Dưới ánh nhìn chăm chú của đám người, nữ sinh ho một lúc lâu mới từ từ ngưng lại, vừa "Khụ khụ" đứt quãng vừa nói: "Em bị dị ứng phấn hoa, phòng này cứ như đầy ngập phấn hoa ấy, rất gay mũi, mong các thầy có thể khắc phục bớt, khụ khụ khụ..."
Giám thị không nói một lời, Đường Tâm Quyết cũng chẳng vội, tiếp tục ho dưới ánh mắt kinh dị của đám người.
Sau khi thử nghiệm, cô đã chậm rãi sờ ra được quy luật.
Giám thị như kiểu chương trình tự động dùng để duy trì hoạt động của hệ thống, chỉ cần tình hình không vô lý một cách trắng trợn gây ảnh hưởng đến quá trình thi đại học thì bọn họ sẽ tự thăng cấp tìm phương án giải quyết đến khi xử lí xong xuôi vấn đề thì thôi.
Khoảng 10 giây sau, đám giám thị lặng lẽ tách ra hai bên, một nữ giám thị vẻ mặt dịu dàng hòa nhã đi đến, thân thiết vươn tay với Đường Tâm Quyết: "Bạn học này, em có gì cần trợ giúp không?"
Đến rồi, giám thị phiên bản n+1.
Đường Tâm Quyết không vươn tay, cô yếu ớt nhưng kiên trì lặp lại yêu cầu lần nữa. Nụ cười dịu dàng trên mặt nữ giám thị không hề thay đổi: "Lát nữa chúng tôi sẽ tiến hành xử lý, giờ đưa em về phòng thi trước đã, được không?"
Vừa nói nữ giám thị vừa nhẹ nhàng nắm tay Đường Tâm Quyết kéo lên.
Rắc.
Động tác của nữ giám thị cứng đơ, vẻ mặt không thể tin nổi.
Đường Tâm Quyết nhẹ nhàng thở dài: "Cô ơi, cô kéo trật khớp tay em rồi."
"..."
"Nhưng mà không sao, tay trật khớp là tay trái." Đường Tâm Quyết ngẩng lên nở một nụ cười kiên cường: "Tay phải vẫn có thể làm bài thi."...
Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi, nữ giám thị cười cứng đơ nói lảng sang chuyện khác: "Em nói phòng thi nào có phấn hoa ấy nhỉ? Đây là tình huống nghiêm trọng ảnh hưởng tới trường thi, chúng tôi phải điều tra cẩn thận mới được."
Vừa nói xong, cánh cửa phòng 508 đang khép chặt bỗng "Kẹt" một tiếng, tự động mở ra.
Xuyên qua khe hở, Đường Tâm Quyết nhìn vào trong thấy các thí sinh ngồi yên tĩnh nghiêm chỉnh vùi đầu làm bài, chỉ có tiếng bút đi trên giấy sàn sạt. Nhìn thoáng qua trông có vẻ không khác gì những phòng thi khác.
Không, Đường Tâm Quyết nheo nheo mắt.
Vẫn có chỗ khác nhau.
Cuối phòng học, một nam giám thị gầy gò hấp tấp bước ra khỏi phòng, thấy một đám giám thị đứng trước cửa thì vội vàng mở toang cửa ra, nhỏ giọng báo cáo: "Phòng thi số 508 vẫn bình thường!"
Giám thị khác: "Có thí sinh báo cáo ở đây có phấn hoa khiến cô ấy bị dị ứng."
Nam giám thị: "?"
Gã ta nhìn trái nhìn phải, lại nhìn đám học sinh đang làm bài, khẳng định: "Ở đây không có phấn hoa."
"Không có thứ gì khác khiến em bị dị ứng sao?"
"Không có."
Chỉ cần có mũi là biết không hề có mùi phấn hoa. Đường Tâm Quyết nhướn mày, trong lòng không một gợn sóng.
Rốt cuộc thì đây cũng không phải là thế giới thật. Theo lý thuyết thì những căn phòng thi trong phó bản không chỉ không hề có mùi phấn hoa, mà thậm chí còn không có bất cứ mùi lạ hay tạp âm nào, là môi trường thi cử hoàn hảo nhất, bất kì lí do gì đưa ra đều là gây rối vô cớ.
Nhưng cô tới đây để nói lí hay sao?
