Tiếng cười khanh khách sắc nhọn của trẻ con đưa ra lựa chọn, nhưng không có đáp án từ chối.
Giọng ca ngâm nga cứ quanh quẩn mãi không thôi, khiến người ta sởn hết da gà: "Chào mừng bạn bước vào [Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ], cuộc sống vui vẻ tại kí túc xá bắt đầu rồi!"
"Á, di động của tớ!"
Quách Quả hét ầm lên. Nương theo tiếng điện thoại rơi, cô ấy run run chỉ vào nó, chỉ thấy trên màn hình điện thoại đang chen chúc chật ních các khung thoại, dòng chữ đỏ như máu có nội dung giống y như đúc bài đồng dao mà giọng trẻ con đang hát.
Đường Tâm Quyết cầm di động của mình lên... Cũng y như thế.
Cô lập tức phản ứng, đầu tiên kéo Quách Quả đứng lên, sau đó cầm cái ghế gần nhất ra chặn cửa sổ sát đất thông ra ban công, để đề phòng đám nhãn cầu quái vật kia lại xuất hiện nữa.
Cô cầm một cái ghế khác lên, đi thẳng ra cửa phòng ngủ.
"Cậu cậu cậu cậu cậu đi đâu?"
Quách Quả đã chìm sâu vào trạng thái sợ hãi tột độ, co rút lại trước bàn không dám làm gì, vừa thấy Đường Tâm Quyết đi xa là vô cùng căng thẳng.
Đường Tâm Quyết mở miệng: "Vãn Tình vẫn còn ở ngoài."
Nếu như cả kí túc xá đều bị mất điện thì đương nhiên phòng tắm công cộng cũng không phải ngoại lệ.
Tưởng tượng đang tắm rửa được một nửa thì tự nhiên mất điện, bên ngoài còn vang lên tiếng hát đồng dao kinh dị, chắc chắn còn suy sụp hơn người ở trong phòng ngủ nhiều.
Dường như để phối hợp với lời Đường Tâm Quyết nói, cô vừa dứt lời xong thì tiếng hát ngoài phòng ngủ bỗng dừng lại.
Giọng trẻ con lại vui vẻ vang lên lần nữa, nhưng lần này nghe càng rõ hơn, tựa như ghé sát bên tai mỗi người: "Học sinh ngoan đã bước vào trò chơi, học sinh hư vẫn còn ở ngoài ham chơi, giáo viên không thể chờ được, bài thi đã mở niêm phong..."
"Nhắc nhở quan trọng: Trò chơi sắp bắt đầu, xin mời các bạn học đang ở ngoài lập tức quay về phòng ngủ! Giáo viên không thích những đứa bé hư ham chơi, phải trừng phạt thôi..."
"Khi trò chơi chính thức bắt đầu, những bạn học không quay về phòng ngủ sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc..."
Giọng trẻ con bỗng im bặt, tiếng ngâm đồng dao cũng biến mất, không khí lại trở nên yên tĩnh lần nữa.
Giáo viên? Bài thi? Trò chơi?
Đường Tâm Quyết ghi nhớ những từ ngữ mấu chốt. Đúng lúc này, một tiếng vang trầm đục khiến hai người trong phòng giật bắn lên quay lại nhìn, cửa phòng ngủ vốn vẫn đang khép hờ đã đóng lại rồi!
Đường Tâm Quyết bước nhanh tới mở ra, nhưng dù cô có vặn tay nắm cửa kiểu gì thì cánh cửa cũng không hề suy chuyển.
Giống như... Đã bị người ta khóa trái từ bên ngoài rồi vậy.
Tiếng kêu hoảng sợ của Quách Quả vang lên: "Tâm Quyết, cậu mau xem điện thoại này!"
Trên màn hình điện thoại di động, khung thoại đã biến mất từ bao giờ, thay vào đó là một ô đếm ngược tươi sáng rõ ràng.
Trò chơi bắt đầu sau: 240 phút.
240 phút nghĩa là bốn tiếng, bây giờ là 8 giờ đúng, bốn tiếng sau là... 0 giờ.
