Đúng như bọn cô dự đoán, dường như để ngăn chặn học sinh đi qua nên giữa khu kí túc xá và khu dạy học nhộn nhịp chưa từng có, gần như phân nửa zombie trong cái trường này đều tập trung ở đây mở party, náo nhiệt còn hơn cả giờ cao điểm ở trạm tàu điện ngầm buổi sáng.
Muốn đón Trương Du thì buộc phải trèo tường.
"A lô? Tâm Quyết à?"
Giọng Trịnh Vãn Tình vang lên khe khẽ.
Đầu dây bên kia xem ra còn khá vui vẻ: "Cũng may tớ không đi thẳng ra khỏi tòa nhà y tế, nếu không đã bỏ lỡ hai người kia rồi! Bọn họ đưa tớ số điện thoại của cậu... A đúng rồi, cậu đang ở đâu thế?"
Đường Tâm Quyết phán đoán sơ bộ tình hình phía dưới, hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
Trịnh Vãn Tình hào hứng: "À, tớ ở tầng 3 tòa nhà y tế đó. Ở đây có một cứ điểm học sinh, bọn họ đang đuổi giết tớ này!"
Đường Tâm Quyết: "... Nghe có vẻ không phải là việc gì tốt, có cần tớ hỗ trợ không?"
"Không cần đâu, tớ nhảy cửa sổ ra ngoài tìm cậu là được rồi. Chỉ là ở đây còn hai học sinh, tình hình của họ có hơi phức tạp." Trịnh Vãn Tình nhanh chóng kể lại chuyện vừa xảy ra.
Cô ấy ở lại cứ điểm chủ yếu là để tìm điện thoại, tìm được xong mới nhớ ra là trường học đã ngắt điện, vừa lúc gặp được hai người tự nhận là có biết Đường Tâm Quyết nên tiện tay giật người của đám người thành lập, tiện thể lấy luôn hai cái di động nữa.
Theo những gì cô ấy nói, năng lực chiến đấu của những người tổ chức gần như không đáng kể. Mãi đến khi đám người đó phát hiện gọi thêm người giúp đỡ cũng đánh không lại, bọn chúng liền lén lút lấy mấy ống thuốc chích ở tầng 2 tiêm vào "Người giúp đỡ".
"Thứ đó giống như thuốc kích thích nhưng lại cực kì quái dị. Một ống đỏ một ống đen, đỏ tiêm vào người họ, đen để tiêm bọn tớ."
Trịnh Vãn Tình không bị chích trúng nhưng hai học sinh mà cô ấy cứu không thoát được. Cô ấy đem theo hai người đó trốn tạm vào một căn phòng, tận mắt chứng kiến quá trình họ đau đớn run rẩy rồi dần dần biến thành zombie.
Đường Tâm Quyết nghe được trong điện thoại không chỉ có giọng của Trịnh Vãn Tình mà còn có cả tiếng phá cửa ầm ầm và tiếng rên rỉ đau đớn.
Thứ thuốc màu đỏ tiêm vào người không chỉ khiến người bị tiêm nổi điên, sức lực tăng vọt, mà còn làm người đó mất cảm giác với đau đớn và nguy hiểm. Trịnh Vãn Tình khinh thường nghĩ, nếu virus khiến con người biến thành zombie thì thứ thuốc đỏ kia biến con người ta thành "Zombie sống", thành loại quái vật chỉ biết phục tùng và tấn công.
Thứ thuốc này sao lại xuất hiện ở chỗ những học sinh bình thường?
"Lại là thuốc tiêm..." Đường Tâm Quyết nghĩ tới trong nháy mắt.
Ở cứ điểm nhà ăn cửa đông, đám người tổ chức cũng ép các học sinh tiêm một loại chất lỏng màu đen.
Các cứ điểm đều giống nhau là số ít người tổ chức khống chế hơn trăm học sinh, thái độ đối đãi với các học sinh đều lạnh lùng quái dị, dường như bọn chúng không thật sự muốn che chở mà chỉ đang lợi dụng và áp bức các học sinh, giữa các cứ điểm còn có quan hệ cạnh tranh và thù địch nữa...
