Cách cửa đóng lại cái rầm, ngăn thứ kia ở bên ngoài.
Cùng với đó là tiếng đầu đập vào cửa trầm đục, nghe tiếng xét mức độ nặng nhẹ, nếu bên ngoài mà là "Con người" thì có lẽ bây giờ đã ngất xỉu rồi.
Thứ bên ngoài như thế nào Quách Quả không biết, cô ấy chỉ biết ngồi bệt xuống đất, gương mặt nhỏ sau lớp kính bảo vệ cắt không còn giọt máu, mấy giây sau vẫn chưa hoàn hồn.
Hình ảnh vừa nãy đánh sâu vào thị giác, không khác chút nào cảm giác lần đầu tiên đối mặt ở khoảng cách gần với Tiểu Hồng, làm cô ấy sợ đến mức suýt chút nữa là tung ra một chiêu thanh tẩy, sau đó mới nhớ tới dị năng này không có tác dụng với zombie.
Tuy rằng cứ đến những lúc thế này đều chỉ mong có một Trịnh Vãn Tình nhập xác, nhưng mà quan trọng hơn là... Sao người bị tập kích lúc nào cũng là cô ấy thế!
Nghĩ đến đây, Quách quả không nhịn được u sầu trong lòng, nhào tới ôm Trịnh Vãn Tình khóc toáng lên làm Trịnh Vãn Tình tưởng cô ấy bị nó cắn vào đầu, vội vàng lột mũ bảo vệ xuống kiểm tra miệng vết thương.
Quách Quả đang khóc bỗng im bặt: "Đại tiểu thư, tớ không bị cắn, đừng kéo tóc tớ nữa mà, kéo nữa là trống trơn luôn đó!"
Rầm rầm rầm!
Tiếng đập cửa nặng nề khiến phòng ngủ đột nhiên im phăng phắc.
Hiển nhiên cái thứ có gương mặt kinh dị kia không bị cửa đập cho ngất xỉu, nhưng nó cũng không giống zombie trong ấn tượng của mọi người đập cửa gào rú gì đó, mà là gõ cửa đều đều theo nhịp điệu.
Bốn người không ai dám nói một lời, nên âm báo có tin nhắn từ điện thoại di động trở nên cực kì rõ ràng.
Lớp trưởng: [Tôi tới tìm các cậu.]
Lớp trưởng: [Không phải các cậu tìm tôi sao.]
Lớp trưởng: [Mau mở cửa cho tôi vào đi mà.]
Bốn người cầm di động ngẩng lên nhìn nhau: Thứ có gương mặt máu thịt nhầy nhụa không nhận ra nổi dung mạo ngoài cửa chính là "Lớp trưởng" kia ư?
Vậy bây giờ "Lớp trưởng" là người hay là zombie?
Tin nhắn trong nhóm chat nhảy liên tục, từng câu từng chữ đều đang giục giã bọn cô mở cửa.
Đường Tâm Quyết đứng ở cửa, hắng giọng hỏi: "Cậu đang nhắn tin sao?"
"Đúng... Là... Tôi." Sau một lúc lâu, ngoài cửa có tiếng một nữ sinh chậm chạp trả lời, cô ta nói chuyện cũng trì trệ như cái cách cô ta gõ cửa vậy: "Tôi nhận ra cậu, cậu họ Quách, bạn học Quách..."
Đường Tâm Quyết: "Tôi họ Đường."
Ngoài cửa hơi khựng lại, nhưng cô ta bỏ qua việc đó, chỉ liên tục lặp đi lặp lại: "Chẳng phải các cậu rất muốn hỏi... Chuyện tôi sao? Tôi tới rồi đây, để tôi vào đi, tôi nói cho các cậu nghe."
Đường Tâm Quyết nhận lấy tờ giấy mà Quách Quả vừa nhặt lên, mặt trên viết lộn xộn vài dòng chữ bằng bút đỏ, toàn là không thể nào chạy mau cứu tôi với gì đó, không có giá trị tham khảo.
Cô không đồng ý ngay lập tức: "Hiện giờ hành lang cũng không có ai, chúng ta có thể nói chuyện cách cửa."
Ngoài cửa không đồng ý: "Cách cửa... Nghe không rõ lắm."
