“...Phôi Đản?”
Thấy Lục Thiệu Khiêm giật mình ngẩn người, Hạng Tinh không khỏi nghi hoặc mà nhíu mày, nhìn anh.
Tiếp theo, theo ánh mắt của anh nhìn qua.
Thế nhưng cũng là cả kinh.
Nam nhân trẻ tuổi phía sau cô chủ nhỏ, lớn lên giống như Bạch Húc!
Mà nhìn biểu tình của Lục Thiệu Khiêm như vậy, Hạng Tinh đột nhiên ý thức lại.
Có lẽ là nên nói...anh ta chính là Bạch Húc trong truyền thuyết?!
Hai người khác thường, tự nhiên cũng khiến cho cô chủ nhỏ chú ý.
Cô ấy có chút nghi hoặc, ánh mắt cô ấy quanh quẩn giữa hán tử nhà mình, và nam nhân đẹp trai tự phụ* kia vài cái.
[* Căng quý (矜贵): tự phụ/ kiêu ngạo/ tự cao tự đại/ cao quý.]
Lại đột nhiên nhớ đến gì đó, cẩn thận mà nhìn về phía Lục Thiệu Khiêm vài lần.
Cái nhìn này lại có chút khó lường, cô ấy hoảng loạn một chút, nhanh chóng luống cuống tay chân mà thu dọn gian hàng nhỏ, ném hàng hóa lên trên xe đẩy nhỏ của cô ấy.
“...Ca nhi*, không phải anh nói đói bụng sao, chúng ta về nhà ăn cơm đi!”
[* Ca nhi (哥儿): anh.]
Cô chủ nhỏ kéo nam nhân còn chưa kịp phản ứng lại, đẩy xe con, trong cái nhìn chằm chằm của mọi người mà vội vàng chạy đi...
“Ai? Cô chủ, chị còn chưa lấy tiền a...”
Hạng Tinh ôm một sọt nhỏ bùa bình an, vẻ mặt mộng bức mà kêu.
Cô muốn đuổi theo để trả tiền, nhưng nam nhân bên cạnh hình như cũng không có ý định di chuyển.
Chỉ híp đôi mắt lại, vẫn luôn nhìn phương hướng hai vị đi xa kia.
Cô gái nhớ tới một màn vừa rồi, không khỏi mím cánh môi dưới, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lớn đang rũ xuống của anh.
Anh mới bừng tỉnh hoàn hồn, ôn nhu mà phản nắm lấy.
“...Về khách sạn trước đi, em cũng mệt mỏi.”
Lục Thiệu Khiêm cười xoa xoa khuôn mặt bánh bao mềm mềm đỏ bừng kia, ánh mắt hơi lay động, “Bọn họ...Có lẽ ngày mai sẽ còn quay lại bày gian hàng, ngày mai lại đến trả tiền đi.”
“Ừm, được.”
Hạng Tinh ngoan ngoãn cười, nhẹ gật đầu.
Trong lúc xoay người rời đi, cô lại hơi dừng lại một chút, nhẹ liếc mắt về phía sau một chút.
【 Áp Áp. 】
【 Được rồi ~】
Áp Áp mềm lòng tiếp thu, trên bản đồ thực tế ảo lập tức nhiều thêm hai con trỏ màu lam có tốc độ di chuyển cực nhanh.
...
Địch Nhã vô cùng lo lắng mà chạy về nhà.
“A Húc, mau thu dọn đồ đạc...Năm nay chúng ta trở về nhà a ma* ăn tết!”
[* A mụ (阿妈): a ma, cách gọi mẹ trong một số phương ngữ.]
Cô ấy lấy ra hai rương hành lý lớn, ném một cái trong đó cho A Húc.
Bản thân tức thì như gió cuốn mây tan* mà thu dọn đồ.
[* Phong quyển tàn vân (风卷残云): gió cuốn mây tan, có nghĩa là quét sạch hết mọi thứ.
“...”
A Húc ngơ ngẩn mà nhìn bóng dáng không hiểu sao lại bận rộn kia.
Hơi nhíu mày lại một chút, lại vẫn yên lặng đi tới, giúp đỡ thu dọn.
Trong lúc đó, hắn không ngừng nhìn về phía Địch Nhã vẻ mặt hoảng loạn, đáy lòng có chút bị đè nén.
Hiển nhiên là sau khi nhìn thấy nam nhân vừa rồi, mới đột nhiên khác thường như vậy.
Nam nhân kia, là người cô ấy quen biết?
Hay là...
Mái hiên bên này, hai người khí thế ngất trời mà thu dọn.
Ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến vài tiếng gõ cửa “Cốc, cốc.”
Cùng một giọng nói có một tia quen thuộc, cô gái ngọt ngào nhẹ gọi: “Xin hỏi, có người ở đây không?”
“...!”
Địch Nhã trực tiếp bị dọa đến ngã ngồi trên mặt đất.
Chân tay cô ấy luống cuống một hồi, chợt cắn răng một cái, mạnh mẽ đẩy A Húc và hành lý vào buồng trong, khóa lại.
“A Húc, anh ở bên trong chờ em một lát, không cần phát ra động tĩnh, biết không?”
Cô ấy thấp giọng dặn dò vài câu, xoay người, hít sâu vài hơi.
Sau khi bình phục cảm xúc, mang theo trái tim bất an kinh hoàng đang đập loạn, đi qua mở cửa.
Đúng ngoài cửa, quả nhiên là cô gái đáng yêu vừa mới mua bùa bình an cùng nam nhân kia.
...
“...Ngượng ngùng, quấy rầy a.”
Hạng Tinh thấy Địch Nhã mở cửa, nhanh chóng đưa tay nhỏ đang nắm chặt tiền vào bên trong cánh cửa, bất động thanh sắc mà ngăn hành động nhanh chóng đóng cửa của cô ấy lại.
Cô cười ngọt ngào, rất là chân thành mà chớp chớp đôi mắt ướt mềm, “Tiểu tỷ tỷ, vừa rồi chị quên lấy tiền, em đành phải hỏi đường đến đây, trả tiền cho chị.”
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)