Làm sao để suy đoán ra được phòng mà "Nhà tinh linh" ghét nhất? Điểm đầu tiên mà Đường Tâm Quyết nghĩ đến chính là số lượng tinh linh mà các phòng bắt được.
... Mà nếu cô đoán không sai, phòng 606 hẳn là một trong những phòng bắt giữ số lượng tinh linh nhiều nhất.
Quả nhiên.
Khói đen nhào lên nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng, cửa kính bị nhuộm một màu đen dày đặc sâu không thấy đáy. Tầm nhìn vừa biến mất cũng là lúc cơn lạnh thấm vào xương cốt ập đến, cứ như rơi vào đáy một cái đầm sâu buốt giá vậy.
Từ lúc con mắt đỏ máu lựa chọn mục tiêu đến lúc bắt đầu tấn công chỉ là chuyện trong nháy mắt, cảm giác nguy hiểm đầy ngập, tuyên bố sự hùng mạnh và không thể suy chuyển của quái vật.
Không thể phản kháng và cũng không thể tránh khỏi, chẳng lẽ đây là kết cục đã định sao?
Suy nghĩ lướt qua nhanh như chớp, Đường Tâm Quyết bất động, lặng lẽ nắm lấy cây thông bồn cầu trong bóng tối.
Không... Giờ vẫn chưa phải lúc.
Còn chưa tới thời điểm tệ nhất.
Nếu cô không tính sai thì...
Bầu không khí im lặng như tờ, Đường Tâm Quyết từ từ tìm về năm giác quan, đôi mắt phản chiếu hình bóng cửa kính. Bên ngoài là tầng tầng lớp lớp khói đen cuồn cuộn, bên trong khói đen trôi nổi bao quanh con mắt đỏ máu vẫn không nhúc nhích.
Mãi một lúc lâu sau Quách Quả mới tìm lại được giọng nói của mình, chần chừ hỏi: "Sao nó... Không vào?"
Khi khói đen nhào lên, cô ấy đã quyết định xong xuôi kế hoạch cảm tử và sắp xếp quá trình đầu thai kiếp sau một lượt rồi, nhưng hoàn toàn không ngờ đến tận khi mắt cô ấy đã làm quen với bóng tối mà bốn phía vẫn im lìm.
Cô ấy nhớ rõ ràng phòng ngủ bị lựa chọn trước đó, từ lúc khói đen khóa mục tiêu đến khi bị tàn sát chưa đầy 3 giây. Nhưng lúc này khi nhìn ra cửa sổ, ban công phòng ngủ của bọn họ vẫn hoàn hảo chắn trước mặt, không hề có tí dấu hiệu nào là sắp bị phá nát.
"...!!!"
Quách Quả chợt nhớ tới mấu chốt khác biệt giữa hai phòng: "Ban công của chúng ta hoàn chỉnh!"
Ở màn trước, gương mặt người khổng lồ không tấn công thí sinh mà chỉ tập trung ăn mòn lan can, nhưng thật không may là nó đã gặp phải Trương Du - thần trữ đồ.
Nó gặm một miếng Trương Du dùng dung dịch sửa chữa và các loại công cụ lẻ tẻ lấp hai miếng, kết quả chính là tận đến khi bọn cô bắt đủ 13 con tinh linh, thậm chí bắt đến khi hoạt động kết thúc, gương mặt người khổng lồ vẫn không thể phá hỏng lan can.
Cho nên so với trạng thái rách rưới thảm hại của những phòng khác, khi đối diện với con mắt đỏ máu bọn cô có nhiều hơn một, thậm chí là hai tấm lá chắn!
"Trò chơi nhắc nhở, bảo các thí sinh trốn trong phòng ngủ, tránh thoát cơn giận của nhà tinh linh dưới sự che chở của phòng ngủ." Đường Tâm Quyết bỗng nhiên lên tiếng: "Hiện giờ chúng ta đang ở trong trạng thái được che chở tuyệt đối."