Nam giám thị vừa dứt lời liền nghe được một giọng nữ xen ngang: "Thầy chắc chắn ạ?"
Lúc này gã ta mới nhìn thấy nữ sinh trẻ tuổi ngồi dưới đất bị cả đám người vây quanh. Nữ sinh khoanh tay ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nói năng hùng hồn: "Mũi em không thể nào ngửi sai được, thầy đang nghi ngờ khứu giác của em sao? Thưa thầy, em nghi ngờ ngược lại khứu giác của thầy mới có vấn đề ấy."
Đường Tâm Quyết đưa ra yêu cầu chính đáng: "Em đề nghị trao đổi thêm với giám thị khác."
Nam giám thị nghẹn họng: "Khứu... Khứu giác?"
Làm giám thị mà còn cần khứu giác nữa?
Gã ta thực sự không có cách nào trả lời Đường Tâm Quyết, thậm chí từ vẻ mặt của đám người xung quanh cũng biết đây là lần đầu tiên bọn họ nghe đến chức năng này.
... Không sao, bọn họ có thể tiến hóa.
Sau khi bình tĩnh lại, nữ giám thị dịu dàng ra lệnh: "Điều một giám thị khác tới đây, chúng ta phải giải quyết vấn đề trong vòng 5 phút. 5 phút sau sẽ thu xếp cho bạn học này làm bài kiểm tra tiếp."
Đường Tâm Quyết hiểu, đây là khoảng thời gian tối đa mà phó bản này đưa ra để giâi quyết tình huống hiện tại.
Nhưng nam giám thị hơi bất ngờ, không tiếp nhận mệnh lệnh ngay lập tức, môi mấp máy hai cái không nói nên lời.
Nữ giám thị nhíu mày: "Anh này? Anh có nghe rõ không?"
Khóe miệng Đường Tâm Quyết nhếch lên rất khẽ.
Mỗi phòng thi, bình thường đều sẽ có ít nhất hai giám thị, không thể có chuyện một trong hai vắng mặt không lí do.
Trừ khi... Phòng thi này cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Trên gương mặt nam giám thị xuất hiện vẻ hoảng loạn và bối rối mà mắt thường cũng thấy được, Đường Tâm Quyết thình lình lên tiếng: "Thưa thầy, nếu em không nhìn nhầm thì trong phòng hình như có một vị trí bỏ trống."
Cô cười cười: "Bạn học đó chắc không phải là cũng dị ứng phấn hoa giống em chứ?"
Giám thị vắng mặt, thí sinh vắng mặt.
Hiện tại không cần Đường Tâm Quyết nói bọn họ cũng nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Nam giám thị hai mắt láo liên, cuối cùng đành thừa nhận: "Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi vốn định tự xử lí, chỉ là hiện tại còn chưa khắc phục được."
Đường Tâm Quyết không cho gã ta thời gian phản ứng: "Người đi đâu rồi?"
Giám thị bị hỏi không kịp đề phòng, trả lời theo phản xạ: "Biến mất rồi. Một người đi tìm sau đó cũng biến..."
"Được rồi!"
Nữ giám thị nhanh chóng ngắt lời gã ta, khóe miệng kéo giãn sang hai bên quá mức khiến vẻ dịu dàng bất biến trở nên kì dị: "Chúng tôi đã biết tình huống, thầy có thể nghỉ ngơi rồi."
Dứt lời, nam giám thị gục đầu rũ xuống, cơ thể run rẩy co rút nhè nhẹ. Khi cơn run rẩy kết thúc, "Gã ta" chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt đã biến thành một người đàn ông trung niên khác hoàn toàn.
"Bắt đầu coi thi." Ông ta nghiêm túc trả lời bằng chất giọng khàn khàn.
Đường Tâm Quyết quan sát từ đầu đến cuối, liếc nhìn nữ giám thị một cái như đang suy nghĩ điều gì.
Đây là năng lực của phó bản, hay là năng lực của bản thân giám thị này?
Gần như cùng lúc, một giám thị khác bước ra từ trong đám người xung quanh. Hai người mới đứng song song với nhau, bước vào phòng thi 508.
"Sập" một tiếng, cánh cửa phòng thi 508 đóng lại, che giấu mọi thứ bên trong.
"Em nên trở về làm bài kiểm tra đi. Yên tâm, chờ khi thi đại học xong, mọi vấn đề của em đều sẽ được giải quyết."
