Nó cứ như xuất hiện từ hư vô vậy, vừa kì dị vừa bất ngờ, dung hợp với cái hành lang quái đản.
Đường Tâm Quyết: "Chúng ta đi theo quỷ hồn, đương nhiên cái này là do bọn họ tìm ra rồi."
Không khác lắm so với suy đoán lúc trước của cô, người sống có lật tung cả tòa kí túc xá cũng không tìm nổi nơi đây, chỉ quỷ quái mới có thể tìm được quỷ quái.
Hai mắt Trịnh Vãn Tình sáng rực lên: "Mở cửa ra đi? Mấy nữ quỷ trong phòng ngủ chắc cũng đã vào rồi!"
Các nữ quỷ đã xông lên trước, bọn cô đương nhiên không thể tụt lại quá xa.
Nhưng Trương Du không đồng ý với đề nghị liều lĩnh này: "Nếu phòng giáo vụ đặt bẫy mai phục thì sao?"
Bây giờ chính là thời điểm then chốt sau cùng, các cô không còn nhiều sức, không thể chống đỡ thêm bất kì một biến cố đột ngột nào như chỉ đỏ nữa.
Trịnh Vãn Tình: "Vậy chúng ta làm gì giờ, ngồi đây chờ sao?"
Mọi người nhìn nhau, rốt cuộc cũng tìm thấy phòng giáo vụ rồi, nhưng giờ lại không biết nên làm thế nào tiếp.
Đường Tâm Quyết nhắc nhở: "Xem miệng vết thương của chúng ta."
Bấy giờ mọi người mới nhớ tới vết cắt chỉ đỏ bị lãng quên cả nửa ngày, vừa mở băng vải ra đã thấy vết thương xuất hiện biến dị. Trừ ba người số 5 ra, hai người bị nặng nhất chính là Kha Kha và Quách Quả, thậm chí vết thương của hai người đã bắt đầu xuất hiện chỉ đỏ rồi.
Mặt Quách Quả trắng bệch: "Chẳng lẽ tớ sắp chết rồi sao?"
"Tạm thời chưa đâu, nhưng đấy là nếu chúng ta có thể qua cửa trước khi nó phát tác." Đường Tâm Quyết trả lời.
Tưởng Lam thở dài: "Nếu chúng ta cứ đứng đây thì tốc độ qua cửa phải phụ thuộc vào nhóm quỷ nữ sinh, hay nói đúng hơn là trông vào số phận."
Kha Kha hừ lạnh: "Tôi chọn giãy dụa một chút trước khi chết, so với cứ đứng đây để rồi chết không rõ ràng thì ít nhất còn biết con boss hại chết tôi trông như thế nào."
Số 7: "Tôi cũng vào, tôi không thích chờ đợi."
Cô ấy hơi ngừng lại một chút, nói với Âu Nhược Phỉ còn đang do dự: "Cô đừng có vảo, không được tích sự gì còn rước thêm nguy hiểm."
Âu Nhược Phỉ: "..."
Tuy cô ấy nói thật, nhưng mà đau quá QwQ
Không ngờ ngay giây sau số 7 đã ném dao của mình cho Âu Nhược Phỉ: "Nó có thể gây tổn thương cho quỷ quái, lúc quan trọng cũng có tác dụng bảo vệ nhất định, cô cầm nó đứng ở cửa đợi, có thể giảm bớt nguy hiểm... Ít nhất sẽ an toàn hơn so với vào trong đó."
Âu Nhược Phỉ sửng sốt, cô ấy ngơ ngác cầm con dao, không ngờ số 7 lại đưa vũ khí quan trọng như vậy cho mình.
Rõ ràng lúc mới vào phó bản, số 7 và Kha Kha chính là hai người có thái độ tệ nhất với cô ấy, có lúc cô ấy còn nghĩ chắc tại vì mình quá phế nên mới bị số 7 ghét, không ngờ ngay lúc mấu chốt số 7 lại sẵn sàng giúp đỡ hết mình.
