Chỉ đáng giận thời điểm Thẩm Thiên Dương chết kiếp trước là lúc Mục Tĩnh Viễn vừa mới rời đi không lâu, cậu cả người đều ngây ngốc, cả ngày mơ màng hồ đồ, sau khi biết chuyện này xác nhận chị gái mình không sao và hung thủ đã bị bắt, liền không quá để ý về thông tin danh tính của hung thủ, căn bản là không nhớ được tên của kẻ điên kia là gì. Chỉ nhớ rõ người nhà của người nọ lấy ra giấy chẩn đoán bệnh tâm thần của hung thủ, người nọ bị cưỡng chế đưa vào bệnh viện tâm thần, không bao lâu liền tự sát.
Lúc ấy cậu không có nghĩ nhiều, hiện tại nghĩ đến, lấy thế lực Thẩm gia, làm sao để hung thủ trốn thoát sau khi hại chết người thừa kế Thẩm gia chỉ dựa vào một tờ giấy chứng nhận bệnh tâm thần? Kẻ điên kia rốt cuộc có phải tự sát hay không thật đúng là khó mà nói. Bất quá giết người thì đền mạng, Thẩm gia có năng lực vì người trong nhà báo thù cũng không có gì để nói. Người nọ khả năng tinh thần không tốt lắm, nhưng hắn tuyệt đối không đến mức mất đi ý thức tự chủ, hắn là có mục đích đi giết người, người như vậy, chết rồi cũng không oan.
Nếu lúc ấy cậu nhớ kỹ tên kẻ điên kia, hiện tại chỉ cần tìm ra hắn cũng khống chế, đem cái nguy hiểm này bóp chết từ trong trứng nước là được. Nhưng hiện tại, chỉ có thể từ biển người mênh mang mà đi tìm tin tức của hắn. Cũng may, người theo đuổi Bạch Tuyết Tình tuy nhiều, nhưng phạm vi cũng hoàn toàn không tính quá lớn, cậu tin rằng nhất định có thể bắt được kẻ điên tinh thần không ổn định này!
Quyết định chủ ý, cậu cầm lấy điện thoại gọi một dãy số, sau ba hồi chuông, một giọng nói ôn nhuận ở đầu dây bên kia vang lên: “Nhất Hàm? Em đã rất lâu rồi không gọi cho anh, tìm anh có việc sao?”
Bạch Nhất Hàm có chút hoài niệm, thật lâu rồi không có nghe được giọng nói của người này, cậu mỉm cười một chút nói:
“Anh Khương, anh gần đây thế nào?”
Âm thanh Khương Hoa giống như mưa thuận gió hoà:
“Anh vẫn vậy, thành thật đi làm kiếm tiền, vì dưỡng lão mà làm chuẩn bị."
Bạch Nhất Hàm “Phụt” một tiếng cười ra tiếng tới:
“Anh Khương anh đừng chọc cười em,hiện tại liền nghĩ tới việc dưỡng lão rồi?”
Khương Hoa cười nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ nói:
“Em biết bí mật của anh, người như anh là định mệnh không bao giờ có được gia đình, phải cô độc sống quãng đời còn lại. Đương nhiên phải sớm làm chuẩn bị a, đỡ phải tuổi già không nơi nương tựa, lưu lạc đầu đường.”
Bạch Nhất Hàm nghĩ đến chuyện đời trước của mình, trong lòng thở dài.
Khương Hoa là một cô nhi, được Bạch Thị giúp đỡ đi học, anh ấy thông minh, năng lực vẫn luôn xuất chúng, sau khi tốt nghiệp, anh tiến vào Bạch Thị, dựa vào năng lực anh hoàn toàn có thể làm chức giám đốc, nhưng lại chọn làm bí thư cho Bạch Ngạn. Một làm chính là thật nhiều năm, thành trợ thủ đắc lực nhất của Bạch Ngạn, khi Bạch gia gặp nạn, anh ấy không rời không bỏ, vì công ty khắp nơi bôn tẩu, nhưng cuối cùng vẫn như cũ không thể cứu lại Bạch Thị.