Giữa lúc những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu, Đường Tâm Quyết nghiền ngẫm tin tức mà giọng trẻ con vừa nói.
Các cô đang ở trong quy tắc của thứ gọi là [Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ], bốn tiếng nữa, cũng tức là đúng 0 giờ, trò chơi sẽ chính thức bắt đầu. Theo những gì giọng trẻ con nói, dường như chỉ có những người ở trong phòng ngủ mới có thể tiến vào trò chơi.
Vậy những người chưa kịp quay về phòng ngủ sẽ phải chịu phạt gì?
Đương nhiên, có thể đây chỉ là một trò đùa quy mô lớn, một tiết mục chơi khăm rất thật. Nhưng nếu là thật... Đường Tâm Quyết lặng lẽ nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Cô cực kì tỉnh táo giữa những tiếng gào khóc thảm thiết của bạn cùng phòng. Cửa phòng ngủ không mở được, cô đã thử dùng đầu gối và ghế đập cửa, nhưng rồi lại phát hiện ra cánh cửa phòng vốn không kiên cố lắm lại không hề thay đổi.
Tuy bề ngoài trông như liễu bay trong gió nhưng sức cô lớn đến đâu tự bản thân cô cũng biết. Trong tình huống bình thường mà cô đập thế thì cái cửa này không thể không rung tí nào được.
Nếu những gì giọng trẻ con nói là thật thì nghĩa là quy tắc trò chơi hiện giờ không cho phép người ở trong phòng ngủ ra ngoài. Sợ rằng chỉ có người ở ngoài về thì cửa mới mở ra được thôi.
Từ khi giọng trẻ con biến mất, tiếng bước chân và tiếng hét ầm ĩ ngoài hành lang chưa từng ngừng nghỉ. Đường Tâm Quyết bỏ qua ý định đi ra ngoài, cô chọn dán sát lên cửa hét vọng ra: "Có nghe được tiếng tớ nói không? Vãn Tình, cậu có ở ngoài không?"
Cô hô vài tiếng liền, thế mà ngoài cửa lại có tiếng đáp lời thật. Theo tiếng bước chân bịch bịch bịch vang lên, tiếng nói cũng đi từ xa đến gần, Đường Tâm Quyết nghe ra đó chính là giọng của bạn cùng phòng mình.
Tiếng gõ cửa vang lên liên tục, Trịnh Vãn Tình đã về đến nơi. Lẫn trong giọng nói ngoài sự tức giận bình thường còn xen chút bối rối hiếm thấy: "Nhanh mở cửa nhanh mở cửa!"
"Bọn tớ mở không ra." Đường Tâm Quyết thành thật trả lời, nhưng mà cô chưa kịp nói tiếp thì cánh cửa trước mắt đã "két" một cái rồi mở.
Cửa phòng ngủ mở được rồi kìa.
Trịnh Vãn Tình chui vào, trên người vẫn còn dính bọt nước, phàn nàn: "Trò đùa này hơi quá đáng rồi đấy, tớ mới tắm được một nửa thì cúp điện, ngay cả đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng không kịp cầm về nữa! Lúc tớ quay về hành lang tối đen như mực, nếu không phải tớ nghe được giọng Tâm Quyết thì tớ còn không tìm được vị trí phòng ngủ đâu."
Đường Tâm Quyết: "Cậu thật sự cảm thấy đây chỉ là một trò đùa thôi sao?"
Trịnh Vãn Tình sững sờ: "Không thì sao?"
Cô ấy quyết định nhanh chóng tìm điện thoại trên bàn, hung hăng muốn gọi điện khiếu nại: "Chẳng biết bảo vệ kí túc xá đang làm gì nữa, trường không kiểm tra à? Trò đùa quá đáng thế này mà cũng cho làm..."
Trịnh Vãn Tình còn chưa dứt lời thì đã thấy khung đồng hồ đếm ngược bắt mắt trên màn hình, mà điện thoại cũng không gọi được.
Không có tín hiệu.
Đường Tâm Quyết đưa tay kéo cửa, khi Trịnh Vãn Tình vừa bước vào nó đã nhanh chóng tự động đóng lại như cũ, khôi phục trạng thái không hề sứt mẻ.