Đường Tâm Quyết thỏa hiệp: "Được thôi."
Sau đó cô giơ tay lên, bấm bấm hai lần trên màn hình di động, màn hình lập tức nhảy ra giao diện mới: [Đang kết nối cuộc gọi video... Đã kết nối.]
Trên màn hình xuất hiện một gương mặt máu me đầm với đìa góc nhìn từ dưới lên, hai con mắt sưng ứ máu nhìn thẳng vào màn hình không kịp phản ứng, trong đôi mắt lồi thoáng qua tia ngơ ngác.
Đường Tâm Quyết gật đầu: "Chào cậu, giờ nghe rõ ràng lắm rồi, cậu nói đi."
Lớp trưởng: "..."
Đôi môi đối diệp mấp máy mấy cái nhưng không nói gì. Một lát sau màn hình di động hiện thông báo "Cuộc gọi đã kết thúc".
Tiếng gõ cửa nặng nề lại tiếp tục vang lên.
"Đây là cứ nhất định muốn vào đúng không?" Trịnh Vãn Tình nóng nảy, vừa muốn tiến lên đã bị Trương Du giữ lại.
Trương Du lắc đầu: "Đừng cho nó vào, chúng ta vẫn chưa biết đặc điểm của zombie trong phó bản này là gì."
Zombie sinh ra là do virus lây lan hay do triệu chứng bệnh khác? Sau khi biến dị có còn giữ được tư duy trí tuệ không? Bệnh lây theo đường nào? Zombie có cách nào truyền tin giữa đồng loại với nhau không?
Nếu để cho một con zombie vào phòng, vậy thì máu hoặc mùi nó để lại liệu có thu hút thêm zombie khác không?
Tất cả những điều này đều là ẩn số.
Đường Tâm Quyết cất di động, quyết định: "Để tớ."
Thứ bên ngoài không thể vào phòng nhưng bọn cô có thể ra ngoài.
Nếu phải chọn một người ra thì tổng hợp tất cả các yếu tố từ sức mạnh đến tốc độ phản ứng, người được chọn tốt nhất không ai khác ngoài Đường Tâm Quyết.
Sau khi hiểu ra, Trịnh Vãn Tình lập tức tranh việc: "Vẫn nên để tớ cho, tớ muốn ra ngoài!"
Mà lý do cô ấy đưa ra cực kì đơn giản: Thứ xấu xí kia suýt nữa dọa chết Quách Quả, cô ấy muốn ra tay hỗ trợ trả thù.
Quách Quả cực kì cảm động: "Đại tiểu thư à..."
Trịnh Vãn Tình: "Cậu thấy tự hào vì nhát gan lắm à? Từ ngày mai cậu theo tớ học quyền anh!"
Quách Quả:... Nhát gan thì làm sao, nhát gan sống mới lâu!
Cuối cùng dưới sự kiên trì của Trịnh Vãn Tình, Đường Tâm Quyết chốt lại: "Đừng cãi nhau nữa, cùng ra ngoài đi. Cửa phòng chúng ta thừa đủ cho hai người đứng chung."
Trịnh Vãn Tình: "Ờ ha, cũng đúng."
Thế là thứ ngoài cửa gõ không biết bao lâu rồi, cuối cùng cửa phòng ngủ cũng mở ra.
Chưa để "Người" ngoài cửa kịp phản ứng, hai dáng người đen sì lập tức chui ra đứng hai bên trái phải cô ta.
Bên trái, từ đầu đến chân đen tuyền, tay cầm xẻng sắt. Bên phải, từ chân đến đầu đen sì, vai khiêng xẻng sắt.
Lớp trưởng: "..."
Thấy dáng vẻ hai người đồ đen này, nữ sinh máu me đầy mặt dường như hơi sửng sốt, sau mới phát hiện cửa phòng ngủ đã khép lại. Con mắt cô ta cứng nhắc đảo đảo, nhận ra mình bị chơi một vố rồi.
Gương mặt cứng đờ của cô ta xuất hiện tia tức giận, từng mảng máu khô như sắp nứt ra: "Mấy người... Không cho tôi vào?"
Đồ đen bên phải bình thản trả lời: "Đúng, lỡ đâu cậu biến dị thì sao."