Nữ giám thị cúi đầu nhìn Đường Tâm Quyết, đám giám thị xung quanh mang một cái cáng tới, thể hiện thái độ dù thế nào cũng phải thi cho xong.
"Không cần phiền phức vậy đâu, thi đại học quan trọng thế, đương nhiên em phải thi cho xong rồi."
Đường Tâm Quyết mỉm cười, cực kì phối hợp đứng dậy đi theo sau bọn họ, hoàn toàn không để ý đến cánh tay trái trật khớp, cơ thể mảnh khảnh với sống lưng thẳng tắp cứ như không cảm nhận được đau đớn.
Đi vài bước, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh cửa phòng 508.
Cửa phòng mới tinh như vừa được thay mới, vết cào bên trên cũng biến mất không thấy đâu.
... Manh mối thoáng qua, dùng trăm phương nghìn kế cũng không tìm thấy điểm đột phá, bắt buộc phải hoàn thành quá trình thi cử.
Giống như tất cả mọi con đường đều hướng về một phía không tốt.
Phó bản này còn khó chơi hơn dự tính của cô nữa.
- -----------
Lấy được túi thi, Quách Quả lập tức trợn tròn mắt, thậm chí còn hơi kinh hãi.
Vốn dĩ cô ấy không ôm hi vọng gì, không ngờ giám thị lại bị mấy câu lung tung của cô ấy thuyết phục?
Rốt cuộc bình thường chỉ có Đường Tâm Quyết là thích chơi trò nhạn qua rút lông* với NPC, còn bọn cô hưởng ké cũng đã kiếm được đầy túi rồi, có chút ỷ lại không chí tiến thủ, chưa từng ôm ý định thực chiến kĩ thuật thiếu đạo đức này.
*chiếm lợi bất chấp, con nhạn bay qua cũng phải cố rút được cọng lông.
Đây là lần đầu tiên Quách Quả bất chấp, không ngờ mèo mù vớ cá rán. Cô mở túi dự thi ra mà trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, nhanh chóng rút thẻ dự thi trong túi ra như sợ giám thị đổi ý.
Nhưng vừa nhìn sơ qua ảnh chụp trên thẻ, trái tim Quách Quả đóng băng một nửa.
Người trong hình rõ ràng là một nữ sinh tóc ngắn! Nhưng trừ cô ấy ra thì ba người còn lại của phòng 606 đều để tóc dài.
Tập trung nhìn kĩ, quả thật là một gương mặt hoàn toàn xa lạ. Nhìn xuống dưới, phần ghi họ tên chỉ có một chữ "Thái", phần còn lại như bị đổ keo, không nhìn rõ được.
"Thái gì nhỉ?" Cô ấy lẩm bẩm ra tiếng theo phản xạ, tấm thẻ dự thi bị rút đi trong nháy mắt: "Khoan, từ từ?!"
"Đây không phải thẻ dự thi của em."
Giám thị sầm mặt, trông có vẻ cực kì hung ác.
Quách Quả ước lượng thực lực người bình thường của mình một lần nữa, lại nhìn nhìn số lượng giám thị và cái bắp tay thô to của bọn họ, lập tức khép nép: "Em... Em biết rồi."
Cửa phòng thi 508 đóng sập lại, Quách Quả còn chưa cả kịp thò đầu ngó thử, đành thở dài phiền muộn chấp nhận số phận quay về chỗ ngồi làm bài tiếp.
Còn nửa tiếng, nửa tiếng nữa...
Cô ấy tự nhủ.
Chờ kết thúc môn cuối cùng là cô ấy tự do rồi!
Có lẽ do ước mong quá mãnh liệt mà cô ấy cảm giác dường như mình đang thật sự quay lại kì thi đại học, hai thời khắc đau khổ giờ phút này hòa làm một, tâm trạng nôn nóng giống như thuở ban đầu.
Haiz, không biết Trương Du, Vãn Tình, Quyết thần đang ở nơi đâu, có phải cũng đồng bệnh tương liên với mình không. Quách Quả vừa nhìn đồng hồ đếm ngược vừa suy nghĩ vẩn vơ.
...
5 phút cuối trước khi hết giờ.
Trương Du kiểm tra lại bài thi lần thứ ba, gỡ kính xuống xoa xoa chỗ giữa hai đầu lông mày, nín thở chờ đợi tiếng chuông vang lên.