Cô thở dài: "Trò đùa có thể ngắt cả tín hiệu di động của chúng ta sao?"
Sau vài giây im lặng, Trịnh Vãn Tình vẫn không tin được, mở laptop của mình lên, kết quả là dù đèn báo pin đã sạc đầy nhưng không tài nào mở máy lên được.
Quách Quả run lẩy bẩy mở miệng: "Không được đâu, tớ vừa thử mở đèn bàn, đều không được hết..."
Phòng ngủ không có nguồn sáng, không gian đen kịt khiến sự lo âu và sợ hãi kéo dài như vô tận. Ngoài phòng ngủ vang lên tiếng hét chói tai liên tục, nhưng dường như lại bị ngăn cách bởi một tấm màn, không thể nào nghe rõ ràng được.
Trịnh Vãn Tình không nói, chỉ đành đưa ánh mắt xin giúp đỡ sang cho Đường Tâm Quyết. Cô ấy biết lúc này Đường Tâm Quyết nhất định là người tỉnh táo lý trí nhất, cô mà phân tích tình hình thì chắc chắn đáng tin. Mỗi tội trong phòng không có tí ánh sáng nào, cô ấy tìm không thấy vị trí của Tâm Quyết.
"..." Cô ấy bực bội dậm chân, nổi giận đùng đùng: "Tùy các cậu nghĩ thế nào cũng được, dù sao cái gì mà trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ không thể nào là thật được!"
Nói xong, cô ấy lần mò đi đến chỗ ban công định mở cửa sổ: "Chẳng phải chúng ta và phòng bên cạnh dùng chung ban công sao? Ra ngoài hỏi phòng bên cạnh là biết."
Tiếng Quách Quả run rẩy như sắp vỡ vụn: "Cậu cứ thế này là giống y như mấy nhân vật phụ lót đường trong phim kinh dị đấy, phòng chúng ta ở tầng 6 đó! Đường Tâm Quyết, cậu mau khuyên nhủ đứa ngốc này đi!"
Lỡ trên ban công lại xảy ra chuyện gì nữa thì... Quách Quả sởn hết cả gai ốc, chưa kịp đứng dậy ngăn cản đã trông thấy Trịnh Vãn Tình bỗng dưng khựng lại.
Trong đêm tối không thể nhìn rõ sắc mặt, cô ấy nghiêng đầu sang nhìn bức tường đối diện với bồn rửa mặt.
"Chỗ này... Có một cánh cửa."
Quách Quả vừa định bảo nói nhảm, cửa sổ sát đất chỗ ban công cậu thích gọi là cửa cũng được, nhưng chợt ý thức được chắc chắn Trịnh Vãn Tình không nói cái cửa chỗ ban công.
Một cơn gió thổi qua, dường như Đường Tâm Quyết không hề bị bóng đêm che mắt, bước đến chỗ đó.
Trước khi tới gần cánh cửa, vì để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn nên cô rút trong túi mua đồ ra một thứ gì đó có dạng dài mảnh, tuy cô không biết nó là gì nhưng ít ra lúc quan trọng cũng có thể phòng thân.
Đến bên cạnh ban công, Đường Tâm Quyết lập tức hiểu ý Trịnh Vãn Tình.
Quách Quả cũng run run sờ soạng đi qua, ba người đứng tụm lại nhìn bức tường đối diện với bồn rửa mặt.
Trên tường có một cánh cửa đúng theo nghĩa đen. Nương theo ánh sáng yếu ớt của màn hình di động có thể nhìn thấy hình dáng đại khái của cánh cửa, không có gì đặc biệt cả.
Nhưng mà phòng các cô không có phòng tắm riêng, mặt tường này vốn rỗng tuếch không có cửa nẻo gì cả mà!
Bạn cùng phòng chỉ tin tưởng thuyết vô thần im lặng, bạn cùng phòng đam mê huyền học lại sắp khóc đến nơi: "Trò đùa... Có thể biến ra cả một cánh cửa sao?"
Đáp án khỏi nói cũng biết.
