Trịnh Vãn Tình phấn khích triệu hồi [Nắm đấm chùy sắt bự], cánh tay phải khuyết thiếu lập tức trở thành nguyên vẹn: "Tớ ngứa mắt chúng nó lâu rồi."
Cuối cùng cô ấy đã có thể đập phá một cách công khai!
Bạn học Khương đứng khoanh tay một bên, không thấy lạc quan lắm: "Chúng tôi đã thử rất nhiều lần rồi, chỉ có thể bước qua cửa tối đa 2 mét, vào sâu hơn nữa thì không được."
Trong mắt cô ta, thí sinh loài người còn không mạnh bằng chúng nó đâu.
Đường Tâm Quyết nhắc nhở: "Phải hết sức cẩn thận, cảm thấy không đúng thì lùi về ngay."
"Yên tâm đi."
Trịnh Vãn Tình giơ nắm đấm lên, vung thật mạnh xuống cánh cửa phủ đầy bụi!
Rầm!
Bụi bay mù mịt, Trịnh Vãn Tình ho khan lùi lại, vẻ mặt cực kì ngỡ ngàng: "... Không mở ra."
Nắm đấm sắt của cô ấy có thể đấm sập cả tường nhà bà Mayas, vậy mà không phá vỡ nổi cánh cửa trông có vẻ mỏng manh này?
Số 5 số 6 lập tức tiến lên: "Để bọn tôi thử xem."
Còn chưa dứt lời, ngọn lửa lớn ào ào tuôn ra từ đầu cây súng, bao phủ cánh cửa phòng 919.
Hơn mười giây sau, ngọn lửa dần tan đi, chỉ để lại có hai vệt cháy đen. Dù là khóa sắt hay ván cửa cũng chẳng bị ảnh hưởng gì cả.
Mọi người nhìn nhau: Ngay cả dị năng phóng hỏa có sức công phá lớn nhất cũng không được?
Trịnh Vãn Tình và hai chị em số 5 chưa chịu từ bỏ, chạy đến cửa phòng 921 thử lại, nhưng kết quả vẫn giống y như thế: Nửa cái khe hở cũng không có, dường như vừa tấn công vào hư vô.
Quách Quả dụi dụi mắt xem mình có nhìn nhầm không: "Đây là cửa gỗ? Đùa cái gì vậy, có mà cửa hợp kim chống đạn thì có! Cái trường này cất vũ khí trong đó hay sao mà lắp cửa kiên cố quá vậy?"
Bạn học Khương dùng cơ thể số 13 nhún vai: "Thấy chưa, bọn tôi đã bảo rồi mà."
Sự thật chứng minh, không chỉ cách của âm phủ không làm gì được cánh cửa này, ngay cả cách của trần gian cũng thế.
Đường Tâm Quyết phẩy phẩy tro bụi và tàn lửa bay múa trước mắt, kiểm tra cánh cửa thật lâu, đưa ra kết luận: "Có lẽ cánh cửa này được trang bị loại kết giới nào đó, không phải là kết giới tăng sức phòng thủ cho nó, mà như là vô hiệu hóa đòn tấn công của chúng ta vậy."
Phải làm cách nào mới có thể tấn công trực tiếp lên cánh cửa này đây?
Trong bầu không khí yên tĩnh, Kha Kha bỗng tách mọi người ra bước lên.
Tưởng Lam gọi cô ấy lại, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cả, chỉ nhẹ giọng dặn dò: "... Phải cẩn thận đấy."
Kha Kha vén tay áo lên, dỡ lớp băng quấn quanh cổ xuống để lộ những dòng phù văn màu đen rậm rạp chằng chịt chồng chéo nhau đan đến tận cằm. Mọi người vừa nhìn thấy cảnh này đã hít sâu một hơi.
Ra đây chính là lí do số 3 quấn mình như xác ướp sao?
"Hai kẻ phóng hỏa với nắm đấm, chuẩn bị tấn công ngay đi." Cô ấy tháo cả kính râm xuống.
Đường Tâm Quyết hơi hơi nhíu mày, hình như cô đoán được chuyện sắp xảy ra.
Số 5 nhìn về phía Kha Kha đầy khó hiểu: "Cô định..."
