Mục lục
Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Nhất Hàm nói: "Chơi hết sức, hẳn là ông ta không dám đụng đến chúng ta đâu, ưu thế của gã chính là cái thân phận cha ruột, có thể sẽ năn nỉ ỉ ôi, cũng có khả năng sẽ lợi dụng dư luận."

Nghiêm Phái phồng quai hàm nói: "Ông ta có thể không biết xấu hổ vậy sao? Nếu mà ông ta làm vậy, thế thì da mặt cũng đủ dày!

Nghiêm Nham nói: "Không riêng gì chuyện da mặt, từ tác phong làm việc của ông ta liền có thể nhìn ra được bất luận là chuyện gì, gã sẽ chỉ suy xét mặt lợi và hại, chỉ cần có thể chiếm được lợi ích, da mặt thì tính là gì? Tình cảm càng không cần suy xét.

Bạch Nhất Hàm vừa định nói chuyện, điện thoại liền vang lên. Cậu lấy ra nhìn, trên mặt lộ ra một tia ý cười, Nghiêm Phái vừa thấy vẻ mặt của cậu liền bỡn cợt cười nói: "Cái biểu tình này, khẳng định là Mục tổng rồi."

Bạch Nhất Hàm bấm nhận cuộc gọi, quả nhiên mỉm cười nói: "Tĩnh Viễn, tan làm rồi hở anh?"

Mục Tĩnh Viễn nói: "Ừm, hôm nay hẹn gặp mặt kết quả thế nào rồi?"

Bạch Nhất Hàm nói: "Không ngoài dự đoán lắm, Sở Phương Minh ngay từ đầu nói không biết có Du Nhiên tồn tại. Sau khi bị Nghiêm Nham không lưu tình vạch trần cũng không mảy may áy náy, còn xổ chút tình phụ tử luân thường gì đó."

Mục Tĩnh Viễn nói: "Nằm trong dự kiến, giờ em đang ở nhà Nam Sơn à?"

Bạch Nhất Hàm đáp: "Ừa, Du Nhiên đã tỏ rõ lập trường sẽ không quay về Sở gia, thái độ của Nghiêm Nham cứng rắn bắt gã không được tới quấy rầy Du Nhiên, Sở Phương Minh không dám cứng đầu cãi. Nhưng mà theo em thấy, ông ta sẽ không bỏ qua đâu, vừa nãy bọn em còn đang thảo luận xem liệu ông ta có thể lợi dụng dư luận mà bức Du Nhiên phải vào khuôn khổ hay không."

Mục Tĩnh Viễn nói: "Yên tâm, dư luận sẽ không lan truyền được đâu, dù coi như có thể tràn ra thì chúng ta cũng có thể đàn áp, thậm chí còn xoay ngược nó lại được. Dù sao Hoa Thành cũng không phải thiên hạ của Sở gia."

Bạch Nhất Hàm nói: "Ừa, anh nói đúng, vậy lát nữa anh sẽ tới đây sao?"

Mục Tĩnh Viễn nói: "Anh tới đón em, một lát liền đến."

Bạch Nhất Hàm treo điện thoại, nói: "Tĩnh Viễn nói dư luận sẽ không lan truyền ra được, Hoa Thành không phải sân nhà của Sở gia."



Nghiêm Phái gật đầu nói: "Anh ấy nói như vậy thì em yên tâm rồi."

[...]

Sở Phương Minh thành thật được một thời gian thì quả nhiên giống Bạch Nhất Hàm nói, bắt đầu ngo ngoe rục rịch, gã không dám lại đến tìm Hứa Du Nhiên, nên liền gửi quà cáp cho y, hầu như ngày nào cũng có, đôi khi là quần áo, có khi là một ít hàng xa xỉ, còn có một số thực phẩm và nguyên liệu nấu ăn gì đó mà ít người bình thường nào được ăn, bên trong còn đặt một ít tấm thiệp ghi câu quan tâm gì đó.

Lần nào Hứa Du Nhiên cũng để nguyên hiện trạng trả lại, nhưng bên kia vẫn cứ bám riết không tha, khiến y có chút buồn bực.