Trịnh Vãn Tình bỗng nhiên "Ồ" lên: "Có vẻ như quá trình biến dị của hai người này đang ngừng lại?"
Nhưng tiếng gào rú điên cuồng và tiếng đập cửa chưa hề dừng lại, chứng tỏ không phải là do thuốc chích hết hạn.
Trịnh Vãn Tình vừa miêu tả vừa tới gần quan sát, phát hiện cơ thể hai người đã ngừng run rẩy, hơi thở chưa biến mất, dấu hiệu sự sống càng ngày càng rõ hơn.
Tuy miệng vết thương trên da họ trông vẫn ghê như cũ nhưng Trịnh Vãn Tình cảm nhận được sự biến dị nhanh chóng ban nãy đang rút đi, hai người trước mặt từ từ khôi phục bình thường."
"Khụ, ọe..."
Nữ sinh kiểu tóc giống Quách Quả tỉnh trước, vừa mới mở mắt đã bắt đầu nôn mửa, cô ấy móc họng nôn ra một đống máu đen kèm theo mảnh vụn các cơ quan trong cơ thể, nôn xong sắc mặt tốt hơn khá nhiều.
Cô ấy ngơ ngác ngẩng lên: "Tôi... Tôi còn sống?"
Chỉ vài giây sau, nam sinh bên cạnh cũng xuất hiện triệu chứng y như vậy. Trịnh Vãn Tình nhanh chóng quyết định: "Tỉnh là tốt rồi, đi thôi!"
Bàn ghế sô pha chèn cửa đang lung lay, khóa cửa cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Cô ấy nhanh chóng nhảy ra theo đường cửa sổ, tiếp được hai người nhảy theo sau. Đang chuẩn bị bỏ đi lại bị Đường Tâm Quyết kêu dừng lại.
Đường Tâm Quyết nói: "Đám thuốc chích kia rất có thể có liên quan đến virus zombie, bọn chúng dùng học sinh làm khay nuôi cấy."
Trịnh Vãn Tình ngẩn ra, nhớ tới cảnh tượng mình vừa chứng kiến. Tất cả học sinh ở tầng 1 đều có vẻ uể oải, trên người có vết mưng mủ không bình thường.
Đây là tòa nhà y tế, tầng 2 tầng 3 có rất nhiều đồ ăn, nước uống và thuốc men, nhưng lại không có một miếng băng gạc nào trên người những học sinh đó cả. Đã vậy bên ngoài còn có từng bầy zombie khác thường tụ tập...
Trong ánh mắt khó hiểu của hai người kia, Trịnh Vãn Tình quay lại cửa chính tòa nhà y tế, giơ xẻng bổ xuống!
Bên kia, Đường Tâm Quyết lướt qua con đường nối giữa hai khu, thành công tập hợp với Trương Du.
Trương Du còn chưa kịp điều hòa nhịp thở đã nghe thấy tiếng động lớn trong điện thoại Đường Tâm Quyết.
"Đây... Vãn Tình đang phá cửa sao?"
Cô ấy khỏi cần đoán cũng biết là ai, vì Quách Quả không bao giờ làm những chuyện gây tiếng động lớn thế này.
Sau tiếng cửa mở cái rầm và một trận xôn xao qua đi, giọng Trịnh Vãn Tình lại vang lên lần nữa: "Tớ không có phá cửa, tớ chỉ mới gõ có hai cái thôi à, để nhắc bọn họ một chút là đám thần kinh kia đang ở tầng 3, nếu muốn chạy thì có thể chạy."
Còn về phần những học sinh này lựa chọn thế nào thì đó là chuyện của họ.
"Đúng rồi, tớ còn đem theo hai người, lát nữa các cậu nghiên cứu một chút... Này, hai người nhanh nhanh theo kịp đi chứ." Cô ấy lên tiếng nhắc nhở hai người chạy theo sau.
Hai người theo sau vừa chạy vừa thở hổn hển: "Nhưng mà... Đại thần à... Chị chạy nhanh quá..."
Bọn họ cũng muốn theo kịp lắm nhưng mà không thể nhanh nổi!