Con mắt đỏ máu bị lan can ngăn cản ở bên ngoài: "..."
Chết cười, nó vốn không thể vào được.
Từ bên ngoài nhìn vào, cảnh tượng hãi hùng khiếp vía kia không những không lặp lại mà con mắt kia còn cứ đứng im tại chỗ cực kì quái dị như gặp phải bug nào vậy.
Nhưng dù vậy con mắt vẫn không bỏ đi, nó nhìn chằm chằm cửa sổ phòng 606 như đang tự hỏi điều gì.
Bàn tay nắm cây thông bồn cầu của Đường Tâm Quyết không dám buông lỏng. Từ vẻ mặt cô, ba người Trương Du cũng hiểu chỉ sợ chuyện này còn chưa kết thúc.
Dựa theo tình huống bình thường, trò chơi xuất hiện cạm bẫy chết chóc thì thí sinh chỉ cần lần theo manh mối tìm được đường sống là có thể sống sót an toàn. Mà quỷ quái bị quy tắc trò chơi ngăn cản cũng sẽ không tiếp tục dây dưa nữa.
Nhưng mà bây giờ...
Cảm giác nguy hiểm vẫn chưa biến mất, thậm chí nó đang càng ngày càng đậm đặc hơn.
Đường Tâm Quyết có thể cảm nhận được rằng hơi thở của thứ bên ngoài đã xảy ra biến hóa vi diệu.
Nói đúng hơn là ác ý với cả phòng 606 đã ngưng tụ thành ác ý chỉ nhắm vào một người.
Chính là cô.
Chỉ trong chớp mắt, Đường Tâm Quyết tìm ra nơi khiến cô cứ có cảm giác khó chịu mãi không hết: Con mắt đỏ máu nói là "Người mà ta ghét nhất", nó dùng từ "Người" chứ không phải là "Phòng ngủ".
Nếu những lời này của nó là nhắm tới một người cụ thể thì sao?
Nó ghét có thể là vì học sinh đó bắt giữ nhiều tinh linh nhất, cũng có thể là vì... Bản thân học sinh đó.
"Vậy... Mày vì điều gì?"
Ngón tay Đường Tâm Quyết bấm lên cán cây thông bồn cầu, nhỏ giọng lẩm bẩm như đang tự hỏi.
"Hình phạt bất hợp lý, thách thức bất hợp lý, quái vật không hợp lý."
Nếu bọn cô cũng giống những thí sinh khác không bảo vệ ban công khi đám mặt người biến dị ăn mòn, vậy giờ phút này kết cục của bọn cô cũng sẽ giống phòng ngủ trước đó, bị loại quái vật bóng tối có năng lực vượt xa thí sinh đơn phương tàn sát.
Nhưng tại sao?
Sự trừng phạt này có thể giáng xuống bất kì thí sinh nào bị giải đấu đào thải, nhưng tuyệt đối không phải là cô, không phải là phòng 606, không phải là người chiến thắng cuối cùng mà giải đấu đã sàng chọn qua tầng tầng lớp lớp màn đấu khốc liệt.
Tuy trò chơi sinh tồn này vừa bịp bợm vừa biến thái, nhưng logic mà nó thể hiện ra qua đủ loại phó bản tuyệt đối không phải là thứ vừa đơn giản vừa phản nhân loại như là "Chọn ra học sinh giỏi nhất rồi giết chết".
Loại trừ hết những điều không thể, điều còn lại dù có khó tin đến đâu thì nhất định chính là sự thật.
Đường Tâm Quyết đột ngột mở mắt.
Thứ có vấn đề không phải là cô, mà là con mắt đỏ máu.
Logic trừng phạt của nó vốn không nên xuất hiện!
Gần như trong nháy mắt, con mắt đỏ máu cũng hành động.
Giữa màn khói đen đậm đặc, con mắt không những không lùi lại mà còn tiến tới ấn thẳng vào lan can.