Nghiêm Nham cũng bị chọc cho tức giận trong lòng, gọi trực tiếp cho Sở Phương Minh thì gã mới thu liễm chút. Gã dựa vào thân phận là cha của Hứa Du Nhiên, cuối cùng thì cũng không thể làm quá mức được, mạnh tay không được, mà bỏ qua cũng không xong, thật sự làm người ta tức điên.

Nhưng mà Sở Phương Minh không thể được ý mấy ngày thì trong nhà đã nổi lửa. Tề Tiệp là con gái nhà họ Tề, dù không thuộc dòng chính, cũng làm đại tiểu thư mà lớn lên, lúc trước cũng là Sở Phương Minh chủ động cầu hôn mới có thể gả cho ông ta, không nghĩ tới Sở Phương Minh mượn lực bà đoạt được chức vị gia chủ rồi liền đối xử ngày càng lạnh nhạt. Ngoài ra sau khi bà sinh xong hai đứa con gái lại không chịu sinh nữa, cũng làm Sở Phương Minh vô cùng bất mãn, chỉ là ngại bà họ Tề nên vẫn luôn nhẫn nhịn mà thôi. Qua ít năm, chỗ ngồi của gã đã vững chắc, làm gia chủ hô mưa gọi gió, càng ngày càng thiếu kiên nhẫn với bà. Tề Tiệp đã nhịn gã quá lâu rồi, chỉ là nghĩ dù sao cũng làm vợ chồng nhiều năm như vậy, hai người đều không còn trẻ nữa, thêm nữa là hai cô con gái, trừ phi tất yếu thì không muốn làm cuộc sống xảy ra biến động quá lớn.

Nhưng không ngờ Sở Phương Minh được một tấc lại muốn tiến một thước, thái độ càng ngày càng ác liệt, Tề Tiệp vốn đang tự hỏi có nên cho ông ta một bài học hay không, thế mà ông ta gây ra một trận nổ lớn trước rồi!

Sau khi kết hôn, Tề Tiệp luôn quản Sở Phương Minh rất nghiêm. Người bên cạnh Sở Phương Minh bà đều cho điều tra đến từng ngóc ngách, ngăn chặn khả năng gã ngoại tình, nhưng bà ngàn phòng vạn phòng, lại không tra đến khoảng thời gian trước khi gã kết hôn!

Bà trăm triệu lần không ngờ tới trước khi Sở Phương Minh kết hôn với mình đã có một đứa con riêng. Nhiều năm im hơi lặng tiếng như vậy, một gợn gió cũng không có, nếu không phải chính gã đột nhiên cao điệu muốn nghênh đón người ta về, chắc bà vẫn chẳng hay biết gì!

Bản thân Tề tiệp cũng là một người phụ nữ kiêu ngạo, nửa đời người chưa từng ăn thiệt thòi, như thế nào có thể nhịn được nổi ô nhục lớn từng này? Bà trực tiếp tìm tới náo loạn với Sở Phương Minh một trận. Sở Phương Minh chẳng những không có chút áy náy nào, còn ra vẻ đương nhiên bắt bà về sau khi Hứa Du Nhiên trở về phải khách khí chút, nghĩ cách giữ y lại!

Đây là đang yêu cầu bà phải cuối đầu nhún nhường đứa con riêng của chồng mình sao? Tề tiệp thiếu chút nữa tức muốn nổ phổi, xoay người liền mang theo hai cô con gái về Tề gia, đồng thời chạy tới trước mặt gia chủ nhà họ Tề - Tề Minh Dương khóc lóc kể lể, làm lớp trang điểm tinh xảo lem nhem đến rối tinh rối mù.

Nếu nghiêm túc mà nói thì Tề Tiệp suy cho cùng vẫn là cô của Tề Minh Dương, chỉ là Tề gia phân chia chính phụ rất rõ ràng. Sản nghiệp chủ chốt đều nắm chặt trong lòng bàn tay nhánh chính, địa vị nhánh phụ thấp hơn rất nhiều. Trước mặt Tề Minh Dương, đừng nói lấy phân lượng là trưởng bối, Tề Tiệp nói chuyện cũng phải bồi cười, lần này bà dám nháo nhào đến trước mặt Tề Minh Dương là nhắm chắc hắn quan trọng nhất là thể diện gia tộc, loại chuyện vả mặt trắng trợn này dù bà có muốn nhẫn nhục thì Tề Minh Dương cũng sẽ không chịu. Lần này bà gây náo loạn, vừa lúc đúng tình hợp lý cho Tề Minh Dương một bậc thang, cũng thành công đốt cho hắn một ngọn lửa.