Sau khi Bạch gia phá sản, anh ấy vẫn luôn ý đồ tìm cách để Bạch Ngạn Đông Sơn tái khởi. Vì tài chính, anh ấy tiếp nhận lời mời của công ty đã đỏ mắt với mình từ lâu, điên cuồng kiếm tiền, thành " Moi hán(?)" nổi danh soái nhất lại không thể gả nhất trong ngành. Anh ấy không tiệc tùng, không hút thuốc hay uống rượu, không chơi bời, cả ăn gì cũng rất tiết kiệm, mỗi một phân tiền đều moi moi tác tác cất vào trong túi, có tiếng “Nhận tiền không nhận người”. Chỉ cần có tiền kiếm, chỉ cần không phạm pháp, có mệt anh ấy cũng sẽ đi làm, anh ấy thậm chí lén bán đi nhà và xe nhiều năm nỗ lực của mình đổi lấy. Khi anh ấy cầm này đó tiền tới tìm Bạch Ngạn, Bạch Ngạn không chịu nhận, bọn họ kịch liệt khắc khẩu, thiếu chút đã đánh nhau, lúc ấy Bạch Nhất Hàm tránh ở góc tường, lần đầu tiên thấy dáng vẻ người đàn ông ôn nhu kia khóe mắt đỏ bừng cuồng loạn, đó là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Khương Hoa trước khi chết.
Khương Hoa nói anh ấy định mệnh là cô độc sống quãng đời còn lại, là bởi vì anh ấy trời sinh là GAY. Anh ấy từ nhỏ cơ khổ, rất khao khát về gia đình, đối đãi cảm tình lại rất nghiêm túc, anh cảm thấy chỉ cần ở bên nhau, chính là cả đời trung thành. Nhưng cái vòng này quá loạn, loạn đến làm anh ấy thất vọng, mà anh ấy, yêu thẳng nam Bạch Ngạn, anh giống như thiên nga vậy, một khi nhận định thì chính là cả đời, anh ấy không thể làm mình thay đổi, cũng chỉ có thể cô độc.
Chuyện đời trước sau đó Bạch Nhất Hàm không biết, nhưng cậu thật sự hy vọng Khương Hoa có thể an ổn, Khương Hoa đối cậu vẫn luôn không tồi, không chỉ bởi vì cậu là em trai của Bạch Ngạn, cũng là vì cậu phát hiện ra bí mật của Khương Hoa nhưng không nói gì và cũng không nhìn anh ấy bằng cặp mắt khác. Luật hôn nhân đồng tính tuy rằng đã thông qua, nhưng rốt cuộc không phải xu hướng chủ đạo, không cách nào tiếp thu quá nhiều người.
Khương Hoa là người đàn ông ôn nhu, kỳ thật dùng từ “Ôn nhu” mà hình dung một người đàn ông luôn làm người ta nhớ tới chữ “Nữ” này, nhưng ở trên người Khương Hoa, sự kết hợp kì dị giữa nam tính và ôn nhu với nhau khiến anh có một loại mị lực độc đáo. Nếu không phải vì chấp niệm của bản thân, không biết phải có bao nhiêu người theo đuổi anh ấy đâu.
Đáng tiếc đời trước mình quá mức tự cao tự đại, chỉ là đắm chìm trong sự đau khổ của bản thân, lời khuyên Khương Hoa nói với cậu một câu cũng nghe không lọt, sau lại dần dần xa cách Khương Hoa. Bây giờ nhớ tới, thật sự cảm thấy đã qua mấy đời.
Bạch Nhất Hàm nghĩ, một người sớm chuẩn bị cho chính mình dưỡng lão như vậy, lấy ra tiền tiết kiệm, bán đi nhà cùng xe đã vất vả mới kiếm được, cầm tất cả tài sản có được đưa đến trước mặt anh cậu, chỉ vì để anh cậu có thể nhặt lại hào quang năm xưa, trong lòng Khương Hoa, nhất định là rất yêu anh mình đi?
Đáng tiếc anh trai là một người đàn ông nghiêm túc lại cứng rắn, sự nhiệt huyết của anh ấy chỉ có thể đổ vào trong tuyết.
Bạch Nhất Hàm nghĩ nghĩ, cười hì hì nói: “ Anh Khương đừng sợ, sau này em nuôi anh”
Khương Hoa dừng một chút, mới cười nói:
“Được a, nửa đời sau của anh đã có thể trông cậy vào Nhất Hàm, được rồi, nói đi, tìm anh chuyện gì?”