Hai con mắt của lớp trưởng trợn trừng lên như sắp rơi ra ngoài: "Ai biến dị? Tôi chỉ... bị thương thôi! Không cho tôi vào á... Ha ha... Vậy các cậu đừng hòng... Biết tin tức mình muốn."
Đồ đen bên trái lạnh lùng nói: "So với việc này, cậu không muốn giới thiệu một chút xem vết thương trên mặt mình từ đâu ra sao?"
Mặt đối mặt một lúc Đường Tâm Quyết mới chắc chắn vết thương trên mặt nữ sinh này không phải vết cắn, mà giống vết bị thứ gì đó sắc nhọn rạch lên nhiều lần tạo thành miệng vết thương da tróc thịt bong.
"Vết thương?" Lớp trưởng sửng sốt. Cô ta giơ tay lên định sờ mặt thì khuỷu tay dính chặt vào quần áo "Roẹt" một phát toạc hết lớp da, để lộ một mảng thịt gân đỏ rực.
Trịnh Vãn Tình:... Cô còn chối cô không biến dị nữa?
Nếu người bình thường bị thương nặng thế thì đã đau phát ngất từ lâu rồi, sao có thể hoạt động bình thường như thế này được?
Không sờ được mặt, nữ sinh lại hàm hồ chuyển chủ đề: "Để tôi vào phòng trước tôi mới nói, nếu không các cậu sẽ nhanh chóng trở nên giống tôi."
Cô ta bày tỏ thái độ cực kì kiên quyết, nhất định phải vào được phòng ngủ mới nhả ra, mặc cho máu trên mặt nhỏ tong tỏng xuống đất thành vũng, mặc kệ Đường Tâm Quyết muốn dùng túi sơ cứu trao đổi cũng không ăn thua.
"Vậy không còn cách nào khác."
Hai người Đường Trịnh nhìn nhau, Đường Tâm Quyết lắc đầu lùi lại một bước.
Lớp trưởng tưởng rằng cuối cùng bọn cô cũng nhường một bước, khóe miệng cô ta nhướn lên, đang định đi về phía cửa phòng lại thấy Trịnh Vãn Tình nhấc cây xẻng đang gác trên vai lên.
Trịnh Vãn Tình cầm hai đầu cán xẻng, đầu gối nâng lên hai tay ấn xuống bẻ gập cán xẻng, cái xẻng lập tức cong oằn xuống dễ dàng như người ta bẻ cái thìa!
Trịnh Vãn Tình nói ít hiểu nhiều: "Đầu cô cứng hay xẻng cứng?"
Lớp trưởng: "..."
Động khẩu trước động thủ sau, dưới sự uy hiếp của bạo lực, lớp trưởng nhanh nhẹn đầu hàng, chậm rì rì kể hết nội dung cốt truyện.
Theo nguồn tin hành lang nào đó, đêm hôm qua phòng thí nghiệm trong trường để rò rỉ một loại virus chưa xác định. Sáng nay lúc phát hiện ra thì virus đã khuếch tán ra cả trường, thậm chí còn có học sinh đã biến dị.
"Biến dị thành cái gì?" Trịnh Vãn Tình hỏi.
Lớp trưởng dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc liếc cô ấy: "Cậu chưa xem... Phim zombie à?". Truyện Quân Sự
Trịnh Vãn Tình nghẹn họng, không ngờ cái định luật "Người ở trong thế giới zombie chưa bao giờ xem phim zombie" lại mất linh trong phó bản này.
Đường Tâm Quyết: "Mỗi phim zombie lại xây dựng năng lực của zombie khác nhau, cậu đang nói phim nào?"
Lớp trưởng suy nghĩ vài giây, bực mình trả lời: "Không biết, mấy chuyện này... Chỉ có công nhân viên của trường mới biết. Hừ, nhưng bọn họ chạy mất rồi."
Theo những gì cô ta thuật lại, ban lãnh đạo trường biết tin tức sớm nhất, cả một bộ phận học sinh biết chuyện đều đã rút lui. Còn những người bây giờ mới biết thì muộn rồi.
