Đáng tiếc, thiếu gia nhà bọn họ cũng không để ý đến ánh mắt dò hỏi của cậu.
Chỉ cười khẽ quay người, xoa xoa đầu nhỏ mềm mại của cô gái phía sau.
“Tôi đã mua vé số cô muốn rồi, đi nghiệm thu* đi.”
[* Nghiệm thu (验收): check and accept, check before acceptance, carefully check. Theo từ điển Hán Nôm thì nghiệm: kiểm nghiệm; thu: thu lấy, lấy về, tiếp nhận. Tui thấy dịch ra từng từ thì câu văn dài nên giữ nguyên, nghĩa Tiếng Anh của từ thì tui tìm được trên google. Nếu có gì sai sót, mong các bạn góp ý.]
“Được.”
Hạng Tinh hưng phấn tiếp nhận dao rọc giấy Chu bá đưa qua, hì hục mở thùng giấy.
Nhìn bên trong dùng giấy niêm phong, một xấp vé số xếp chồng lên nhau chỉnh chỉnh tề tề, lại phảng phất không nhìn thấy đáy thùng, cô gái khựng lại một chút, dừng động tác.
Quay đầu, mày đẹp nhíu lại, “Lục tiên sinh, có phải chúng ta mua quá nhiều rồi hay không.”
Đây là muốn mở đến khi nào.
Cổ tay của cô cũng đã có chút đau.
Nhưng Lục Thiệu Khiêm ở một bên, lại học bộ dáng nghiêm trang của cô, cong lấy đuôi lông mày.
Khóe miệng mơ hồ có chút tùy tiện: “Mua nhiều một chút, xác suất trúng giải đặc biệt lại càng lớn.”
“Vậy sao...”
Hạng Tinh bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi dùng sức gật gật đầu.
Mua nhiều như vậy, nhất định cô sẽ trúng giải đặc biệt!
Nghĩ đến vui vẻ, cô lại có sức mở thùng, tiếp tục hì hục.
Bị bắt bỏ vào trong túi áo, vẻ mặt Áp Áp bất đắc dĩ.
Thật hâm mộ.
Đáng giận.
Có tiền thật tốt...
...
Ngày hôm sau là chủ nhật, tối chủ nhật, vừa lúc là thời gian quay số.
Hạng Tinh sớm đã dọn băng ghế nhỏ, canh giữ trước TV, nghiêm túc lại chờ mong nhìn chằm chằm cái máy xổ số kia.
Nhìn chằm chằm nó đến khi lắc ra các quả bóng nhỏ màu đỏ và lam tương ứng với các con số trúng thưởng.
“...Được rồi, các bạn khán giả thân mến, các con số giải đặc biệt của xổ số lần này là: 03, 07, 25, 14, 06, 31, 09!”
“Kế tiếp chúng ta hãy nhìn xem tình huống trúng thưởng...Được rồi! Giải đặc biệt một giải, tiền thưởng 8000000; giải nhì...”
Nghe thấy mấy chữ “Giải đặc biệt một giải”, đôi mắt mềm mại của cô gái bỗng chốc lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Không khỏi vui mừng quay đầu lại nhìn về phía nam nhân trên ghế sô pha.
Hàng mi tinh mịn chớp chớp: “Lục tiên sinh, giải đặc biệt này là tôi trúng sao?”
Lục Thiệu Khiêm dừng một chút, cười nhẹ, đặt ly cà phê trong tay xuống.
Khuôn mặt góc cạnh có chút hứng thú hơi giương nhẹ về phía đống núi vé số bên cạnh.
“Cô đi tìm xem, tìm được rồi, thì là cô trúng.”
“Được!”
Hạng Tinh nhanh chóng nhớ kỹ dãy số trúng thưởng trên TV, giống như con bướm nhỏ mà bay đến núi vé số.
Vừa mới cầm lấy một xấp, thì lại dừng lại.
Chỉ thấy cô nhìn người hầu hai bên trái phải, cùng với Chu bá vài lần.
Cuối cùng, vẫn đáng thương hề hề nhìn lại nam nhân.
Cái miệng nhỏ hơi mím lại, “Lục tiên sinh, quá nhiều, hình như tôi tìm không ra...”
Cô có thể mượn chút nhân thủ hay không...
Lục Thiệu Khiêm híp đôi mắt diệu thạch, lại hơi che miệng, bật cười một chút.
Ngay sau đó nhìn về phía Chu bá liếc mắt ra hiệu.
“Vâng, thiếu gia.”
Chu bá lập tức gọi thêm nhân thủ, tụ tập ở một đầu khác của núi vé số.
Kỳ thật những vé số này, sớm đã được đặc biệt xếp theo một dãy số cụ thể.
Chỉ cần mở ra được giải đặc biệt, bọn họ có thể lập tức biết dãy số này nằm trong phạm vi nào, giảm bớt được khối lượng lớn công việc.
Lúc này, không mất nhiều thời gian lắm, đã có người hầu tìm được tờ vé số trúng giải đặc biệt kia, đưa đến trong tay Lục Thiệu Khiêm.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ kia vẫn đang lật tìm từng tờ từng tờ một, nam nhân hơi mím môi, khóe môi khẽ cong lên.
“Không cần tìm nữa, tôi đã tìm được rồi.”
“!”
Tiểu gia hỏa nghe vậy, giật mình một cái nhảy dựng lên, xoay người nhảy nhót chạy tới.
Vẻ mặt chờ mong đứng trước mặt anh, gắt gao nhìn chằm chằm vé số trong tay anh.
“Cảm ơn Lục tiên sinh...”
“Đừng vội cảm ơn.”
Lục Thiệu Khiêm ngắt lời cô nói, nhanh chóng thu vé số vào trong tây trang.
Đôi mắt hơi cong, ánh mắt sâu thẳm, “Cô lại đáp ứng tôi một chuyện, tôi mới có thể cho cô.”
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)