Quả nhiên, lúc bà rời khỏi sắc mặt Tề Minh Dương vô cùng âm trầm.

Nội trong một tuần, việc kinh doanh của Sở gia đã chịu chèn ép. Sở Phương Minh hận đến nghiến răng nghiến lợi, Tề Tiệp căn bản không nhận điện thoại của gã, thái độ của Hứa Du Nhiên cũng không có bất cứ cải thiện gì, gã bị chuyện công ty phiền đến sứt đầu mẻ trán. Tề Minh Dương rõ ràng là thật sự bị chọc giận, thời gian ngắn ngủi mấy ngày, sản nghiệp Sở gia liền co lại một phần năm, Sở Phương Minh gấp đến độ xoay như chong chóng, tóc rụng hết lần này đến lần khác, quả thực là điển hình cho câu trộm gà không thành còn mất một nắm gạo.

Bạch Nhất Hàm ở trong group thảo luận chuyện này cùng anh em Nghiêm gia, mọi người đều có chút hưng phấn bừng bừng.

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Trước đó Tĩnh Viễn đã nói mọi người rồi, cứ bình tĩnh đừng nóng vội, giờ nhìn đi, căn bản không cần chúng ta ra tay, gã đã bấm nút tự hủy. 】

【 Phái tam gia: Thật là quá hả dạ! Quả thực chính là báo ứng mà! Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, vừa mất vợ lại thiệt quân! 】

【 Nghiêm Nham: Ừ. 】

【 Phái tam gia: Tâm địa Tề Minh Dương còn nhỏ hơn mũi kim. Tề Tiệp dù sao cũng là người Tề gia, mang họ Tề, nhục nhã cùng cực như vậy mà có thể nhịn được mới lạ! 】

【 Phái tam gia: Sở Phương Minh làm gia chủ mấy năm mà chẳng có chút tiến bộ, con gái nhà họ Tề dễ cưới vậy sao? Cưới về nhà rồi, thì phải cung phụng bà ấy! Vậy mà ông ta lại đắc tội chết, ha ha ha! Quả thực là hả lòng hả dạ! 】



【Hàm Hàm của Mộc Mộc: Du Nhiên biết chuyện này chưa? Thái độ của y thế nào? 】

【 Nghiêm Nham: Anh ấy biết rồi, nhưng trông không có phản ứng gì, bộ dáng không để ý mấy. 】

【Hàm Hàm của Mộc Mộc: Đây mới là phản ứng tốt nhất, chứng tỏ là y không trông mong gì ở Sở Phương Minh, ông ta có bị hại thì y cũng sẽ không quá mềm lòng. Nếu không, một con rệp như vậy lại tới, đuổi lại không đi, đánh cũng đánh không được, chắc phải nghẹn chết mất.】

【 Nghiêm Nham: Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy, mấy ngày nay anh ấy đang suy nghĩ đại cương cuốn sách mới, tôi có nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, sợ sẽ làm gián đoạn mạch suy nghĩ của ảnh. 】

【 Phái tam gia: Vậy thật sự là quá tuyệt, hóng nha! 】

【 Nghiêm Nham: Ừm, anh cũng vậy. 】

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Đây là chuyện lớn, đừng để Sở Phương Minh quấy rầy y. 】

【 Nghiêm Nham: Ừm, tôi thừa dịp anh ấy đang nghỉ ngơi nhắc đến một lần, phản ứng của ảnh rất bình đạm, nên tôi không nhắc lại nữa. 】

【 Phái tam gia: Kỳ thật em cảm thấy không phải là không có khát vọng với cha, chỉ là nhìn rõ được thái độ của Sở Phương Minh nên không dám chờ mong thôi. 】

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Phái Phái nói rất đúng. 】

【 Phái tam gia: Đau lòng cho đại thần Nam Sơn, tên Sở Phương Minh đáng ghét, đại thần Nam Sơn vừa mới sống tốt hơn chút thôi ông ta liền chạy tới, không chịu cho đại thần Nam Sơn tình thương của cha đã đành, vì sao lại muốn tới trêu chọc y! 】