Bạch Nhất Hàm có chút ngượng ngùng gãi gãi mặt: “Không có gì thì không thể tìm anh a.”
Khương Hoa không nói chuyện, chỉ là trầm thấp mà ngắn ngủi cười một tiếng, Bạch Nhất Hàm ho khan một tiếng nói: “Cái kia, đúng là có một chút việc nhỏ.”
Giọng nói của Khương Hoa vẫn là không nhanh không chậm: “Nói đi.”
Bạch Nhất Hàm nói:
“Em hy vọng anh Khương có thể giúp em điều tra toàn bộ người theo đuổi chị em, quang minh chính đại hay yêu thầm đều tính, hồ sơ tên họ đều muốn có”
Khương Hoa ngạc nhiên nói: “Êm đẹp, em tra cái này làm gì?”
Bạch Nhất Hàm có chút khó xử nói:
“Anh Khương, bậy giờ em còn chưa nói được, khi nào tra được người, em nhất định sẽ nói cho anh.”
Khương Hoa cũng không hỏi thêm, thống khoái nói:
“Được, em chờ đi, trong vòng nửa tháng, anh sẽ gửi tư liệu tới cho em, không được hồ nháo a, bằng không anh chính là đồng lõa.”
Bạch Nhất Hàm cười gượng nói: “Em sao lại hồ nháo, em là ngoan nhất……”
Khương Hoa khó có được sang sảng cười ra tiếng: “Được rồi, em ngoan, anh biết rồi, cứ chờ đi.”
Bạch Nhất Hàm cũng tự mình thấy xấu hổ, dùng ngón tay cào mặt bàn nói: “Tốt, tạm biệt anh Khương.”
Khương Hoa cúp điện thoại trở lại chỗ của mình, tâm tình rất tốt, tuy rằng không thể có gia đình, nhưng có thể có một cậu em trai như vậy cũng không tồi, anh nghĩ thầm trong lòng.
Bạch Ngạn đi đến trước mặt anh, trầm giọng nói: “Gửi tư liệu cuộc họp cho tôi.”
Khương Hoa vẫn duy trì tươi cười lên tiếng, ngón tay thon dài linh hoạt ở trên bàn phím gõ, tựa như đang tấu một bản nhạc.
Bạch Ngạn đã lướt qua anh, lại kỳ quái quay đầu lại nhìn anh một cái, nói: “Cậu đang rất vui à? Có chuyện gì sao?
Vị bí thư này rất có năng lực, tính tình lại tốt, là bí thư tốt vạn năm mới gặp. Nhưng cậu ta tuy rằng luôn là mang theo ý cười ôn nhuận, nhưng Bạch Ngạn biết, đó chỉ là một cái biểu tình của cậu ta mà thôi, thời điểm tất yếu cũng là vũ khí của cậu, kỳ thật cậu ta hiếm khi thật sự vui vẻ, chuyện gì có thể làm tâm tình cậu ta tốt như vậy? Bất quá cậu ta cười thế này, thoạt nhìn cả người đều rất rực rỡ.
Khương Hoa ngẩng đầu, đôi mắt hơi có chút mảnh mai nhìn Bạch Ngạn mỉm cười, ánh mắt có chút ẩm ướt, làn da tinh tế dưới ánh đèn chiếu xuống trắng đến phản quan, môi mỏng hình dạng duyên dáng mở ra: “Không có gì, Bạch tổng.”
Bạch Ngạn sửng sốt, trong nháy mắt có loại cảm giác bị điện giật, đặc biệt muốn đánh cái giật mình, anh ho khan một tiếng, căng lại nhân thiết, nghiêm túc nói: “Vậy là tốt rồi.”
Nói xong xoay người sải bước đi.
Khương Hoa cúi đầu nhấn chuột gửi đi, giơ tay sờ sờ mặt mình, rất vui sao? Là vui đi, có người nói muốn nuôi mình dưỡng lão, dù chỉ là lời nói, anh cũng vui rồi.