Lớp mô màu đỏ trên bề mặt con mắt dính vào lan can phát ra tiếng xèo xèo rồi biến thành máu đặc sệt, chảy dọc theo phần lan can bị xói mòn. Con mắt ấn sâu thêm, nơi tiếp xúc cứ mủn dần ra rồi biến mất.
Quách Quả trợn mắt há mồm: "Nó đang làm gì vậy?"
Đường Tâm Quyết lạnh lùng trả lời: "Nó đang bị quy tắc trừng phạt."
Từ giây phút đầu tiên khi khói đen bao phủ ban công thì bọn cô đã thắng. Con mắt đỏ máu không nên ở đây nữa, càng không nên ôm ý đồ dùng bản thể phá vỡ lan can, mạnh mẽ lao tới tấn công bọn cô.
Nhưng dù bị quy tắc trừng phạt, nó vẫn không chịu từ bỏ ý định. Lan can đứt gãy sụp đổ bằng tốc độ mắt thường cũng có thể trông thấy được, con mắt thối rữa to tướng đủ để lấp kín cửa sổ đập "Bộp" vào mặt kính, con ngươi mờ nhạt nhìn chằm chằm Đường Tâm Quyết trong phòng.
Mục đích của nó cực kì rõ ràng.
So với việc trừng phạt thí sinh khác theo đúng trình tự, nó càng muốn giết chết Đường Tâm Quyết hơn!
- ------------
Phòng 606 cũng không lạ gì con mắt lớn như thế này. Ngay sau phó bản "Những điều cần biết khi du lịch trên quốc lộ", bốn người đã chào đón cố vấn học tập đến viếng thăm lúc nửa đêm: Một con mắt đỏ to tương đương. Chỉ có điều "Con mắt" của cố vấn học tập mang lại cảm giác uy nghiêm và áp bức còn con mắt này thì đem đến nguy hiểm và kinh tởm.
Đối với Đường Tâm Quyết mà nói, nhận thức của cô về sự tồn tại của thứ như thế này còn sớm hơn tất cả mọi người, không phải trong những cơn ác mộng vô cùng tận, mà là vào ngày đầu tiên khi trò chơi bắt đầu, cô đã thấy một con mắt to lớn màu vàng ấn tượng khó phai bên ngoài cửa sổ.
Nếu cô không nhớ nhầm và cũng không nhìn nhầm, thì con mắt màu vàng chợt thoáng qua rồi biến mất ngày hôm đó và con mắt đỏ máu tràn đầy ý muốn giết chóc bây giờ, cảm giác lạnh lẽo và dinh dính nhớp nháp của cả hai cực kì tương tự.
Còn cả ác ý nồng đậm nhắm vào cô không rõ lý do nữa.
"Hóa ra đây là mục đích của mày."
Đầu ngón tay Đường Tâm Quyết lướt qua màn hình di động, màn hình chiếc điện thoại không bao giờ hết pin tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, xua tan bóng tối con mắt đỏ máu mang tới.
Cửa kính phòng ngủ đã xuất hiện vết nứt, sự bảo vệ của quy tắc đang lung lay sắp đổ trước thế tấn công cuồng loạn bất chấp tất cả của boss phó bản. Trương Du giật mình đột ngột nắm lấy tay Đường Tâm Quyết, Đường Tâm Quyết cười cười, thậm chí cô còn có thể suy nghĩ lung tung: Nếu thời gian cho phép có khi cô lại phải quấy rầy dịch vụ chăm sóc khách hàng lần nữa, live stream báo cáo hiện trường vi phạm quy tắc trò chơi, biết đâu lại được trao thêm danh hiệu mới ấy chứ.
Tiếc là không còn kịp nữa rồi.
Cửa kính ầm ầm vỡ vụn, ác ý vô biên vô hạn trút xuống, bao phủ toàn thân cô.
Lạnh như băng, khó thở, bị xé rách...
Giống như lại rơi vào ác mộng một lần nữa.
- -------------
Nghe nói khi ý thức chìm sâu xuống đáy của tiềm thức thì cảm giác về dòng chảy thời gian sẽ chậm đến mức gần như không hề trôi qua.