Số 7 quấn vết thương lại, rút ra một con dao bình thường gài vào bên hông, không quay đầu nhìn vẻ mặt Âu Nhược Phỉ, chỉ cứng rắn nói: "Phòng ngủ của tôi vốn dĩ có 6 người."
"Tôi không thích bọn họ, bọn họ giống y hệt cô, vừa ngốc vừa không bao giờ nghĩ xấu người khác, ngay cả lời nói dối của quỷ quái cũng không nhận ra, còn vui vẻ xung phong làm thánh mẫu chắn dao cho người khác."
"Hai bài kiểm tra, tất cả bọn họ đều không còn nữa."
Số 7 cắn răng, khàn khàn nói tiếp: "Tôi không thích bọn họ, nhưng tôi không dám nằm mơ, tôi sợ mơ đến những lúc bọn họ lần lượt rời bỏ tôi. Ngày nào tôi cũng mong thời gian có thể quay trở lại, mong mình càng ngày càng mạnh hơn, sống sót đến cùng, đến tận khi tìm được cách đưa bọn họ trở về mới thôi."
Âu Nhược Phỉ sụt sịt: "Tôi có thể hiểu cảm giác của cô, mỗi ngày tôi mở mắt dậy trong phòng ngủ một mình đều sẽ nhớ tới khoảnh khắc bạn cùng phòng biến mất trước mặt mình đó, vừa sợ hãi lại vừa khó chịu..."
"Vậy nên cô phải sống thật tốt, học được cách bảo vệ mình thì mới có thể bảo vệ cho người khác. Phải nhớ, còn sống mới có thể thay đổi tất cả."
Số 7 chỉnh trang xong, đi về phía trước, từ đầu đến cuối đều không hề quay mặt lại.
Cuối cùng kết quả là, những người lựa chọn không vào gồm có bốn người phòng số 11 và Âu Nhược Phỉ, những người còn lại quyết định vào trong tử chiến đến cùng.
Đường Tâm Quyết cầm tay nắm cửa: "Vậy, mọi người sẵn sàng chưa?"
Quách Quả sờ sờ đầu, nhỏ giọng hỏi: "Nếu chúng ta qua cửa thì tớ có thể mua một lọ thuốc mọc tóc trong cửa hàng không?"
Bạn cùng phòng: "Muốn gì có đó."
"Được, vậy tớ sẵn sàng rồi!"
Quách Quả cắn răng nắm chặt mặt dây trước ngực, đối diện với cánh cửa đỏ từ từ mở ra.
Cửa đỏ mở, bên trong lại là một cánh cửa đen, khoảng cách giữa hai cánh cửa vừa đủ cho mấy người bọn cô đứng.
Đường Tâm Quyết không cảm thấy có nguy hiểm, cô đi tới vặn tay nắm cửa.
Quách Quả cắn chặt môi dưới, cô ấy đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, nhưng vừa nhìn thấy khung cảnh sau cánh cửa vẫn phải ngây người.
Bên trong là một văn phòng ngăn nắp, không có quỷ quái giương nanh múa vuốt, không có xác chết âm u kinh dị, chỉ có một cái bàn gỗ và một người phụ nữ gầy gò ngồi sau bàn.
Mụ ta ngẩng lên nhìn bọn cô, dường như không hề cảm thấy ngoài ý muốn. Mụ ta vẫy vẫy tay ý bảo bọn cô lại gần: "Đến đây kí tên đi."
"Kí tên?" Đường Tâm Quyết lặp lại hai chữ quan trọng.
"Đúng thế." Mụ ta mất kiên nhẫn, ngẩng đầu lên soi mói các cô một lượt: "Đúng rồi, chính là mấy em. Mau tới đây kí tên đi, sau đó nhận hành lý xong là có thể nhập học."
Nhập học?