Bên kia cô trợ lý xinh đẹp cùng nhóm tập thể nữ ôm tim: Anh Khương, nam thần của em, làm ơn cười thêm một lần nữa đi……
( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
[…]
Khi Mục Tĩnh Viễn đẩy cửa tiến vào, Bạch Nhất Hàm còn đắm chìm trong hồi ức dĩ vãng, người ta đều nói hoạn nạn thấy chân tình, thật là một chút cũng không sai. Khi Bạch gia huy hoàng, chưa bao giờ thiếu người dệt hoa trên gấm, mà khi Bạch gia gặp nạn, chịu đưa than ngày tuyết lại có mấy người đâu?
Hai nhà Tề, Thẩm phân chia sản nghiệp Bạch gia, Nghiêm gia có thể ngồi bàng quan, chịu đựng không cắm một chân cũng đã rất không tồi, nhóm " Huynh đệ thân thiết"cả ngày đi theo phía sau kêu gào có thể giúp bạn không tiếc cả mạng sống lập tức giải tán, trước kia tranh nhau nịnh bợ các xí nghiệp lớn thậm chí không dám tiếp thu chức đại ca. Tình người ấm lạnh, chỉ có trải nghiệm qua mới có thể lý giải hết được, mà lúc này người trước sau không rời không bỏ liền đáng quý như vậy, tỷ như Khương Hoa, bản thân là thật sự hạ quyết tâm về sau phải cho Khương Hoa dưỡng lão, câu nói kia, cậu cũng không phải là nói chơi.
Cậu đang ở trong lòng cảm thán, đã bị Mục Tĩnh Viễn từ phía sau ôm bả vai, sườn mặt lại bị khẽ hôn một cái, giọng nói trầm thấp độc đáo của Mục Tĩnh Viễn vang lên bên tai:
“Đang suy nghĩ gì thế? Xuất thần đến vậy?”
Khi Mục Tĩnh Viễn nói chuyện dòng khí xẹt nhẹ trên lỗ tai cậu, hơn nữa giọng nói có thể khiến lỗ tai mang thai kia làm cho Bạch Nhất Hàm cảm giác nửa người của mình đều đã tê rần, nửa bên mặt dựa gần Mục Tĩnh Viễn nhanh chóng bò lên trên một tầng đỏ ửng. Theo lý thuyết bọn họ sớm chiều ở chung nhiều ngày như vậy, hẳn là đã quen với việc Mục Tĩnh Viễn tới gần, cũng không biết sao lại thế này, mỗi khi Mục Tĩnh Viễn làm ra hành động thân mật như vậy, cậu vẫn như cũ sẽ cảm thấy nhĩ nhiệt tâm nhảy(* tai nóng, tim đập nhanh), hô hấp khó khăn.
Cậu ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên kéo ra chút khoảng cách, nói: “Không có gì.”
Mục Tĩnh Viễn đi tới chính diện cậu, dang hai tay ôm Bạch Nhất Hàm vào chính giữa mình và ghế dựa, chậm rãi kéo gần khoảng cách hai người, cho đến khi nhẹ nhàng đụng phải chóp mũi, anh dùng giọng mũi “Hửm?” một tiếng, một tiếng hửm này kêu một cái bách chuyển thiên hồi(*tâm tư rối bời, thay đổi liên tục), lòng vòng trong lỗ tai ba ngày.
Trong nhãn cầu Bạch Nhất Hàm đều là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Mục Tĩnh Viễn, không khí đang hô hấp trong mũi mang theo hương vị của Mục Tĩnh Viễn, lỗ tai tràn ngập âm thanh làm tâm can cậu rung động “Hửm ~” cảm giác cả người đều muốn không ổn, tim đập đến “Thình thịch”, chỉ dựa vào cái mũi đã không cách nào hoàn thành trọng trách hô hấp, cậu không tự chủ được hơi hơi mở miệng.
Mục Tĩnh Viễn cười nhẹ một tiếng, vươn đầu lưỡi nhỏ liếm một chút đôi môi đang hé mở của Bạch Nhất Hàm, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi của Bạch Nhất Hàm.
Bạch Nhất Hàm: Xong đời, tôi muốn bốc khói!
Editor: Gần 1/2 chặn đường rồi mn ơi(๑•̀ㅂ•́)و