“...A?”
Trong giọng nói Hứa đặc trợ tràn đầy kinh ngạc, “Thiếu gia, chúng ta vốn dĩ đã thua lỗ, ngài lại đưa chút tiền thưởng ngăn tổn thất này đi quyên góp...”
“Không sao, một hồi chuyển lại từ tài khoản tư nhân của tôi.”
Lục Thiệu Khiêm hơi rũ đôi mắt đen, lâm vào trầm tư trong chốc lát, lại nói tiếp, “Đúng rồi, người quyên góp tiền viết tên Hạng Tinh.”
“...A??”
Hứa đặc trợ càng thêm mộng bức, “Vậy, đây chẳng phải là cho không Hạng gia...”
“Hạng gia đã không nhận cô con gái này, chuyện này sẽ không có quan hệ gì với bọn họ.”
Nam nhân đứng dậy, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của cô, nhìn vẻ mặt cô đang tràn đầy hớn hở.
Nhìn chăm chú vào sườn mặt kiều diễm của cô gái thật lâu, đôi môi đỏ gợi lên độ cong ý vị thâm trường.
“Chuyện này tuyên truyền ra bốn phía cho tôi, không thổi phồng ra hoa, thì không cần đi làm nữa.”
Nói xong, anh ung dung quay người, đi đến thư phòng.
Xem như vì tranh luận và sai lầm của cô trong quá khứ, đặt xuống một dấu chấm hết.
Từ nay về sau, không có quan hệ gì với Hạng gia, cũng không có quan hệ gì với Tô Thanh Triết.
“...Vâng!”
...
Dưới sự nỗ lực không ngừng của Hứa đặc trợ, đại lão nhà giàu số một Hải Thành giúp đỡ nhị tiểu thư Hạng gia...( Lục Thiệu Khiêm: Sao?)
Khụ, sự tích mua toàn bộ vé số cho Hạng Tinh, lại cầm tất cả tiền thưởng ngoại trừ giải đặc biệt, lấy danh nghĩa của Hạng Tinh quyên góp toàn bộ cho tổ chức từ thiện, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Các tầng lớp phú quý hào môn vẻ mặt mộng bức, các chuyên gia phân tích thế cục giới công nghiệp mặt đầy ảo diệu.
Đây sợ là Lục Thiệu Khiêm hắn sống hơn hai mươi mấy năm qua, đã làm duy nhất một chuyện không thanh tỉnh đi?
—— Chẳng lẽ, hắn coi trọng nhị tiểu thư Hạng gia bị đuổi ra khỏi nhà kia, sốt ruột muốn kết thúc cuộc sống buồn tẻ của đỉnh cấp kim cương vương lão ngũ sao?
Ồ.
Sau khi não bổ xong mọi người sôi nổi kinh ngạc.
Càng kinh ngạc hơn, tất nhiên còn có một người.
Bệnh viện đệ nhất Hải Thành.
Khoa nội trú chỉnh hình.
Tô Thanh Triết xem xong tin tức, suýt chút nữa phun sữa bò lên màn hình máy tính bảng.
Tình huống như thế nào?
Boss nhà bọn họ, uống lộn thuốc?
Hơn nữa, Hạng Tinh thông đồng trên người Lục Thiệu Khiêm khi nào!
Nhìn mối quan hệ như vậy, hẳn là đã có một đoạn thời gian rồi đi...???
Chuyện duy nhất làm hắn ta nghĩ không ra, là vì sao Lục Thiệu Khiêm sẽ để tâm đến một nữ nhân như vậy?!
Tô Thanh Triết cảm giác đầu óc của bản thân không đủ dùng.
“Thanh Triết, em đến đưa bữa sáng cho anh.”
Khi hắn ta đang hết sức nghi hoặc, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đẩy ra, chỉ thấy Bạch Giản cầm hộp cơm tiến vào.
Thấy vẻ mặt bạn trai hoang mang, cô ấy hoảng sợ, vội vàng tiến lên, “Thanh Triết, anh không thoải mái sao?”
“...À, anh không sao.”
Tô Thanh Triết phục hồi tinh thần lại, mỉm cười ôn nhu nhìn Bạch Giản.
Suy nghĩ một hồi, lại hỏi, “Em biết những chuyện gần đây của Lục Thiệu Khiêm không?”
“À, anh là đang nói anh ta vì muốn thấy được nụ cười của mỹ nhân, mà mua vé số làm từ thiện sự sao?”
Bạch Giản cười gật đầu, “Chuyện này đã truyền khắp giới kinh doanh, ngay cả ba em cũng cho rằng đầu anh ta bị nước vào.”
Nhưng sau đó cô ấy bỗng nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, “Hơn nữa, hình như em cũng nghe nói, Hạng Tinh từ...sau đêm đó, phảng phất đã thay đổi thành một người khác.”
Nói xong, Bạch Giản dừng lại một chút, không nhịn được nhìn Tô Thanh Triết đang nhìn qua đây.
“Thanh Triết, đêm đó...đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Chân của anh thật sự bị cô ấy đánh gãy sao?”
Cô ấy nghĩ mãi nhưng vẫn không rõ lắm, Hạng Tinh yêu Thanh Triết cuồng nhiệt như vậy, vì sao sẽ đánh gãy chân hắn, sau đó chạy trốn.
Chẳng lẽ là...
Trong ánh mắt Bạch Giản ngay lập tức lộ ra một tia hoài nghi.
Tô Thanh Triết sợ đến mức vội vàng giải thích: “Em đừng nghĩ loạn, đêm đó anh với cô ta không có chuyện gì xảy ra!”
Chỉ là loại chuyện như dẫm phải thùng rác đến mức ngã gãy chân này, truyền ra bên ngoài cũng quá mất mặt!
Hắn ta mới không thể không...nói vậy.
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)