Mọi người đứng im không nhúc nhích, không biết người phụ nữ thoạt trông có vẻ bình thường này rốt cuộc là thứ gì, mụ ta đang âm mưu cái gì.
Quách Quả sững sờ nhìn mụ ta, bỗng dưng kí ức trong đầu lóe lên, vội vàng trao đổi với Đường Tâm Quyết trong đầu: [Quyết thần! Cậu trông mụ ta có giống cái người mà trong đoạn kí ức ngắn kia...]
Đường Tâm Quyết bổ sung: [Người phụ nữ bị khói đen cắn nuốt trong phòng 917, giáo viên hướng dẫn của trường này.]
Quách Quả hít sâu: [Đúng vậy!]
Trong đoạn kí ức đó, giáo viên hướng dẫn chỉ xuất hiện vài giây ngắn ngủi, người phụ nữ gầy đét mặc bộ vest đen lớn tiếng phê bình ra lệnh cho nhóm học sinh mới, dù không phải là kí ức thật sự của mình nhưng thông qua cảnh tượng ấy bọn cô vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ bén rễ đâm chồi trong lòng các học sinh, điều này đã để lại trong lòng Quách Quả một ấn tượng khó phai.
Đương nhiên, những học sinh đã chết ở đây tìm thấy mụ ta lần này chắc sẽ không còn sợ hãi nữa đâu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ này chính là một trong số những kẻ đầu sỏ gây nên cái chết của học sinh, là đối tượng báo thù hàng đầu của các nữ quỷ. Hiện giờ mụ ta vẫn còn ngồi được ở đây, mà những nữ quỷ rõ ràng vừa mới ào qua cánh cửa đỏ xong lại mất tích, khiến mọi người vô thức cảm thấy bất an.
Cứ đứng mãi ngoài cửa cũng không phải là cách, Đường Tâm Quyết dẫn đầu bước vào. Cô thăm dò xung quanh, trông thấy bức tường đối diện cửa treo một tấm băng rôn ghi "Hoan nghênh tân sinh viên năm học 2021".
Cô lập tức hiểu ra: "Đây là phòng tuyển sinh, còn là chỗ ghi danh nhập học nữa?"
Giáo viên hướng dẫn nhìn chằm chằm cô, nhếch miệng nở một nụ cười khô khan: "Thông minh lắm, đây chính là chỗ ghi danh nhập học. Tất cả mọi người từng nhập học đều đăng kí ở đây, các em cũng vậy."
Kha Kha đứng sau khoanh tay cười lạnh: "Làm trò gì thế này, đóng kịch à? Muốn bọn này chơi trò sắm vai với bà sao?"
Sắc mặt giáo viên hướng dẫn lập tức thay đổi, mụ ta lườm một cái sắc lẻm như muốn xẻo thịt cô ấy: "Không được nói chuyện với giáo viên bằng thái độ này, không có tí dáng vẻ học sinh gì hết!"
Kha Kha không thèm phối hợp: "Nếu lúc nhập học đại học mà gặp phải loại giáo viên ngu như bà thì tôi thà xé thư trúng tuyển học lại cấp 3 còn hơn. Xem nào, đây chính là chỗ mấy người lừa gạt sinh viên mới nhập học đúng không? Nếu hiệp hội người tiêu dùng còn phụ trách cả mảng lừa đảo thì chỗ mấy người cũng chỉ được đánh giá cỡ trung bình thôi, chỉ bằng vào mấy thứ này? Ai cho bà tự tin lôi thân phận giáo viên ra nói chuyện với bọn này đấy? Lúc đám các bà chia của sao không trích một ít ra mua hạt óc chó ăn cho bổ não đi?"
Cô ấy nói nhanh như tên bắn, từng câu từng chữ chọc thẳng vào tim gan, sắc mặt người phụ nữ gầy đét vừa xanh lại vừa đen, cuối cùng tức giận vỗ bàn: "Các em là lứa sinh viên kém nhất mà tôi từng thấy!"