【 Nghiêm Nham: Giá trị lợi dụng, ở trong mắt Sở Phương Minh, con cái là gì chứ? Cùng lắm là công cụ có thể lợi dụng thôi. 】

【Hàm Hàm của Mộc Mộc: Không tới mấy ngày nữa, Sở Phương Minh bị ép đến mức nóng nảy nhất định sẽ tìm tới cửa lần nữa, chúng ta phải đề phòng gã, đừng phá hủy tâm trạng của Nam Sơn, ảnh hưởng việc sáng tác của y. 】

【 Nghiêm Nham: Yên tâm, tôi sẽ làm vậy. 】

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Kỳ thật dì Hứa mất sớm, Sở Phương Minh không thể trốn tránh trách nhiệm, Du Nhiên đối với ông ta nhất định cũng có hận. 】

【 Phái tam gia: Đó là tất nhiên, tình cảm mà y dành cho Sở Phương Minh nhất định vô cùng phức tạp, nếu cả đời này Sở Phương Minh cũng không xuất hiện thì tốt rồi! 】

【 Nghiêm Nham: Tôi sẽ nghĩ cách khiến ông ta không dám đến quấy rầy Du Nhiên nữa, coi như không có người này tồn tại, miễn làm Du Nhiên đau lòng 〇 】

【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Tốt nhất là như vậy. 】

Bạch Nhất Hàm buông di động, nói với Mục Tĩnh Viễn: "Nam Sơn đang viết đại cương cuốn sách mới, đây chứng tỏ tâm trạng của y đã khôi phục rất nhiều."



Mục Tĩnh Viễn nói: "Ừ, có một việc anh muốn nói cho em."

Bạch Nhất Hàm nói: "Anh cứ nói đi."

Mục Tĩnh Viễn vẫy vẫy tay, nói: "Em tự lại đây nhìn này."

Bạch Nhất Hàm kỳ quái bước tới, theo tay anh nhìn về phía màn hình máy tính, ngay lập tức hai mắt cậu mở to.

Đó là bản thảo một bài báo, đầy lời văn và tranh ảnh, chính là đề cập đến Nam Sơn, nội dung bên trong chỉ ra y là con hoang của một gia tộc lớn, cũng nói rằng y có thể trở thành tác giả nổi danh, chính là nhờ gia tộc đang âm thầm nâng đỡ chứ không phải là năng lực thực sự của y, gia tộc còn ra tay chèn ép những tác giả khác cho y, thế lực đen tối phía sau rất mạnh vân vân.

Bạch Nhất Hàm xem đến nghiến răng nghiến lợi, một quyền nện lên bàn cả giận: "Đây là bài viết của nhà báo nào?! Quả thực là ăn nói tầm bậy tầm bạ!"

Mục Tĩnh Viễn bắt lấy tay cậu nhẹ nhàng xoa xoa, nói: "Nửa thật nửa giả pha tạp, mới có thể làm người khác tin phục, đây là một người bạn làm truyền thông của anh thấy được, bởi vì trước đó anh có chào hỏi qua, nên đã chặn bản thảo này lại rồi share cho anh."

Bạch Nhất Hàm lo lắng nói: "Vậy mấy chỗ khác liệu có thể......"

Mục Tĩnh Viễn nói: "Không đâu, thật ra loại bản thảo tương tự này còn rất nhiều, tất cả đều đã bị anh áp xuống hết rồi.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================

Bạch Nhất Hàm nhíu mày nói: "Vẫn còn may, một khi bài báo này bị tung ra, có thể nghĩ sẽ ảnh hưởng lớn đến Nam Sơn tới mức nào. Rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy, có thể viết ra bản thảo như vậy trước sự kiểm soát của anh, chỉ kém bước tung ra ngoài?"

Mục Tĩnh Viễn nói: "Có thể làm được chuyện này, chỉ có thể là người cùng trong năm đại gia tộc."

Bạch Nhất Hàm nói: "Tề Minh Dương?"

Mục Tĩnh Viễn nói: "Không tồi, hắn lòng dạ hẹp hòi, không chịu nổi nhất nén giận, Tề Tiệp chịu nhục, với hắn mà nói chính là đang đánh vào mặt Tề gia, hắn không dung thứ cho Sở gia, đương nhiên cũng dung thứ Nam Sơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK