Nhiếp Chính Vương điện hạ kia, tóc đen như thác nước, da trắng nõn nà, mỗi cái nhăn mày tươi cười đều lộ ra tà mị yêu dị khó có thể miêu tả.
Lại lần nữa đánh sâu vào tâm linh của Hạng Tinh.
Nàng lắc đầu, không khỏi ở trong đầu hỏi lại một lần: 【 Áp Áp, hắn thật sự là nam nhân sao? 】
Hầu kết sao, dịch dung có thể làm được nha.
Ngực mà nói, có chút nữ sinh cũng là vùng đất bằng phẳng nha.
Một chỗ duy nhất có thể nghiệm chứng, Áp Áp lại nói gì cũng không cho nàng nghiệm chứng.
Hừ.
Con vịt thối.
【...Bằng không lần sau ngài đối mặt với hắn, ngài kêu hắn một tiếng tỷ tỷ thử xem. 】
Áp Áp lọt vào nghi ngờ vô cớ, tức giận mà trợn trắng mắt.
Cốt truyện cũng có nói nha, vị Nhiếp Chính Vương này rất âm hiểm xảo trá, còn cực kỳ bạo ngược...Tóm lại, chọc hắn tức giận thì tiêu đời!
【 Chậc. 】
Hạng Tinh bĩu cái miệng nhỏ, tinh tế nghe cuộc nói chuyện bên trong.
Hình như đúng là đang nói trận âm mưu trong cung yến kia.
“...Hạng Tướng quân, bổn vương cũng tự mình đến trong phủ của ngươi, sao ngươi chính là không muốn tin tưởng lời bổn vương nói?”
Vũ Văn Dận tay cầm chén trà, ưu nhã mà sờ sờ, nhẹ nhấp một ngụm.
Khóe môi đỏ cong lên tươi cười như có như không, lại ra vẻ bộ dáng bất đắc dĩ, lắc đầu, “Ai ~ thật là cô phụ bổn vương có ý tốt, bổn vương sẽ thương tâm chết.”
“...Vương gia, thần vẫn cho rằng ngài đúng là lo lắng nhiều.”
Hạng Trọng cũng không có biểu tình gì khác, chỉ vừa quan sát thần sắc của Vũ Văn Dận, vừa tiếp tục từ chối uyển chuyển.
“Hạng gia ta trung thành và tận tâm với Hoàng thượng, thần nguyện ý tin tưởng Hoàng thượng sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.”
Dứt lời, ông chợt đứng dậy, cung kính mà chắp tay thi lễ với Vũ Văn Dận.
Trong lời nói nhiều thêm một chút ý vị tiễn khách, “Xin hỏi Vương gia còn có chuyện khác sao? Nếu không có, còn mong thông cảm thần còn phải chuẩn bị sự vụ cung yến tối nay.”
“A.”
Thấy Hạng Trọng dầu muối không ăn, Vũ Văn Dận cũng thấy không thể nhiều lời gì được nữa.
“Vậy, bổn vương cũng chỉ có thể chúc Tướng quân may mắn.”
Hắn cong môi lên cười nhạt, phất tay áo đi ra khỏi sảnh ngoại.
Đi đến trước cửa, lại đột nhiên ngừng lại một chút.
Môi đỏ hơi cười, mắt phượng hẹp dài nhanh chóng mà nhẹ quét mắt đến một góc nơi nào đó, mới một lần nữa cất bước rời đi.
Hạng Tinh chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên run lên.
Ánh mắt mới vừa rồi của Vũ Văn Dận dường như là nhìn đến phương hướng của nàng.
Chẳng lẽ, hắn đã phát hiện nàng nghe lén sao?
...Có vẻ như là võ công rất lợi hại nha.
Hạng Tinh bĩu cái miệng nhỏ, lén lút rời khỏi cửa sổ, trốn đến phía sau cây cột nào đó bên cạnh sảnh ngoại.
Tiếp tục nhìn bóng dáng quá mức mỹ lệ ưu nhã dần dần đi xa kia.
Không khỏi nhéo cằm, rối rắm mà nhăn mày nhỏ lại.
Nhiếp Chính Vương này, nhìn qua tuy rằng cười tủm tỉm.
Quanh thân lại không hiểu sao mà tản mát ra một loại hơi thở kẻ yếu chớ tiến gần.
Làm sao mới có thể tìm được chỗ trống, tiếp cận hắn nhỉ?
...
“Vương gia, ngốc tiểu thư của Hạng gia đều theo chúng ta một đường!”
Trước cổng chính phủ tướng quân, Thanh Phong nhìn thân ảnh nho nhỏ phía sau cách đó không xa kia, một đường cùng lại đây, cuối cùng là không nhịn được tiến lên thì thầm vài câu với Vương gia nhà mình.
Nhíu mày lại, “Ngài nói xem nàng muốn làm gì?”
Vũ Văn Dận hơi nhướng đuôi mày, cười tươi sáng.
“Có lẽ là bị mỹ mạo của bổn vương mê hoặc đi.”
“...A?”
Vẻ mặt Thanh Phong ngơ ngác.
Lại thấy Vương gia nhà mình đột nhiên dừng bước chân lại.
Dừng một chút, thế nhưng bỗng chốc xoay người, nhìn về phía Hạng Tinh tránh né sau hòn non bộ.
Ngữ điệu khẽ giương cao lên: “Tiểu gia hỏa bên kia, thấy bổn vương sao không hành lễ?”
“...”
Hạng Tinh bị hành động đột nhiên xoay người của hắn làm khiếp sợ.
Nàng có chút khẩn trương nắm chặt làn váy, cắn răng một cái, dứt khoát lớn gan đi ra.
——
☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人)☆ ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)