Hiện giờ muốn ra khỏi trường, dù có thể vượt qua nguy hiểm trên đường đi nhưng cũng không thể qua được cửa ải cuối cùng: Mới nãy cổng trường đã bị đóng kín hoàn toàn rồi.
Bọn cô đã bị nhốt kín trong này.
"Bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu, zombie sẽ liên tục tăng lên, chỉ có phòng ngủ là an toàn, nhưng các người có thể trốn được bao lâu?"
Lớp trưởng cười âm u lạnh lẽo, trông có vẻ cực kì hả hê, hoàn toàn khác hẳn phong cách nhắn tin trong nhóm chat lúc trước.
"Muốn sống thì chỉ có duy nhất một cách: Liên lạc với hội học sinh, đợi... Đợi thông báo."
Đường Tâm Quyết hơi nhíu mày.
Tin tức mấu chốt cuối cùng cũng xuất hiện.
Lớp trưởng tự nói tiếp: "Nhưng muốn liên lạc... Thì phải dùng radio chuyên dụng... Do hội học sinh phát... Mới được. Các người không có."
Nụ cười của cô ta ngoác rộng hẳn ra: "Chỉ tôi mới có."
Để cho cô ta vào phòng ngủ cô ta sẽ lấy radio ra, loại trao đổi liên quan đến mạng sống này, chỉ cần là người bình thường đều bị buộc phải đồng ý.
Nhưng phòng 606 vẫn không đồng ý, ngược lại còn bắt đầu suy ngẫm: "Radio... Của hội học sinh?"
Đường Tâm Quyết nhắn tin cho Trương Du, vài giây sau cửa phòng ngủ hé mở, một cái radio luồn qua khe cửa đưa ra ngoài.
Cô nhận lấy nó, lắc lắc trước mặt lớp trưởng: "Cái này á hả?"
Lớp trưởng trợn tròn mắt không thể tin nổi, vẻ mặt này cũng đủ để làm đáp án rồi.
"Sao... Sao mấy người lại có..."
Cô ta nhìn chằm chằm cái radio, không thể nào nghĩ thông được.
Đường Tâm Quyết cất cái radio giữ lại từ phó bản "Hướng dẫn bảo vệ bốn mùa", mỉm cười nói: "Làm bài kiểm tra nhiều thì tự khắc có một ít đồ đạc ấy mà, vẫn phải cảm ơn cậu đã nhắc bọn tôi nhớ đến nó."
Nếu không một chốc một lát bọn cô cũng không ngờ đạo cụ nhiệm vụ từ phó bản trước lại có tác dụng trong phó bản này!
Mặt lớp trưởng run run, sau một lúc im lặng, cô ta giãy giụa nói: "Tôi còn biết nhiều thứ nữa, vật tư, vũ..." Hai chữ "Vũ khí" vừa liếc thấy xẻng trên tay hai người tự động nuốt lại: "Rất nhiều đồ ăn, tôi đều biết hết, mấy người không muốn chết đói đâu đúng không, tôi có thể..."
Còn chưa nói xong thì giọng cô ta đã trở nên lúng búng dinh dính cứ như có thứ gì chặn trong cổ họng, nó lên xuống trong cổ theo từng lời cô ta nói.
"Tôi..."
Cô ta bắt đầu cử động chân, chậm rãi tới gần hai người Đường Tâm Quyết.
"Tôi biết..."
Đột nhiên cô ta lao về phía trước, bổ nhào vào người Trịnh Vãn Tình cắn mạnh!
Tiếng kim loại và đá va nhau cùng tiếng kêu đau đồng thời vang lên, Trịnh Vãn Tình nâng đầu gối hất mạnh cô ta ra, còn cô ta thì bụm miệng kêu rên, lảo đảo ngã vật ra như nhúm vải rách.
Người bị cắn lại còn tỏ ra kinh ngạc: "Từ ngày tôi đổi cánh tay này đã gặp không ít loại quái vật, muốn đánh nát nó chẳng ít, nhưng cậu là người đầu tiên muốn cắn nó đấy."
Cô ấy xé ống tay áo khoác đã rách ra, để lộ làn da màu bạc bên trong.
Trên cánh tay kim loại bóng loáng vẫn còn ghim mấy chiếc răng ngay ngắn đứt đoạn.