Đường Tâm Quyết hít sâu một hơi, gằn giọng dứt khoát: "Loại trừ hết những điều không thể, điều còn lại dù có khó tin đến đâu thì nhất định chính là sự thật."
"Tớ nghiêng về phần giọng hát là thật, trò chơi là thật, quy tắc cũng là thật."
Huống hồ gì mấy thứ này đã từng mơ hồ xuất hiện trong cơn ác mộng của cô. Những lời đó Đường Tâm Quyết không nói ra, bây giờ cần nhất là phải tỉnh táo lại để tránh khủng hoảng hơn nữa.
Cô nhìn cánh cửa đột ngột xuất hiện kia. Nó khác với cửa phòng ngủ và cửa sổ ban công, cánh cửa này không hề mang đến cảm giác nguy hiểm cho cô.
Vì thế Đường Tâm Quyết kéo hai người đang ngây cả ra ra đằng sau, dùng cái que dài trong tay đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Dưới ánh sáng của màn hình di động, cô có thể lờ mờ thấy rằng đây là một buồng vệ sinh, bên trái còn có đầy đủ mọi thứ để tắm vòi hoa sen. Trịnh Vãn Tình đứng sau cô hô nhỏ: "Trên kệ là đồ dùng vệ sinh cá nhân của tớ!"
Đồ dùng vệ sinh cá nhân của cô ấy rõ ràng là để lại trong phòng tắm công cộng, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Chỉ mất mấy giây Đường Tâm Quyết đã hiểu được: Trò chơi này cung cấp cho các cô một gian phòng tắm độc lập?
Có chuyện tốt thế cơ à?
Ba người đóng cửa lại, lùi về "khu vực an toàn" chính giữa phòng ngủ. Đường Tâm Quyết đứng trước giường số 4, trong chốc lát không ai nói gì cả.
Hai người Quách Trịnh bị đả kích không nói nổi nên lời, còn Đường Tâm Quyết thì đang nhíu mày suy nghĩ.
Tình huống hiện giờ hết sức quái dị, tin tức cũng ít ỏi: Trò chơi này rốt cuộc là gì? Trò chơi muốn bọn họ làm gì? Bọn họ hoàn toàn không được biết gì cả.
Đối mặt với nỗi sợ không biết tên, lại bị nhốt trong phòng ngủ đen kịt, chỉ có thể bị động chờ đợi, cảm giác này không tốt chút nào.
Hơn nữa, một dự cảm có điềm xấu cứ quẩn quanh trong lòng cô, Đường Tâm Quyết cảm giác hình như mình quên việc gì đó.
Không biết được bao lâu, Quách Quả chìm trong trạng thái sợ hãi đến mức linh hồn bay mất cuối cùng cũng miễn cưỡng tỉnh táo hơn một chút, bỗng dưng vỗ đùi: "Đúng rồi, nửa tiếng trước Trương Du nhắn tớ bảo cậu ấy vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm, sắp về tới trường đến nơi rồi!"
Cùng lúc đó, cuối cùng Đường Tâm Quyết cũng nhớ ra cô quên cái gì rồi.
Phòng ngủ của bọn họ chưa đủ người, bởi vì người bạn cùng phòng thứ tư Trương Du bị trễ chuyến bay còn chưa về đến nơi!
Hai người còn lại hiển nhiên cũng đang nghĩ đến cùng một việc, Quách Quả rùng mình, bắt đầu nói năng lộn xộn: "Cái giọng trẻ con kia bảo người nào không quay về phòng ngủ sẽ bị trừng phạt đúng không? Thế... Thế nếu như Trương Du cũng là một thành viên của phòng ngủ, vậy có phải cậu ấy nên mau chóng quay về không?"
Đường Tâm Quyết lại nhìn ra ban công ngoài cửa sổ lần nữa, bóng tối nặng nề dường như đậm thêm vài phần.
Đồng hồ đếm ngược trên điện thoại di động hiển thị đã qua 30 phút, khi kim phút đến đúng 8 giờ 30 đột nhiên khựng lại.
