạt cốt truyện che giấu!!! 】
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)