Nội dung giấc mơ cô ấy không nhớ nữa, chỉ biết sau khi tỉnh dậy cô ấy toát đầy mồ hôi lạnh.
"Không sao đâu, tớ cũng thường xuyên nằm mơ mà, tớ còn mơ mình bị hại chết trong kí túc xá xong biến thành quỷ nữa đấy."
Bạn học Tiểu Khương nằm giường trên an ủi cô ấy, còn đưa cô ấy một gói khoai tây chiên: "Tớ lén giấu lại đấy, cậu ăn không?"
Trường bọn cô học chính là một cái trường lừa đảo siêu nghiêm khắc: Học viện Hồng Tâm. Tuy cái trường này không được tốt lắm, chế độ quản lý nghiêm, tuần nào cũng phải kiểm tra quét dọn vệ sinh, còn không được phép giấu diếm đồ ăn vặt. Mỗi lần muốn ăn bọn cô đều phải lén lút giấu trong túi xách tuồn vào.
"Này này, các cậu biết chưa? Mấy hôm trước có người phát hiện ra phòng ngủ nam chỉ cách phòng chúng ta có một cái hành lang thôi đó! Kí túc xá của chúng ta lại là loại nam nữ dùng chung!"
Phần lớn mọi người đều không cảm thấy tò mò hứng thú với tin tức này lắm, mà phản ứng là: Cái trường dỏm này có mỗi tòa kí túc xá cũng phải để nam nữ ở chung, nghèo rách mướp tới độ này cơ à?
Được rồi, cái trường này có ra sao thì bọn cô cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn, bọn cô đã hết hi vọng rồi, chỉ muốn nhanh nhanh tốt nghiệp thôi.
Quách Quả từ chối đồ ăn vặt, rời giường, ăn cơm, đi học... Đến tối về ngủ cô ấy mới nhớ ra có chỗ không đúng.
"Kí túc xá của chúng ta có 9 tầng cơ mà, sao lại bị bịt lại thế?"
Vừa nhắc đến chuyện này là bạn học Tiểu Khương đã tỏ ra hâm mộ: "Tầng 9 tốt số, bọn họ được đánh giá là có biểu hiện xuất sắc, được tốt nghiệp sớm nên mới bít lại thế. Haiz, tớ cũng muốn tốt nghiệp sớm!"
Không biết vì sao mà Quách Quả không thấy nhiệt tình lắm với chuyện tốt nghiệp, cô ấy cứ cảm giác mình có chuyện gì đó cần làm, ngày ngày lo lắng nhấp nhổm nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
Chỉ có điều trong quá trình học, cô ấy cũng quen biết được thêm rất nhiều bạn cùng phòng thú vị. Ví dụ như bạn học Tiểu Khương đam mê thể dục thể thao, bạn học Tiểu Hoàng nóng tính bộc trực trượng nghĩa nhưng nói lắp, bạn học Tiểu Triệu đam mê chăm sóc mái tóc dài mềm mượt, cả bạn học Tiểu Lý cực kì thích các loại váy vóc Lolita Hán phục...
Mặc dù phải sống trong hoàn cảnh chen chúc đơn điệu nhưng đa số đều dễ sống chung, mọi người rất tốt với Quách Quả, nhưng Quách Quả cứ cảm thấy không vui lắm, cảm giác... Thiếu thiếu cái gì đó.
Thỉnh thoảng cô ấy sẽ nằm mơ, trong mơ thấy mình sống ở phòng kí túc xác bốn người, có ba người bạn cùng phòng tính tình khác nhau. Mỗi sáng vừa mở mắt đã thấy hoa hậu giảng đường nổi tiếng toàn trường ôm sách tiếng Anh. Bạn cùng phòng bí hiểm nhất lâu lâu sẽ có quầng thâm mắt nhàn nhạt, nhưng hỏi lý do thì không nói. Khi cô ấy phát điên vì tìm không thấy đồ gì đó, người bạn cùng phòng thứ ba sẽ tìm thấy món đồ cô ấy cần trong một cái túi áo nào đó như kì tích, sau đó đẩy kính từ chối tấm lòng cảm động được biểu hiện bằng hai hàng nước mắt của cô ấy.
Lúc Quách Quả tỉnh lại, đối mặt với tấm ván giường đơn điệu lạnh lùng, bạn học Tiểu Khương nằm giường trên thò đầu xuống hỏi: "Tại sao cậu lại khóc?"
Quách Quả dụi mắt: "Trong phòng ngủ của chúng ta có bạn học nào họ Đường không?"