Tuy mệt muốn chết nhưng mà ưu điểm cũng quá rõ ràng, truy binh của cứ điểm bị bọn họ bỏ xa lắc, sắp không thấy đâu nữa rồi.
Dựa theo sự chỉ dẫn của Đường Tâm Quyết, Trịnh Vãn Tình vòng theo con đường ít zombie hơn, cuối cùng hai bên cũng gặp nhau ở một siêu thị nhỏ.
"Không sao là tốt rồi."
Trương Du kiểm tra một lượt, xác định ba người Trịnh Vãn Tình không có dấu hiệu lây nhiễm mới thôi.
Hai người xui xẻo kia nam tên Dương Hàng nữ tên Tôn Thiến. Trên người bọn họ còn nguyên những mảng thối rữa do ống thuốc chích đen gây ra, ban nãy vội vàng chạy trốn nên không chú ý tới, bây giờ chính mắt nhìn thấy sợ tới mức suýt chút nữa ngất xỉu: "Sắp chết... Tôi sắp phải chết rồi..."
Dương Hàng xụi người ngã xuống đất giống như sắp phải nhìn thấy cảnh mình biến thành zombie tới nơi.
Tôn Thiến bình tĩnh hơn nhiều, cô ấy tin tưởng phán đoán của nhóm người Đường Tâm Quyết hơn. Với lại cô ấy cũng từng trải qua cảm giác cận kề cái chết, bây giờ cô ấy cảm thấy mình còn khỏe hơn lúc ban sáng nhiều.
"Tôi cũng cảm thấy mình không có dấu hiệu lây nhiễm."
Cô ấy nghĩ nghĩ, càng thêm chắc chắn: "Rất nhiều người bị lây nhiễm sẽ phát bệnh trong vòng một tiếng đồng hồ, càng hoạt động mạnh bệnh phát tác càng nhanh. Nếu hai người chúng tôi đều bị lây nhiễm thì trong quá trình chạy trốn ban nãy đã sớm biến dị rồi."
Hai mắt Dương Hàng rưng rưng: "Thật sao? Nhưng mà dù không chết chúng ta cũng bị hủy hoại nhan sắc mất rồi."
Tôn Thiến cạn lời: "Vậy lần sau cậu đi chết đi, để tôi nhận phần hủy hoại nhan sắc thay cậu được không?"
"Lúc hai người ở cứ điểm học sinh cửa đông ấy, mỗi lần bị tiêm thuốc có sinh ra phản ứng khác lạ nào không?" Đường Tâm Quyết đột nhiên hỏi.
Tôn Thiến sửng sốt, hơi suy nghĩ một chút rồi mới chần chừ nói: "Thật ra sau khi tiêm xong chúng tôi gần như chẳng nhớ nổi điều gì, chỉ nhớ toàn thân rất đau, run lên, không thở nổi, đầu óc quay cuồng như đang nằm mơ, cứ thế khoảng tầm hơn một tiếng đồng hồ."
"Không có tình trạng da thối rữa, hóa zombie?"
Nữ sinh lắc đầu: "Không có."
Hai ống thuốc tiêm màu đen này hẳn nhiên là hai loại khác nhau.
Căn cứ theo trí nhớ của cô ấy, cứ điểm nhà ăn cửa đông và cứ điểm phòng y tế hoàn toàn khác nhau. Người tổ chức ở nhà ăn không dùng thuốc tiêm để khống chế học sinh, bọn chúng người đông thế mạnh, thủ đoạn bạo lực, còn phòng y tế bên này thì thiên về những thủ đoạn hiểm độc.
Nhưng mà đối với những học sinh bình thường thì mức độ đáng sợ của hai bên một chín một mười.
Đường Tâm Quyết hỏi tiếp: "Có sinh ra ảo giác không? Kể cả sau khi tiêm một thời gian ấy."
Lần này Tôn Thiến ngẫm nghĩ rất lâu mới trả lời: "Hình như... Có?"
Cô ấy và Dương Hàng trợn mắt nhìn nhau.
