Đến nỗi tất cả mọi chuyện trong công ty, cũng dường như là có người cố tình gạt hắn ta, hắn ta cũng không biết một chút.
“Phải không?”
Hạng Dương nhíu mày, nổi lên một tia hồ nghi với lý do thoái thác của Tô Thanh Triết.
Đầu tiên là Hạng Tinh không thể hiểu được mà đi theo Lục Thiệu Khiêm, hiện tại lại là Tô Thanh Triết không thể hiểu được mà bị Lục Thiệu Khiêm làm mất quyền lực.
Chẳng lẽ...
Nghĩ đến đây, mắt đẹp của nữ nhân hơi đổi vài phần, lại cười lạnh mấy tiếng, hỏi lại, “Tôi nói này Tô Thanh Triết, cậu sẽ không phải là liên thủ với Lục Thiệu Khiêm để gạt tôi đi?”
Nếu không, sao có thể sẽ trùng hợp đến trình độ như vậy.
“...Hạng Dương tỷ, chị đây là có ý tứ gì!”
Bị cô ta vừa nói như vậy, Tô Thanh Triết vừa sợ vừa tức.
Hắn ta hy sinh nhiều như vậy, chân cũng bị gãy, hiện tại thế nhưng đổi lấy một câu hoài nghi?
“Ồ, tôi không ý gì cả.”
Hạng Dương đối diện lại lạnh lùng châm biếm, âm dương quái khí.
“Tôi cũng mặc kệ các người có thủ đoạn gì, nhưng Tô Thanh Triết cậu cũng đừng quên, khối tiểu kẹo mạch nha kia của cậu, chính là tôi giúp cậu rửa sạch...”
“Cậu cũng đừng, lấy oán trả ơn nha.”
“Chị!...”
Không thể hiểu được mà bị người uy hiếp, Tô Thanh Triết cũng có chút nhịn không được.
Nghĩ nghĩ, lại tức giận cười một tiếng, áp giọng nói xuống, “Vậy chị Hạng Dương chị cũng đừng quên, có thể đuổi cô ấy ra khỏi Hạng gia, để giữ được vị trí người thừa kế duy nhất, cũng là công lao của tôi!”
“...”
Đôi mắt Hạng Dương đột nhiên nhíu lại.
Được nha, còn học được cách phản uy hiếp cô ta!
Nghĩ đến tiếp tục oán giận, dường như cũng không có chỗ tốt nào, cô ta cũng chỉ có thể cười mỉa, “...Được, chúng ta đều có điểm yếu của nhau là được.”
Nói xong, lại đột nhiên chuyển sang chuyện khác, “Nhưng mà, chuyện này cậu nhất định phải điều tra rõ cho tôi, nếu không Hạng Dương tôi sẽ không thiện bãi cam hưu*!”
[* 善罢甘休Thiện bãi cam hưu: chịu để yên, chịu dàn hòa.]
“...”
Tô Thanh Triết buồn bực mà nhìn điện thoại bị cắt đứt trước.
Thật lâu sau, không khỏi thở dài.
Vẫn nên nghĩ cách trở lại công ty.
Hắn ta nhéo nhéo giữa trán đau âm ỉ, trầm tư suy nghĩ.
Nếu không, thử tìm những đối tượng hợp tác đã nói chuyện trước đó, để cho bọn họ nâng cao tiến độ lên.
Như vậy, bản thân có thể danh chính ngôn thuận mà trở về công ty ra quyết định sách lược.
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Triết gật gật đầu, lập tức mở thông tin liên lạc ra.
Nhưng gọi từ trên xuống dưới một vòng, vẻ mặt hắn lại là không thể tưởng tượng mà đặt di động xuống.
Kinh ngạc.
Câu trả lời của những đối tác này, hầu như đều giống nhau như đúc ——
“À? Lục đổng đã thương lượng với chúng tôi ổn thỏa, hợp đồng cũng đã được ký kết.”
...
Đến tận đây, Tô Thanh Triết không khỏi cảm nhận được cảm giác khủng hoảng sâu không thấy đáy.
Hắn ta chẳng qua chỉ tĩnh dưỡng mấy ngày như vậy, thế nhưng tất cả công việc trên tay hắn ta đều bị thuận lý thành chương* mà dời đi!
[* 顺理成章 Thuận lý thành chương: viết văn chương, làm việc gì cứ thuận theo lý của việc đó thì sự sẽ thành.]
Hắn ta hiện tại, chính là một tổng giám đốc hoàn toàn mất quyền lực...
Tô Thanh Triết càng nghĩ, đôi tay càng thêm run lẩy bẩy.
Không được, hắn ta nhất định phải tìm Lục Thiệu Khiêm nói chuyện một chút!
...
Cũng may, Hứa đặc trợ bên kia cũng không giấu giếm hành trình của Lục Thiệu Khiêm.
Lúc này Lục Thiệu Khiêm, đang ở trong cơ sở trồng hoa cỏ lớn nhất thành phố ở ngoại ô Hải Thành với Hạng Tinh.
Tô Thanh Triết tìm tài xế, lập tức gọi xe đuổi qua.
Đợi anh chống quải trượng xuống xe, vừa lúc liền nhìn thấy Hạnh Tinh đang ôm chậu hoa nhỏ, thật cẩn thận đi ra khỏi cơ sở trồng hoa.
Lại lần nữa thấy cô, anh lại đột nhiên ngẩn ra.
Bạch Giản nói không sai.
Hạng Tinh, quả nhiên là giống như đã thay đổi thành một người khác.
Những hơi thở trên người cô mà ngày trước hắn vô cùng chán ghét, thế nhưng không còn tồn tại nữa.
Không hiểu sao chỉ còn lại sự sạch sẽ thuần khiết.
Bộ dáng cẩn thận ôm chậu hoa nhỏ kia, phảng phất như đang ôm một trân bảo hiếm có, thậm chí còn lộ ra một chút mềm mại, khờ khạo, đáng yêu.
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)