Cuối cùng cô ấy cũng không thể tìm thấy danh sách thành viên phòng ngủ, bởi vì bên phòng ngủ nam cách một hành lang xảy ra chuyện. Bọn họ phát sinh xung đột với hội học sinh chó săn của nhà trường, do ít người hơn nên đã bị đàn áp, thế là họ lén lút thông một ô cửa sổ nhỏ sang phòng ngủ nữ tìm sự trợ giúp.
Quách Quả: "Từ từ, sao các cậu mở được cửa sổ ở hành lang vậy?"
Câu hỏi của cô ấy không có câu trả lời. Chờ cô ấy hết tiết về phòng thì phát hiện đám bạn cùng phòng mình đã khải hoàn trở về, theo như các cô ấy nói thì bọn họ đã đánh cho hội học sinh vãi ra quần, phải giải tán thành lập lại.
Cô ấy cảm thấy cũng tốt: "Dù sao chẳng bao giờ thấy bóng dáng nhân viên nhà trường đâu, các cậu lật đổ hội học sinh tự mình lên nắm quyền đi."
"Thôi thôi." Bạn học Tiểu Khương khải hoàn trở về với dáng vẻ không ham mê cám dỗ thế tục: "Tớ chỉ muốn tốt nghiệp thôi, lúc nào mới đến phiên bọn mình đây?"
Cô ấy còn nói thêm: "Này, tớ thấy cậu có vẻ chẳng đam mê gì cả, cậu có đặc biệt muốn thứ gì không? Trai đẹp? Đồ trang điểm? Đồ ăn ngon?"
Quách Quả suy nghĩ một chút: "... Có chân gà cay trộn sữa chua không?"
"Được rồi, coi như tớ chưa nói gì đi."
- ----------------
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, nhanh đến mức Quách Quả còn không cảm thấy nó đã trôi qua.
Trừ thỉnh thoảng lại thấy một ông già kì lạ ở góc hành lang luôn miệng lẩm bẩm sửa chữa cái gì đó ra, thì dường như không có chuyện gì khiến cô ấy cảm thấy bất ngờ nữa.
Mãi đến một ngày, Quách Quả trở lại phòng ngủ như mọi khi thì thấy các bạn học đã thu dọn hành lý xong xuôi, đứng cạnh giường nhìn cô ấy cười cười.
"Các cậu làm gì vậy?" Quách Quả lờ mờ cảm thấy điều gì đó.
Bạn học Tiểu Khương nở nụ cười, sung sướng nói: "Chúng ta tốt nghiệp rồi!"
"Thật sao? Tuyệt quá." Quách Quả cũng vô cùng hào hứng, cô ấy không muốn ở đây nữa, đang định về giường mình thu xếp hành lý thì thấy những người khác đã mang ba lô của cô ấy ra, bắt đầu bỏ vào từng thứ từng thứ một.
"Tuy chúng ta không thể làm bạn học với nhau, nhưng cảm ơn các cậu đã đồng ý giúp bọn tớ thử trải nghiệm một lần."
Bạn học Tiểu Triệu bình thường nhẹ nhàng ỏn ẻn lấy hết can đảm đưa một cái túi tiền ra: "Cái này do tớ tự làm đấy, các cậu cầm lấy, có lẽ sau này nó sẽ có ích."
"Bọn tôi?" Quách Quả còn chưa kịp phản ứng thì người thứ hai đã bỏ đồ vào ba lô, sau đó là người thứ ba, thứ tư...
"Đây là khoai tây chiên bình thường cậu thích ăn nhất, tớ còn chưa nỡ ăn đâu đấy!"
Bạn học Tiểu Khương là người cuối cùng bỏ đồ vào, kéo khóa ba lô đẩy tới trước mặt Quách Quả: "Được rồi, đây chính là quà tốt nghiệp các đàn chị tặng cho cậu!"
Quách Quả nhận lấy ba lô, nhận ra một vấn đề: "Các cậu tốt nghiệp, nhưng tớ thì chưa sao?"
"Đồ ngốc, đương nhiên là chưa rồi. Trường mà cậu cần tốt nghiệp không phải trường này."
Quách Quả ngẩng đầu lên, đám "Bạn cùng phòng" đã bước ra tới cửa từ bao giờ, đang vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
Chắc do bạn bè ở cùng nhau một thời gian dài bỗng phải chia li, hoặc có lẽ chỉ còn lại một mình, khóe mắt Quách Quả cay cay, mờ mịt.
"Đương nhiên bọn tớ còn một món quà cuối cùng nữa."
Bạn học Tiểu Khương chợt dừng chân, vẻ mặt từ nhẹ nhàng trở thành nghiêm cẩn.
"Món quà này cậu có thể nhận cũng có thể không, bọn tớ tôn trọng sự lựa chọn của cậu."
"Món quà này..." Cô ấy vươn tay ra: "Là rời khỏi đây cùng bọn tớ."