Bốn lần kiểm tra, nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, nhưng bị quy tắc nghiêm ngặt của phó bản kiềm chế khiến cô ấy gần như không tìm được tin tức gì có ích, lại khó liên hệ với những người bạn cùng phòng khác, chỉ đành nghiêm túc làm bài thi đại học một lần nữa.
Đáng tiếc, mấy kiến thức này cô ấy đã quên gần hết, nếu là Tâm Quyết hoặc Vãn Tình có khi lại đạt được thành tích khá ấy chứ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trương Du nhẹ nhàng gõ gõ tấm thẻ dự thi, ngón tay gõ trên dãy số "2019" càng lúc càng nhanh, suy nghĩ trong đầu cũng lướt qua không ngừng.
Sau khi kết thúc bài thi mình sẽ phải đối mặt với cái gì đây?
...
1 phút cuối trước khi hết giờ!
Bầu không khí khó chịu bao trùm phòng học, dễ thấy được là nó tỏa ra từ bàn đầu dãy giữa, từ trên người một nữ sinh tóc dài đang múa bút như bay.
Mái tóc dài đen thẳng bóng mượt ôm lấy gương mặt xinh đẹp xuất sắc, chỉ cần không mở mồm nói chuyện thì quả thật là một đại mỹ nhân 100%.
"Chết tiệt, sao lại thiếu thời gian thế?"
Trịnh Vãn Tình đột nhiên đấm mạnh xuống mặt bàn, nghiến răng "Chậc" một tiếng, sau đó tăng tốc làm bài.
"..."
Thí sinh xung quanh len lén nhích xa cô ấy một chút.
Hóa ra không phải bầu không khí trong phòng thi áp lực, mà là áp lực bị cô ấy ép ra.
"Reng reng reng..."
Tiếng chuông thông báo hết giờ vang lên, Trịnh Vãn Tình đành bất đắc dĩ buông bút, nhìn bài thi của mình kiểu gì cũng cảm thấy không hài lòng.
Chưa nói tới gì khác, nếu không phải tham gia phó bản bất ngờ thế này không kịp chuẩn bị thì kết quả thi của cô ấy chắc chắn phải tốt hơn bây giờ nhiều. Hơn nữa người ra đề nghĩ cái gì vậy? Đề bài lạc hậu lại còn lệch kiến thức, đừng để cô ấy biết là ai ra đề.
Càng nghĩ càng tức, còn tức hơn cả việc hụt top 1 trong kì thi hết môn. Cô ấy cầm bút chọc chọc chọc mấy cái lên thẻ dự thi, còn vẽ cả hình đầu heo lên dòng chữ "Kì thi tuyển sinh đại học năm 2018".
Kết thúc thời gian làm bài, người người túa ra khỏi trường thi. Các thí sinh nở nụ cười giải thoát sôi nổi đi ra khỏi phòng thi, để lại Trịnh Vãn Tình thi chưa đã thèm.
"Thôi vậy, để về so đáp án với Tâm Quyết..."
Trịnh Vãn Tình lắc đầu, vừa tự nhủ vừa bước ra cửa.
Giây tiếp theo, cô ấy nuốt những lời còn chưa kịp nói hết xuống, đôi đòng tử co lại phản chiếu cảnh tượng trước mắt.
Đây là...
...
"Đây là cổng trường đó, bạn học!"
Trước mặt Đường Tâm Quyết, một bác gái nhiệt tình trả lời cô: "Bác thấy cháu cầm thẻ dự thi, cháu cũng là thí sinh đúng không? Sắp đến giờ thi rồi, cháu mau vào đi!"
Ngón tay bác gái chỉ vào tấm thẻ dự thi, dòng chữ "Kì thi tuyển sinh đại học năm 2017" bên trên cực kì chói mắt.
"Cháu biết rồi ạ, cảm ơn bác."
Đường Tâm Quyết ngoan ngoãn gật đầu, bước chân lại quay hướng ngược lại dòng người, cách cổng trường càng ngày càng xa.
Quả nhiên cô đoán không sai.
Bốn môn thi kết thúc không phải là lúc phó bản dừng lại, mà là mở đầu của một cuộc luân hồi mới.
... Thật không may, đây là một phó bản tuần hoàn.
... Càng không may hơn, phó bản tuần hoàn này có chủ đề là thi đại học.