Khi Đường Tâm Quyết quay lại sơn động hình chóp tam giác đen nhánh đầy sương đen này, cô lại cảm nhận được lực cản quen thuộc.
Nhưng sức mạnh tinh thần lực của cô hiện giờ đã hơn xa lần đầu tiên cô chìm vào tiềm thức rồi.
Lần này cô xua tan sương mù đi đến cuối sơn động hết sức nhẹ nhàng, thấy bốn dấu hiệu không xa lạ lắm trôi nổi giữa không trung.
Bình thủy tinh, nhẫn bạc, con mắt vàng, băng dính.
Bốn dấu hiệu cụ thể hóa, không to ra cũng không nhỏ đi, nhưng chúng như bị phủ lên một tấm màng mỏng khiến người ta không tài nào nhìn rõ được, nếu không phải cô cố tình cảm nhận thì có khi đến chính cô cũng sẽ bỏ qua sự tồn tại của mấy thứ này mất.
Khi ánh mắt lướt qua con mắt màu vàng, Đường Tâm Quyết hơi ngừng lại.
"Nói thật, ngày này đến muộn hơn tôi nghĩ một chút."
Bên cạnh không có ai, Đường Tâm Quyết không một biểu cảm, chỉ lặng lẽ nhìn dấu hiệu rồi đưa tay áp lên giữa trán.
Làn da trên trán cô có một con dấu chỉ hiện hình khi ở trong tiềm thức, hay nói đúng hơn là một cái phong ấn.
Người tạo ra cái phong ấn này chính là cố vấn học tập, bà ta giao cho cô chốt mở để cô tự khống chế hơi thở hắc ám.
Khi phong ấn mở ra, những dấu hiệu quỷ quái để lại trong tiềm thức của cô và cả hơi thở hắc ám tự thân cô có đều sẽ bị che giấu. Khi phong ấn đóng, tất cả sự che đậy đều mất hiệu lực.
Đã quá lâu rồi kể từ lúc cô bắt đầu mở phong ấn, thậm chí cô còn đang dần quen và coi như không có gì tồn tại.
... Nhưng sự thật chứng minh, dù cô không đi tìm núi thì núi cũng sẽ vươn móng vuốt ra muốn kéo cô xuống.
Đầu ngón tay chạm nhẹ, lớp màng mỏng bao phủ bốn dấu hiệu lập tức biến mất, nháy mắt bùng nổ cảm giác tồn tại gấp trăm lần.
Không, thế này vẫn chưa đủ.
Đường Tâm Quyết lại xoa xoa giữa hai hàng mày, sau đó ấn mạnh xuống cái nữa!
Lần này, ngay cả tinh thần lực của cô cũng buông bỏ sự trục xuất và đàn áp bấy lâu.
- -----------
Con mắt đỏ máu đột ngột dừng lại lần nữa.
Nó vốn nên lập tức cắn nuốt con người này, dùng hơi thở hòa tan thân thể này thành máu loãng, thậm chí không cần đến một giây... Mạch máu trong con mắt lồi lên, nhìn chằm chằm cô gái nhân loại đang nhắm mắt trước mặt không nhúc nhích.
Nhưng hiện giờ nó không thể động đậy.
Đúng hơn là nó bị cấp bậc cao đến mức không thể phản kháng trấn áp chặt chẽ, không cho phép tiến lên.
Nếu giờ phút này thí sinh bên ngoài có thể trông thấy tình huống trong phòng 606 thì sẽ biết, không chỉ mỗi con mắt có phản ứng kì lạ mà ba người bạn cùng phòng còn lại cũng vậy.
Ba người gần như lùi lại theo bản năng, bởi vì mới vừa rồi, người mà bọn họ quen thuộc và tin cậy nhất tỏa ra thứ cảm giác cực kì xa lạ.
Sau đó cô gái ấy mở mắt ra, đôi con ngươi mờ mịt vẩn đục chậm rãi chuyển động, hờ hững lạnh lùng.