"Suỵt." Kha Kha đặt ngón trỏ lên môi: "Không muốn bị xỏ xiên thì đừng có hỏi, cô có tức phát khóc tôi cũng mặc kệ đấy."
Sau đó cô ấy đứng trước cửa, nhắm mắt lại, giọng nói chuyên thốt ra những lời ác độc châm chọc người khác trầm xuống, rì rầm như nói mớ: "Mắt thấy là giả, miệng nói là thật. Trong vòng mười giây tiếp theo, cánh cửa trước mặt giống như những cánh cửa gỗ bình thường, cụ thể hóa tất cả sức mạnh tấn công..."
Kha Kha mở bừng mắt: "... Chính là chân lý."
Cánh cửa lập tức có sự biến đổi.
Đường Tâm Quyết nhạy cảm bắt được cảm giác này, cây thông bồn cầu vọt tới cánh cửa phòng 919 nhanh như gió. Nắm đấm của Trịnh Vãn Tình theo sát phía sau, hai lực cực mạnh đâm thẳng vào cánh cửa khiến nó ầm ầm sụp đổ! Vụn gỗ kèm mảnh khóa sắt bắn ra xung quanh, những người đứng trong phạm vi ảnh hưởng vội ôm đầu lùi lại dưới sự hỗ trợ của những người khác.
Tưởng Lam xông vào giữa đám mạt gỗ ôm lấy Kha Kha suýt ngã ra, Kha Kha kiệt sức, nhìn sang bên cạnh, lông mày xoắn lại: "Chưa đủ thời gian."
Bên phía Đường Tâm Quyết thì xong rồi, nhưng cánh cửa phòng 921 bên phía số 5 số 6 còn chưa cháy hết.
10 giây qua đi trong thoáng chốc, thấy các đòn tấn công lại bắt đầu mất hiệu lực, Kha Kha nghiến răng nói tiếp: "Xuyên qua sương mù giả dối, kéo dài thời gian tấn công thành 20 giây!"
Tiếng nói vừa dứt, ngọn lửa đang dần dần yếu đi chợt đón gió bùng lên, nuốt chửng cánh cửa phòng ngủ.
Đây là... Mọi người bừng tỉnh hiểu ra.
Ngôn linh!
Hiển nhiên cái giá phải trả khi Kha Kha dùng ngôn linh là rất lớn. Máu tươi trào ra khỏi khóe miệng cô ấy, lau thế nào cũng không sạch được. Cơ thể cô ấy như bị rút cạn máu tươi, trở nên trắng bệch và héo hon hẳn đi.
Cánh cửa phòng 921 sụp đổ trong ngọn lửa lớn, để lại khung cửa biến dạng đen sì.
Đến tận lúc này, khung cảnh trong hai căn phòng ngủ bị khóa kín mới lộ ra hoàn toàn.
"Mấy người... Mấy người làm được thật rồi?"
Người đầu tiên xông vào chính là bạn học Khương, cô ta lẩm bẩm tự nhủ với vẻ mặt không thể tin nổi, xoay quanh phòng đầy hưng phấn. Đợi đến lúc mọi người tìm được công tắc bật đèn lên thì cô ta đã lùng sục xong cả hai phòng, hoàn toàn suy sụp: "Không có, không có một ai cả, bọn họ không có ở đây."
Sau khi truy hỏi mọi người mới hiểu, cô ta đang nói đến đám quỷ hồn học sinh vốn ở trong phòng này, cũng chính là những cái bóng quỷ nhắc nhở học sinh phòng 917 mau chạy đi trong trí nhớ của học sinh nguyên bản.
Quách Quả thắc mắc: "Các cô không ở cùng nhau sao?"
Trải qua lời tự thuật của bạn học Khương thì đám quỷ bọn họ chính là nguồn gốc của tiếng khóc âm u ở tầng 8 xuất hiện hàng đêm, cũng chính là những học sinh bị trường học này hại chết trước khi trò chơi bắt đầu. Trong suy nghĩ của các thí sinh bây giờ, dường như đám học sinh quỷ đều cùng một phe mới đúng.
Nhưng giờ xem ra, đám bạn học Khương hình như không biết tin tức trên tầng 9?
