Nhưng hôm nay cậu không thể lại giống như trước kia nghĩ muốn cái gì liền dùng bất cứ thủ đoạn gây ầm ĩ, yêu cầu "Vô lý" như vậy muốn nói như thế nào?
Cậu rũ đầu, nỗ lực suy nghĩ nửa ngày, cũng không thể nghĩ ra cách thuyết phục cha già nhà mình. Muốn cụp đuôi ủ rũ, chính mình quả nhiên vẫn là vô dụng nhất, rõ ràng anh hai cùng chị hai đều rất thông minh. Vì cái gì mà mình lại ngốc như vậy? Có phải hay không chính vì mình đặc biệt ngốc, người trong nhà cảm thấy cậu đáng thương, cho nên mới sẽ nuông chiều cậu như vậy? A, oai lâu(?), phải làm sao bây giờ?
Bạch Bác Nhân nhìn con trai nhỏ héo đầu héo não, trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại xoay chuyển vòng vòng. Lấy tính tình con trai nhỏ trong dĩ vãng, nó muốn tiền mà mình không cho thì nhất định sẽ biểu đạt rõ sự bất mãn
Dù là không dám nổi giận với mình, thì chắc chắn cũng sẽ lạnh mặt đẩy ngã cánh cửa rời khỏi rồi đi tìm mẹ nó hoặc những tiếp viện bên ngoài khác. Nhưng hôm nay thằng nhóc này chỉ giống như một đóa hoa nhỏ bị sương đánh, ủ rũ cụp đuôi ngồi ở chỗ kia. Là thay đổi sách lược, hay vẫn là thật sự xảy ra biến cố gì, dẫn tới nó đột nhiên thu liễm tính tình?
Bạch Nhất Hàm không có biện pháp, chỉ có thể đáng thương hề hề nói:
“Con chỉ muốn thành Nam, không được sao ạ? "
Trái tim từ phụ của Bạch Bác Nhân bị hung hăng xúc động, ông cảm thấy con trai nếu thật là thay đổi sách lược, không thể nghi ngờ là phi thường thành công. Bộ dáng đáng thương hề hề như vậy có thể so với nổi giận hữu dụng hơn nhiều, bất quá ông vẫn là kiên cường chịu đựng.
Ông ôn hòa nói:
“Hàm Hàm, con phải biết rằng, 500 vạn tuy rằng không phải số tiền đặc biệt lớn, nhưng cũng không phải một khoản tiền nhỏ*. Con vì tương lai tính toán, muốn đặt mua bất động sản, việc này rất tốt, bất quá việc như vậy, nhất định phải điều tra kĩ lưỡng, cân nhắc lợi hại, không thể như mua món đồ chơi chỉ dựa vào ý muốn nhất thời như vậy, con hiểu không?"
( *bản gốc là "bút tiền trinh"?)
Bạch Nhất Hàm lắc lắc mặt, rầu rĩ nói:
“Con biết rồi, ba ba.”
Bạch Bác Nhân đối với việc cậu dễ nói chuyện như vậy có chút không quen, hơi không đành lòng nói:
“Bằng không, ba giúp con tìm kiếm một ít đoạn đường càng có giá trị tăng trưởng, được không?”
Bạch Nhất Hàm lắc lắc đầu.
Bạch Bác Nhân nhìn bộ dáng héo héo của cậu, nghĩ nghĩ nói:
"Vậy con có thể nói cho ba biết, con vì cái gì lại nhất quyết muốn thành Nam?
Bạch Nhất Hàm há miệng thở dốc, nhỏ giọng nói:
“Hiện tại nơi đó bất động sản đều rất rẻ, tương lai nếu quy hoạch tốt, nhất định giá trị sẽ tăng.”
Bạch Bác Nhân bất đắc dĩ nói:
“Hàm Hàm, con phải biết rằng, làm buôn bán là không thể ham món lợi nhỏ. Bất động sản nơi đó rẻ cũng có lý do của nó, đến tận bây giờ cũng không có bất luận tiếng gió gì truyền tới là muốn quy hoạch thành Nam, con mà mù quáng ham đồ giá rẻ như vậy, là muốn thiệt thòi lớn."
Bạch Nhất Hàm buồn rầu suy nghĩ, chờ đến khi tiếng gió truyền tới, cậu nào còn có thể tranh giành với được? Bất quá không có cách nào, cậu chỉ có thể gật đầu đáp ứng, buồn rầu đứng lên đi ra ngoài.
Bạch Bác Nhân nhìn trên đầu con trai nhỏ một mảnh gió thảm mưa sầu, vài lần nhịn không được muốn gọi cậu lại, lấy 500 vạn cho cậu chơi. Lại bị ông dùng ý chí mạnh mẽ khống chế được, trong lòng không ngừng mặc niệm:
Không thể nuông chiều con trai như vậy, sẽ đem nó sủng thành một tên phá gia chi tử, đây không phải yêu nó, là đang hại nó.
Ai( * thán từ)? Bạch Bác Nhân tháo mắt kính xuống, nhéo nhéo mũi. Nuôi con trai, thật không dễ dàng a!
Bạch Nhất Hàm trở lại phòng ngủ của mình, lấy di động ra nhìn một chút ngạch trống trong tài khoản, thật sâu thở dài.
Tiền mừng tuổi của cậu từ nhỏ đến lớn, công ty chia hoa hồng, tiền tiêu vặt mà cha mẹ, anh chị cho. Linh tinh vụn vặt tính lên vẫn là một con số khả quan, đáng tiếc lúc trước cậu căn bản không có bất luận ý nghĩ để dành tiền vì dù sao cậu cũng không thiếu tiền dùng. Mà cũng không nghĩ tới về sau, tiền tới tay là thực nhanh liền bị tiêu ra ngoài, dẫn tới tài khoản của cậu hiện tại chỉ còn lại không đến một trăm vạn. Cái này làm cho cậu thập phần uể oải.