Nam tử mỉm cười, chắp tay hành lễ.
“Thảo dân Tiển Ly, khấu kiến Hoàng thượng.”
Hắn hơi gật đầu, ôn hòa lễ độ nói, “Thảo dân chính là thầy dạy đàn cổ mà phủ tướng quân mới mời đến chỉ đạo tiểu quận chúa học tập cầm nghệ.”
“Phải không?”
Vũ Văn Hoằng có chút không tin.
Nhưng một đám người phủ tướng quân, thậm chí là Hạng Trọng đều gật đầu phụ họa: “Hồi Hoàng thượng, thật sự là như vậy.”
Lời này làm Vũ Văn Hoằng có chút ảo não, lại cũng không thể không tiếp thu.
Nhưng đồng thời, cũng có chút nghi hoặc.
Không biết vì sao cái tên này làm hắn ta nghe xong không thể hiểu được lại cảm thấy quen tai.
Tiển Ly, Tiển Ly.
...Lê Huyền*?
[ Tiển Ly (冼离) /xiǎn lí/
Lê Huyền (黎弦) /lí xián/]
Vũ Văn Hoằng bị suy đoán của mình làm hoảng sợ.
Nhưng lại yên lặng tự mình phủ nhận.
Không có khả năng, Lê Huyền là hắn ta chính mắt thấy ám vệ dưới tay mình xử lý, người chết sao có thể sống lại.
Hơn nữa, hai người này bất luận là diện mạo, hoặc là thân cao hình thể, đều cách nhau khá xa, chợt nhìn, dường như cũng không có dấu vết dịch dung.
Nhưng bất luận như thế nào, tóm lại là người thần bí chưa từng nghe thấy.
Không thể khinh thường.
Nghĩ đến đó, mắt Vũ Văn Hoằng khẽ dao động, nhưng thật ra cười nhẹ, đi đến trước mặt nam tử.
Ra hiệu hắn đứng dậy, cũng cười hỏi, “Mới vừa rồi trẫm nghe xong tiếng đàn của Tiển tiên sinh, phát hiện cầm nghệ của ngươi siêu phàm thoát tục, nhất định không phải vật trong ao, nhưng vì sao chưa bao giờ nghe nói qua tên của ngươi?”
Nam tử chắp tay, hơi hơi mỉm cười: “Thảo dân trên có di huấn của tiên sư, tài nghệ không được lộ ra ngoài, cho nên vẫn luôn là trạng thái ẩn cư.”
Hắn nói, chợt nhìn qua Hạng Trọng, tiếp tục nói, “Lần này rời núi, là xem ở trên tình cảm giao hảo giữa Hạng Tướng quân cùng tiên sư đặc biệt đến dạy dỗ tiểu quận chúa một đoạn thời gian.”
“Đúng vậy, Hoàng thượng.”
Bên kia Hạng Trọng cũng kịp thời mà phụ họa nói.
“...Thì ra là thế.”
Lần này, Vũ Văn Hoằng cũng không thể nói gì hơn.
Nhưng ánh mắt nhìn nhau mới vừa rồi của Hạng Tình cùng Tiển ly này vẫn làm trong lòng hắn ta giống như mọc gai, khó chịu thật sự.
Nghĩ vậy, ánh mắt Vũ Văn Hoằng âm thầm lạnh lẽo.
Không được, người nam nhân này không thể lưu lại.
Nếu không Tình Nhi của hắn ta lại muốn cách hắn ta càng ngày càng xa!
Ngay lúc trong lòng Vũ Văn Hoằng âm u bắt đầu tính toán âm mưu quỷ kế, Hạng Trọng ở một bên dừng một chút, không khỏi ho nhẹ một tiếng, đi lên trước.
Mỉm cười: “Không biết Hoàng thượng quang lâm phủ thần là vì chuyện gì?”
“Hửm?”
Vũ Văn Hoằng phục hồi tinh thần lại, có chút bất mãn mà cau mày.
Hắn ta là Hoàng thượng, muốn tới thì tới, sao còn phải báo cáo với Hạng Trọng hắn?
Ngay lúc đang muốn phản bác như vậy, nam nhân lại đột nhiên như là nhớ đến cái gì, khóe miệng khẽ cong lên không thể thấy được.
“Hôm nay trẫm đến đây thật sự là có chuyện quan trọng trao đổi với Hạng Tướng quân.”
Vũ Văn Hoằng cười, phất tay áo chắp tay, có chút cố tình mà quăng một ánh mắt mang vẻ đắc ý cho Tiển ly đứng ở một bên.
Nói, “Thái hậu đã nhiều lần đề nghị chuyện phong hậu tuyển phi với trẫm...”
“Dận Vương gia đến ——”
Một tiếng gọi đến trực tiếp đánh gãy lời nói của Vũ Văn Hoằng.
Hắn ta giật mình, có chút kinh ngạc mà nhìn lại ngọn nguồn tiếng gọi.
Quả thực gặp được Hoàng thúc kính yêu của hắn ta, dẫn một vị cung nữ hầu hạ bên người mẫu hậu đang chậm rãi đi tới.
Ngoại trừ Hoàng thượng, mọi người nhanh chóng khom mình hành lễ.
“Nha, hôm nay phủ tướng quân còn rất náo nhiệt nha.”
Vũ Văn Dận nở một nụ cười xấu xa như cáo già của mình, quét mắt nhìn một đám người từ trái sang phải.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở trên người Vũ Văn Hoằng.
“Quả nhiên Hoàng thượng cũng ở chỗ này, bổn vương xem như không đi một chuyến phí công.”
Nam nhân cười vài tiếng, hơi nhướng mày với Vũ Văn Hoằng, “Hoàng thượng, Thái hậu nương nương sai người khắp nơi tìm ngài, nói là có chuyện quan trọng trao đổi, thỉnh ngài tức tốc hồi cung một chuyến.”
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)