"Chờ đã, tôi vẫn chưa hiểu lắm, có ai đó giải thích giúp tôi được không?
Số 5 giơ tay lên: "Rốt cuộc ngôi trường này có bao nhiêu quỷ?"
Đường Tâm Quyết đưa một viên thuốc chuyên trị tinh thần lực cho Kha Kha, xác nhận cô ấy đã an toàn với Tưởng Lam, sau mới quay lại giải thích tình huống hiện tại cho số 5.
"Xét về mặt chủng loại thì trong phó bản kí túc xá này có hai phe, một phe là quỷ hồn lang thang, một phe là thí sinh chúng ta. Mà xét trên góc độ của quỷ thì cũng có thể chia làm hai phe nữa, một là quản lý trường học và đám ma cọp vồ của chúng, bao gồm cả đám hội học sinh, quản lý kí túc xá, phòng giáo vụ các thứ. Hai là những học sinh khi còn sống bị chúng hại."
"Nhưng theo tình hình hiện tại thì học sinh ở các tầng khác nhau lại bị chia ra tiếp rồi, đúng không?"
Bạn học Khương xòe tay đếm đếm, xụ mặt gật đầu: "... Đúng vậy."
Tòa kí túc xá này có tất cả 9 tầng.
Trước khi hình thành "Phó bản", từ tầng 1 đến tầng 8 đã không còn người sống.
Ngay cả ba gian phòng ngủ ở tầng 9 cũng chỉ còn mỗi phòng 917 là có đám học sinh nhập học cuối cùng, chính là chủ nhân của những kí ức kia, ngoài ra còn có phòng 919 và 921 trống không, tất cả đều đã bị khói đen nuốt chửng.
Bạn học Khương là học sinh tầng 8, hay nói đúng hơn là người bị hại bị tuyển sinh vào trường năm ngoái. Bọn họ bị nhốt ở dưới sống vạ vật qua ngày không biết bao lâu rồi, khó khăn lắm mới lên tới tầng 9 thì lại phát hiện ở đây đã vườn không nhà trống, chỉ có những kẻ quản lý quái dị vừa biến thành quỷ. Hai bên đánh nhau một trận, phòng giáo vụ đánh không lại các học sinh bèn rụt cổ trốn kĩ tới nay.
Đường Tâm Quyết tổng kết: "Nếu như phòng giáo vụ cũng biến thành quỷ thì học sinh phòng 917 có khi cũng đã thành quỷ rồi. Những phòng ngủ khác càng khỏi phải nói... Nhưng sự thật là bây giờ họ lại biến mất hoàn toàn, chỉ để lại cho các thí sinh một phần kí ức."
"Liệu có phải họ cũng bị phòng giáo vụ hại rồi không?"
Quách Quả bật thốt, sau khi hỏi xong chính cô ấy cũng không muốn tin điều này.
Lúc còn sống bị bức hại cũng thôi, nếu ngay cả sau khi chết cũng bị hãm hại nữa, vậy thì quá thảm rồi!
Đỉnh đầu bạn học Khương bốc lên từng luồng khói đen: "Bọn chúng dám!!!"
"Khả năng này không lớn đâu. Nếu tính toàn bộ quỷ hồn học sinh ở tầng 9 thì cũng phải xấp xỉ 40 người, dù có quần ẩu với phòng giáo vụ cũng không thể biến mất hoàn toàn trong thời gian ngắn được."
Đường Tâm Quyết chỉ ra điểm bất hợp lý, kết luận: "Muốn biết tầng 9 đã xảy ra chuyện gì thì phải hỏi đương sự mới được."
Mà kẻ duy nhất tận mắt nhìn thấy tất cả chỉ có phòng giáo vụ thôi.
Số 5 vỗ tay cái bốp: "Tôi hiểu rồi. Chúng ta phải tìm cho ra phòng giáo vụ mới có thể ép hỏi mọi chuyện được!"
Bạn học Khương cũng đồng ý: "Đúng thế, lúc trước chúng tôi chưa rõ tình huống mới để bọn chúng chạy thoát, lần này mà bắt được thì... He he..."
Cô ta vặn ngón tay kêu răng rắc.