Kha Kha: "Thế cơ à? Tôi không tin, trừ khi bà gọi sinh viên mấy năm trước ra đây cho tôi xem."
Giáo viên hướng dẫn: "..."
Mụ ta không cãi lại được Kha Kha bèn đổ tức giận lên đầu những người khác, đứng đầu chính là Đường Tâm Quyết ở gần mụ ta nhất: "Em, ra đây, cầm mấy thứ này đi! Hôm nay tất cả các em đều phải chép tay mỗi thứ thành 30 bản, không chép xong không được phép đến căng tin ăn cơm!"
Đường Tâm Quyết dùng thị lực 12/10 liếc đống giấy trên bàn, cười nói: "Giấy đăng kí, giấy cam kết, thông báo miễn trách nhiệm, nội quy trường học... A, còn có cả một cái thuật mê hoặc vụng về nữa. Mấy người thực sự cảm thấy cái thứ vớ vẩn còn không được tính là thuật khống chế tinh thần cấp cơ sở này có thể khống chế bọn tôi?"
"Chỉ cần người có ý chí vững vàng một chút cũng đủ miễn dịch với trò hề này, thế mà cũng dám lấy ra làm bẫy. Xem ra phòng giáo vụ thực sự không còn lối thoát nữa, vốn liếng dốc sạch cả rồi."
Dứt lời, cô phẩy tay, tinh thần lực lập tức ùa tới xé nát thuật mê hoặc phủ trên chồng giấy.
Giáo viên hướng dẫn vừa mới bị sỉ nhục xong nay lại thêm một đợt trào phúng thẳng thừng: "..."
Gương mặt dài thuồn thuỗn của mụ ta bắt đầu rúm ró lại, khuôn ngực phập phồng mạnh mẽ, gần như không thể duy trì nét mặt bình thường được nữa. Thật lâu sau mụ ta mới rít lên qua kẽ răng: "Dù sao đi nữa các em cũng đã trở thành học sinh của trường này rồi, phải tuân theo quy định nhà trường..."
Giáo viên hướng dẫn hung hãn rút trong ngăn kéo ra một xấp giấy đập lên mặt bàn.
Mọi người nhìn lại, thấy trên xấp giấy có ghi dòng chữ "Giấy cam kết học sinh trao đổi", phần cuối tờ giấy thì ghi tên thật của mỗi người.
Đường Tâm Quyết nhíu mày: "Hóa ra đây chính là con bài cuối cùng của mấy người."
Thân phận học sinh trao đổi trải nghiệm cuộc sống ở trường học mới là thiết lập mà trò chơi trao cho các cô.
Bình thường thân phận và bối cảnh trò chơi đưa ra không có mấy tác dụng lên thí sinh, dù là tác dụng có lợi hay có hại đều vô cùng ít ỏi.
Nhưng đám NPC phòng giáo vụ lần này cực kì gian xảo, không biết chúng nó dùng cách nào mà có thể thật sự làm giả ra một đống giấy cam kết, chỉ có điều không biết những giấy tờ này sẽ hạn chế các cô đến mức nào.
Giáo viên hướng dẫn nhìn vẻ mặt của các cô, nụ cười kiêu căng lạnh lùng lại một lần nữa quay về với bản mặt mụ ta, mụ ta cầm một tờ cam kết lên: "Nhìn thấy chưa? Trên đây chính là tên của các em, dấu mộc của trường chúng tôi và trường các em, các em đã là học sinh của trường này rồi!"
"Các em chưa hiểu sao?" Mụ ta nở nụ cười vặn vẹo, bỏ đi lớp ngụy trang giả tạo, ánh mắt xuất hiện tia tàn độc: "Bất kể các em làm gì cũng đều không thể thoát khỏi sự quản lý của chúng tôi. Chỉ cần chúng tôi còn chưa cho phép thì các em không có cách nào rời khỏi đây."
"Đừng phí công vô ích nữa, các em vĩnh viễn không thể thoát được đâu!"