Dương Hàng sụt sịt mũi: "Mỗi lần tôi tiêm thứ thuốc kia xong đều sẽ có cảm giác mình đã chết rồi, đang nằm phơi xác trên sân vận động."
Tôn Thiến nhíu chặt mày, vốn không nói ra nổi, nhưng khi nhìn vào mắt Đường Tâm Quyết thì cái loại cảm giác sợ hãi kia như bị hòa tan, không tự chủ được nói thẳng: "Có lúc tôi sẽ mơ thấy mình đã chết, không phải chết xong biến thành zombie đâu, mà là cái chết còn tuyệt vọng, còn đáng sợ hơn ấy..."
Cô ấy đột nhiên run lên, biểu cảm trên mặt ngơ ngác, không thể nhớ được phần còn lại của giấc mơ.
Đường Tâm Quyết, Trương Du và Trịnh Vãn Tình trao đổi ánh mắt, từ trong mắt nhau thấy được một suy đoán giống hệt.
Giọng Đường Tâm Quyết hơi hơi trầm xuống: "Người tổ chức ở cứ điểm cửa đông bình thường mặc quần áo như thế nào?"
Hai người Tôn Dương không hiểu lắm: "Bọn họ mặc đồ tương tự nhau, nền trắng vạch đỏ, trông giống đồ thể dục."
Ba người 606:!!!
Bộ đồng phục hai người vừa miêu tả trùng khớp với tiên đoán của Quách Quả, chỉ thẳng vào một đáp án cực kì sinh động: Người tổ chức cứ điểm nhà ăn cửa đông chính là những người tổ chức màn hiến tế kia!
Vậy người tổ chức ở phòng y tế thì sao? Bọn họ đóng vai trò như thế nào trong phó bản này? Ba người còn chưa kịp truy hỏi tiếp thì Đường Tâm Quyết nhạy bén bắt được một tiếng vang nhỏ, cô giơ xẻng lên chắn trước.
"Có người."
Năm người lập tức căng thẳng, nín thở quan sát bốn phía xung quanh, chỉ nghe tiếng vang đó càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở đằng sau kệ để hàng.
Sau một loạt tiếng động lục cục, chiếc kệ để hàng vậy mà tách ra làm đôi, để lộ khoảng trống phía sau.
Đằng sau kệ để hàng là một đám học sinh mặt mũi xám xịt đang rón rén chui ra, thấy mấy người Đường Tâm Quyết bọn họ còn tỏ ra khủng hoảng hơn cả Dương Hàng: "Có zombie, chạy mau!"
Người dẫn đầu lập tức quay người chạy ngược lại, nhưng cậu ra quên đằng sau vẫn còn một đám người nữa, thế là người trước đụng người sau rào rào ngã xuống như những quân bài domino, nháo nhào cuộn thành một đám giữa những tiếng la hét chói tai.
"Đừng hoảng loạn, zombie chạy không nhanh bằng chúng ta, chúng ta có thể chạy về, quay về được cứ điểm là an toàn! Đừng hoảng loạn!"
Người dẫn đầu kêu gào khàn cả giọng, hồn nhiên quên mất mình chính là người đi sau cùng đoàn người, có đẩy thế nào cũng không ảnh hưởng đến đồng đội ngã chồng lên nhau trước mặt.
Mấy người Đường Tâm Quyết: "..."
Trông bọn họ giống zombie lắm hả?
Dương Hàng sụt sịt mũi, thử nói: "Cái đó... Mấy bạn ơi, bọn tôi không phải zombie."
Người dẫn đầu liếc nhìn cậu ta một cái, quyết đoán quay đi: "Người cậu thối rữa hết rồi, lừa quỷ hả! Mọi người chạy nhanh lên, quay trở lại cứ điểm là chúng ta sẽ an toàn..."
"Cứ điểm?"
Đường Tâm Quyết bắt được từ khóa.
Cô nhớ trong trường này trừ hai cứ điểm cửa đông và phòng y tế ra vẫn còn cứ điểm thứ ba không có cảm giác tồn tại nữa.
"Mấy người là người của phòng quản lý công tác sinh viên?"