Số 11 và số 12 yếu ớt nói: "Cái đó... Xin phép một chút... Cô đang bẻ tay bạn cùng phòng của bọn tôi đó, dùng sức quá coi chừng gãy xương, cô có thể nhẹ hơn một chút không?"
Lỡ gãy tay thật thì số 13 biết phải làm sao đây!
Bạn học Khương: "... Á, lâu quá không có cơ thể nên quên mất."
Cả nhóm ngừng nói nhảm, tập trung tìm kiếm manh mối trong phòng.
Căn phòng này có bố cục giống phòng 917 y như đúc, cứ như copy paste, cũng là 16 giường một phòng và khu vực sinh hoạt chung chật hẹp, nói đây là nhà tù nữ cũng không ngoa. Mọi người lục lọi một lát, phát hiện ra một vài thứ hình như là của những học sinh từng ở đây dùng khi còn sống.
"Tâm Quyết, xem này."
Trương Du rút từ trong ngăn kéo ra mấy tờ giấy, bên trên loang lổ vài nét chữ xiêu vẹo.
[Đừng tin bất cứ thứ gì bọn chúng nói... Nhanh rời khỏi đây...]
[Nhanh rời khỏi trường... Chạy mau!]
Đường Tâm Quyết nhận tờ giấy: "Dòng chữ chúng ta thấy trong nhà vệ sinh chắc cũng là của những người này để lại."
Những người mà bọn họ muốn nhắc hẳn chính là các nữ sinh phòng 917 lúc vẫn còn sống, chỉ tiếc họ không kịp thấy.
Ngoài ra, những người khác cũng lần lượt tìm thấy nhật kí, album linh tinh, còn có cả một vài chiếc điện thoại hỏng. Những thứ này ghi chép một phần tội ác của những kẻ trong trường kèm chứng cứ phạm tội, còn có cả vết máu loang lổ đầu giường để chứng minh.
Bạn học Khương cũng bị khơi dậy một phần kí ức đau khổ, nghiến răng nghiến lợi: "Sau khi lừa được học sinh nhập học, bọn chúng sẽ dùng những cách bạo lực để quản thúc, thường xuyên gây chết người. Về sau có một lần bị phụ huynh học sinh tìm tới, bọn chúng phải dùng tiền mới dẹp yên được nên từ đó đổi sang hình phạt giam giữ cấm túc."
Nhưng dù vậy cũng vẫn rất ít người còn sống ra khỏi cái trường này, hầu hết đều đã trở thành oan hồn chết không nhắm mắt, vất vưởng trong tòa nhà kí túc xá.
Nghe xong, đám thí sinh đều không thể tưởng tượng nổi. Quách Quả không thể kìm nén thắc mắc trong lòng mình nữa: "Chết nhiều người như vậy mà không có ai quan tâm sao? Không có ai báo cảnh sát sao?"
Số lượng học sinh mất tích trong cả cái tòa kí túc xá này tính ra cũng phải cả trăm, tức là cả trăm gia đình bỏ tiền cho con đến đây học đại học, cả vạn mối quan hệ xã hội, vậy mà cái trường giả này còn có thể tồn tại lâu như vậy?
Bị mọi người hỏi, bạn học Khương cũng hơi mơ màng: "Tôi không biết... Không có ai quan tâm bọn chúng làm cái khỉ gì. Ngay cả phụ huynh tìm đến cũng chỉ lưa thưa vài bận, cuối cùng chẳng giải quyết được gì."
Cái trường lừa đảo rách nát này làm cách nào để tồn tại trong thế giới thực vậy? Bọn cô cũng không rõ lắm.
Từng lớp từng lớp bí ẩn, có lẽ chỉ khi nào bắt được mấy kẻ ở phòng giáo vụ mới biết được.
Mọi người ôm theo một sọt dấu hỏi, bắt đầu lục tung phòng ngủ lên. Những người bị thương hoặc khó hoạt động thì nằm trên giường nghỉ ngơi. Số 5 còn móc ra một viên kẹo chạy đến an ủi Kha Kha, đồng thời xin lỗi vì lúc trước đã trách cô ấy độc miệng.