Giáo viên hướng dẫn thưởng thức những biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt từng người. Hai khóe miệng mụ ta nhướn lên, còn chưa kịp cười to đã thấy Đường Tâm Quyết bỗng tiến lên một bước: "Cô giáo này, tôi thấy con dấu của bà có chút vấn đề đấy."
Cô còn chưa dứt câu đã nện cây búa sắt thật mạnh xuống mặt bàn, đập cái bàn vỡ nát thành mấy mảnh, giấy cam kết rơi lả tả xuống đất.
Giáo viên hướng dẫn bị lực xung kích đập văng lên tường, ôm ngực ho sặc sụa, đưa tay lên chùi mũi thấy máu me be bét, mặt mụ ta lập tức dài ra như quả mướp.
Đường Tâm Quyết nhấc búa, thấy đám giấy cam kết trên mặt đất không hề bị ảnh hưởng gì, ngay cả chữ viết bên trên cũng không có dấu hiện nhòe đi tí nào.
Giáo viên hướng dẫn thấy thế, tiếng gào thét mắng chửi đã lên đến cổ họng biến thành những lời nguyền rủa hả hê: "Giấy cam kết không thể bị phá hủy, kết cục của chúng mày đã được định trước từ khi bắt đầu rồi, cả quá trình nỗ lực đều tốn công vô ích, tự mình dối mình thôi. Chúng mày nghĩ chúng mày khác đám học sinh trước đây sao? Không, chúng mày cũng sẽ nhanh chóng trở nên giống thế! Ha ha ha... Khụ khụ khụ!"
Mụ ta bỗng bị Đường Tâm Quyết nhấc bổng lên rồi ném lên tường lần nữa, trượt dần xuống như miếng vải rách. Đường Tâm Quyết cười lạnh: "Xem ra tôi đoán không sai, bản thân các người không có sức mạnh gì cả, những cạm bẫy bên ngoài chính là toàn bộ năng lực của các người rồi. Bản thể của các người yếu ớt như người bình thường, hay đúng hơn thì phần lớn các người đều yếu, cho nên mới phải co đầu rụt cổ trốn ở đây."
Giáo viên hướng dẫn ho ra một búng máu, hung dữ nói: "Tao sẽ không sống cuộc sống trốn chui trốn nhủi lâu nữa đâu, chúng mày có thể giết chết tao bây giờ, nhưng chúng mày cũng sẽ bị chôn cùng, khi chúng mày hoàn toàn biến thành chất dinh dưỡng thì chúng tao sẽ hồi sinh, sau đó thay đổi hoàn toàn cục diện. Đám học sinh ngu xuẩn..."
"Thế à?" Đường Tâm Quyết ngồi xổm xuống đối mặt với mụ ta: "Vậy nên muốn ra khỏi đây thì cần phải có sự đồng ý của phòng giáo vụ, các người đã giành được cái quyền này."
"Đúng thế, nếu như chúng mày khóc lóc sám hối cầu xin được tha thứ, thề từ nay về sau sẽ làm học sinh ngoan thì tao còn có thể suy nghĩ một chút." Giáo viên hướng dẫn ngã mặt mũi đẫm máu mà vẫn nở nụ cười biến thái: "Đúng rồi, trước bọn mày từng có một đám xông vào đây, chúng nó cũng có kết cục như thế này, chúng mày có thể gặp bọn nó nhanh thôi. Một phòng ngủ nam, một phòng ngủ nữ, đúng lúc bổ sung đủ học sinh cho trường ta, ha ha ha, quả là vừa vặn!"
Mụ ta không kịp nói cho xong, bởi vì bức tường sau lưng mụ ta bắt đầu vang lên tiếng đập mạnh như có người ở đằng sau ra sức phá tường vậy.
Thấy sắc mặt giáo viên hướng dẫn hơi đổi, Đường Tâm Quyết nheo nheo mắt gằn giọng: "Bọn tôi có thể gặp họ nhanh thôi, đúng không?"