Quách Quả lẩm bẩm lặp lại: "Rời khỏi đây cùng các cậu?"
"Đúng." Bạn học Tiểu Khương cười khoe hàng răng trắng: "Nếu cậu muốn thì từ giờ trở đi cậu sẽ trở thành đồng loại của bọn tớ, "Tốt nghiệp" rời khỏi đây, giải thoát bằng cách này, từ nay trở đi không bao giờ phải chịu đựng thêm đau khổ và nguy hiểm nữa. Bọn tớ có thể làm được điều đó, nhưng chỉ có duy nhất cơ hội lần này thôi."
"Nếu cậu muốn tiếp tục, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, quãng đường tiếp đây sẽ cực kì khó khăn. Nếu cậu thành công, cậu sẽ có kết cục sáng lạn và cả tương lai... Ít nhất kết cục sáng lạn hơn bọn tớ nhiều."
"Vậy, lựa chọn của cậu là?"
Quách Quả cảm giác hình như mình không hiểu cô ấy đang nói gì, nhưng trong đầu lại xuất hiện một âm thanh tự nhủ, mình hiểu.
Cô ấy nghe lời âm thanh đó, lắc đầu: "Cảm ơn các cậu, nhưng tớ muốn đi tiếp trên con đường của mình."
Ít nhất cô ấy còn có bạn bè đang chờ đợi, những người sẵn sàng chia sẻ mọi hiểm nguy với cô ấy.
"Được rồi! Vậy chúc cậu thuận buồm xuôi gió, hẹn gặp lại! Có duyên sẽ gặp lại!"
Các nữ sinh vẫy vẫy tay, dần dần khuất bóng ngoài cửa.
Quách Quả không kìm được chạy theo bọn họ ra ngoài. Hành lang không một bóng người, toàn bộ người quen sống cùng phòng bấy lâu nay đã biến mất. Trong bầu không khí yên tĩnh như có tiếng người gọi tên cô ấy.
"Quách Quả! Quách Quả!"
Cô ấy men theo tiếng gọi đi xuống tầng 1, nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đứng ngoài cửa kí túc xá.
Trịnh Vãn Tình và Trương Du đứng khoanh tay ngay trước cửa, cười nói: "Rốt cuộc cậu cũng ra rồi, chúng ta nên trở về phòng 606 thôi."
Quách Quả còn chưa tỉnh hẳn, tuy không thể gọi tên hai người nhưng gương mặt lại nở nụ cười như trút được gánh nặng.
1, 2, 3, ai da, quả nhiên 3 người mới khớp với trí nhớ... Từ từ?
Quách Quả trợn mắt đếm lại lần nữa: "1, 2, 3, sao lại chỉ có 3 người?"
Trí nhớ phá tan lồng giam ùa về trong cơn sợ hãi cực độ, cô ấy thốt lên: "Quyết thần đâu?"
Trịnh Vãn Tình và Trương Du nhìn nhau: "Tâm Quyết còn có chút việc cần xử lí, giờ chắc cậu ấy đang ở bên phòng ngủ nam, chắc tí nữa là ra. Không sao đâu, chúng ta đã thông quan rồi, chắc hẳn sẽ không có biến cố gì nữa đâu."
Vừa mới dứt lời thì cửa lớn của tòa kí túc xá bắt đầu từ từ khép lại.
Ba người: "..."
- ------------
Tầng 8, phòng ngủ nam.
Đường Tâm Quyết mở cánh cửa cuối cùng.
Cô đến đúng nơi rồi, quả nhiên anh ta ở đây.
Phó bản kết thúc, tất cả mọi người bị kéo vào một trận ảo giác cỡ lớn. Ảo giác chấm dứt, cô đoán rằng mình sẽ tìm thấy "Người quen" ở bên phòng ngủ nam, mà cô đoán đúng rồi.
Thời Ngạn ngồi trên ghế trong phòng ngủ, chậm rãi ngẩng đầu thẳng lưng, để lộ đôi tay đan vào nhau đặt trên đùi, máu tươi sền sệt chậm rãi chảy xuống.
Dưới chân anh ta, xác đám "Quỷ hồn" phòng ngủ nam nằm la liệt đầy phòng, chết không nhắm mắt.
Hôm nay là ngày tốt nghiệp, cũng là ngày căn phòng này biến thành bãi tha ma.
Vẻ mặt anh ta còn hơi mờ mịt, như đang đoán xem Đường Tâm Quyết là ai. Không nhận ra, anh ta mím môi cảnh giác.
"Thật không ngờ," Đường Tâm Quyết nhìn một vòng quanh căn phòng: "Anh còn chưa khôi phục trí nhớ mà đã giết sạch bọn họ rồi?"