"Bạn Kha Kha, tôi xin lỗi, tôi không biết dị năng của cô là ngôn linh nên mới nói xấu sau lưng cô." Số 5 chắp tay thành khẩn: "Chắc chắn là vì trả giá cho dị năng nên cô mới bị ép phải độc miệng như vậy!"
Kha Kha đảo mắt dưới lớp kính râm: "Cô không nghĩ đến trường hợp khác sao, ví dụ như tôi độc miệng bẩm sinh?"
Tuy nói thế nhưng cô ấy vẫn nhận lấy viên kẹo của số 5, bẻ ra làm đôi chia cho A Niệm cũng đang nằm dưỡng thương bên cạnh.
Ngọt quá.
Mấy phút sau, Trịnh Vãn Tình có phát hiện mới.
Cô ấy dồn khí đan điền, hét to một tiếng, nâng cả cái tủ quần áo lên kéo về phía trước mười mấy centimet, để lộ khung cảnh phía sau: Nơi vốn phải là vách tường bỗng xuất hiện một lỗ thủng cao nửa mét!
"Đây là..."
Mọi người vây quanh nhìn, khoảng không đằng sau lỗ thủng vẫn là bóng đêm đen kịt.
"Ánh sáng đèn pin không soi được tới điểm cuối, chứng tỏ không gian này rất lớn."
Tưởng Lam đến gần xem xét một lúc, đứng dậy do dự nói: "Tôi phải chăm sóc cho Kha Kha và A Niệm nữa, chỉ sợ không thể đi thăm dò. Mọi người..."
"Cô ngốc đấy à, việc này giao cho chúng tôi là được."
Bạn học Khương hừ một cái, vỗ vỗ tay, xung quanh lập tức ào qua một đợt gió lạnh. Hơn mười giây sau, sắc mặt cô ta lập tức trở nên hoảng hốt: "Sao lại thế, không vào được?"
Đám quỷ nữ sinh báo lại bọn họ không thể tiến vào khoảng không sau lỗ thủng được, cứ như bị một sức mạnh vô hình ngăn cản vậy.
Lại thế nữa!
Quỷ không đi được, chỉ có thể dựa vào người thôi.
Mọi người nhìn nhau, có người muốn chủ động xin đi trước, lại nghe Đường Tâm Quyết nói: "Để tôi thử một lần."
Cô đến gần lỗ thủng, không chui vào mà nhắm mắt lại điều khiển tinh thần lực. Tinh thần lực của cô vươn dài ra như những sợi tơ, đó chính là "Đôi mắt" khác của cô.
Tinh thần lực xông vào bóng đêm hết sức thuận lợi, thăm dò hình dạng và giới hạn của khoảng không gian, từng bước từng bước lan dần...
Bỗng nhiên có thứ xuất hiện trong "Tầm mắt" cô, Đường Tâm Quyết mở bừng mắt la lên: "Tất cả lùi lại!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một đám côn trùng đen sì vỗ cánh vù vù tràn ra khỏi lỗ thủng như thủy triều, lao thẳng về phía mọi người!
"Á, là đám quỷ nam giả mạo lúc trước?"
Dưới tình hình căng thẳng mọi người gần như đã quên sạch chuyện này, bây giờ lại đột nhiên nhớ tới.
"Bọn chúng là hội học sinh à? Bạn học Khương, thế này là thế nào... Ọe, kinh quá!"
Số 5 giơ tay định phóng hỏa, chợt thấy giữa đám côn trùng như có bóng người giãy dụa kêu cứu, vội vàng ngăn số 6 sắp bấm cò lại, ai ngờ chỉ một giây sau, cái bóng đó biến thành cái đầu lâu đen thùi được kết từ côn trùng, nhe răng cười nhào tới bọn họ.
Bốp!
Cú sút không kèm theo bất cứ dị năng gì vẫn đủ để khiến bộ xương khô ngừng lại ngay tại chỗ.
Bạn học Khương trong thân thể số 13 đứng chắn trước mặt bộ xương khô, sắc mặt xấu vô cùng.
"Đừng nói gì hết, tôi cũng cần xác nhận lại một chuyện."
"Trong kí túc xá nữ của chúng ta có cả nam quỷ?"