Cùng lúc đó, giọng trẻ con lại vang lên lần nữa mà không báo trước: "Các bạn học sinh thân mến, đã 30 phút trôi qua rồi, để xem xem có còn bạn học sinh hư nào chưa quay lại phòng ngủ đây. Ồ, có nhiều quá nha!"
Giọng nói lanh lảnh bỗng quay ngoắt thành khàn khàn sắc nhọn: "Giáo viên ghét nhất là những đứa trẻ hư không nghe lời, sự trừng phạt và nguy hiểm sẽ đến sớm hơn, phòng ngủ là khu vực an toàn duy nhất... Hì hì hì, nhưng ai đảm bảo là nó sẽ an toàn tuyệt đối chứ?"
"Dù sao," Giọng trẻ con cười khanh khách bổ sung: "Chỉ có những bạn học còn sống đến cuối cùng mới có thể bước vào trò chơi thành công..."
"Ting, mở khóa quy tắc đầu tiên: Xin hãy bảo vệ phòng ngủ của mình!"
Giọng nói lại biến mất lần nữa, nhưng lần này chưa yên tĩnh được bao lâu, ngoài cửa phòng ngủ vang lên từng đợt tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng la hét thảm thiết hơn trước.
"Cứu với! Có cái gì đó đuổi theo tớ!"
Tầng 6 chỗ Đường Tâm Quyết ở thuộc về khoa tài chính, rất nhiều người ở cùng tầng đều là bạn cùng lớp, cô nhanh chóng nhận ra giọng quen từ trong những tiếng hét ầm ĩ.
Quách Quả bám chặt cánh tay Đường Tâm Quyết cũng nhỏ giọng hỏi: "Người vừa hét lên có phải là Tôn Giai phòng bên cạnh không? Bây giờ cậu ấy vẫn còn đang ở ngoài, có phải là..." Bị trừng phạt rồi không?
Đường Tâm Quyết nhíu mày không nói. Âm thanh trong hành lang nhanh chóng biến mất, nhưng đối với những người trong phòng ngủ thì sự yên tĩnh này lại càng đáng sợ hơn.
"Rầm rầm rầm!"
Tiếng đập cửa đột ngột vang lên khiến mấy người trong phòng ngủ đang căng thẳng suýt nữa thì nhảy dựng lên. Đường Tâm Quyết xốc bạn cùng phòng nhũn người dậy, cao giọng hỏi: "Ai vậy?"
"Là tớ."
Ngoài cửa vọng tới giọng nói quen thuộc: "Là tớ, Trương Du, tớ về rồi đây."
Hóa ra là bạn cùng phòng.
Hai người còn lại nghe thế thì nhẹ nhàng thở ra. Trịnh Vãn Tình vội vội vàng vàng đi mở cửa, lại bị Đường Tâm Quyết kéo tay lại. Truyện Nữ Cường
Trịnh Vãn Tình không hiểu: "Bên ngoài có nguy hiểm, chúng ta tranh thủ thời gian đi mở cửa nhanh!"
Đường Tâm Quyết không thả tay ra, cô đi đến trước cửa phòng ngủ: "Trương Du, không phải cậu bảo với tớ là cậu bay chuyến muộn từ Thành Đô về à? Sao cậu về sớm vậy?"
Giọng nói ngoài cửa ngừng lại một giây, sau đó trả lời: "Tớ đi chuyến sớm, với lại chẳng phải các cậu đều đang lo lắng cho tớ đấy sao?"
Trong bóng tối, giọng nói ngoài cửa nhẹ nhàng dịu dàng, đúng là giọng của Trương Du không sai đi đâu được.
Nhưng trong cửa, Trịnh Vãn Tình và Quách Quả sợ run cả người, bàn tay đưa ra định mở cửa của Trịnh Vãn Tình cũng vội rụt lại như bị điện giật.
Bởi vì bọn cô biết rõ, Trương Du bay từ nước ngoài về, không liên quan gì đến Thành Đô hết, nhưng khi Đường Tâm Quyết nói những lời này, giọng nói ngoài cửa lại không hề phản ứng chút nào.
Ngoài cửa... Là Trương Du thật sao?