"Lại đây nói chuyện làm ăn trùng hợp thấy em"
Thẩm Thiên Dương trộm bĩu môi, Mục Tĩnh Viễn không để ý đến anh ta, ra hiệu một chút đám người đang đứng bên cạnh nói:
"Đây là có chuyện gì?"
Bạch Nhất Hàm quay đầu liếc bọn họ một cái, nhíu mày nói:
"Chỉ là vài người không thức thời mà thôi, không có việc gì, đuổi đi là được."
Mục Tĩnh Viễn nâng lên mí mắt, ánh mắt nặng nề nhìn đám người Lý Thuận bọn họ, làm mấy người này có loại cảm giác bị sói nhìn chầm chầm, da đầu tê dại, toát mồ hôi lạnh, không dám lại trì hoãn. Vội cười, lắp bắp nói vài câu:
"Mục...... Mục tổng......", Cũng không dám lại cọ xát, chạy đi như trốn quỷ.
Thẩm Thiên Dương cười nói:
"Xem ra vẫn là Mục tổng uy lực lớn, tôi vừa mới mở miệng đuổi bọn họ cũng không chịu đi, Mục tổng chỉ dùng một ánh mắt liền đem bọn họ dọa chạy."
Mục Tĩnh Viễn nhàn nhạt nói:
"Tôi chỉ là muốn nhớ kỹ bộ dáng bọn họ."
Nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, Thẩm Thiên Dương không tự giác đánh cái rùng mình. Tên Mục Tĩnh Viễn này, quả thực như bị điên, xem ra về sau quyết không thể chọc tới Bạch Nhất Hàm, bằng không không chỉ có Tuyết Tình không tha cho anh ta, tên người điên Mục Tĩnh Viễn này cũng sẽ làm anh ta rất đau đầu
Bạch Nhất Hàm hoàn toàn không thấy hàn ý đến từ Mục Tĩnh Viễn. Gặp phải Mục Tĩnh Viễn vào thời điểm tồi tệ như vậy làm tâm tình của cậu nháy mắt được chữa khỏi, tâm trạng rất tốt hỏi:
"Anh bàn chuyện công việc xong rồi sao? Có khát không? Có muốn uống chút gì không"
Mục Tĩnh Viễn gật gật đầu, thần sắc tự nhiên cầm lấy cái ly của Bạch Nhất Hàm uống một ngụm nói: "Đúng là có hơi khát.
Bạch Nhất Hàm có chút không quá thoải mái, tuy rằng ở nhà anh thường dùng ly của mình uống nước, nhưng bây giờ dù sao cũng ở bên ngoài, còn làm trò trước mặt Thẩm Thiên Dương. Cậu trộm nhìn Thẩm Thiên Dương, không được tự nhiên xê dịch mông.
Thẩm Thiên Dương đang thưởng thức phong cảnh phía xa, cũng không có nhìn về phía bên này, Bạch Nhất Hàm trộm nhẹ nhàng thở ra, tay ở dưới gầm bàn vặn đùi Mục Tĩnh Viễn một cái, nhắc nhở anh chú ý một chút, vặn xong lại có chút hối hận, xoa xoa cho anh.
Mục Tĩnh Viễn thiếu chút nữa cười ra tiếng, bất đắc dĩ nhìn nhìn Bạch Nhất Hàm, nhịn không được nhẹ xoa đầu cậu một phen, rước lấy Bạch Nhất Hàm tức giận trừng mắt, tâm tình Mục Tĩnh Viễn càng tốt.
Thẩm Thiên Dương: "......" Hai ngươi có thể thu liễm một chút được không? Còn có để cho anh ta quay đầu lại?!
Thừa dịp Bạch Nhất Hàm đi WC, Thẩm Thiên Dương nhướng mày hỏi:
"Sao anh lại đi ra? Không phải định âm thầm đi theo sao?"
Mục Tĩnh Viễn nhìn anh ta một cái, không nói chuyện.
Thẩm Thiên Dương nói:
"Bởi vì mấy người vừa rồi kia? Vài người như vậy anh còn sợ tôi không tống cổ được sao? Từ khi nào anh lại thiếu kiên nhẫn như vậy?"
Mục Tĩnh Viễn nói:
"Không phải sợ anh tống cổ không được, là sợ anh tống cổ quá chậm, ảnh hưởng tâm tình của Hàm Hàm."
Hi hàng màu anh nhíu lại, ngớ đến cô gái trốn sau lưng Lý Thuận lúc nãy, gương mặt kia, anh vĩnh viễn cũng sẽ không quên. Dù sao thì, anh cũng đã từng hâm mộ cô ta như vậy.
Thẩm Thiên Dương nhìn anh một cái nói:
"Đang nghĩ cái gì? Sao ngưng trọng như vậy?". Truyện Đam Mỹ
Mục Tĩnh Viễn nói: "Vừa nghĩ tới một cô gái."
Thẩm Thiên Dương: "......" Một tên gay như anh nghĩ tới một cô gái? Anh đang đùa tôi à?
Nhưng mà không đợi anh ta mở miệng hỏi lại, Bạch Nhất Hàm đã đã trở lại, Mục Tĩnh Viễn đem miếng bánh kem nhỏ anh vừa gọi đẩy đến trước mặt cậu, ôn nhu nói:
"Ăn một chút gì đi, cưỡi ngựa tiêu hao nhiều sức."
Thẩm Thiên Dương yên lặng rùng mình một cái, Mục Tĩnh Viễn anh muốn lên trời cao sao? Cư nhiên dùng giọng nói ngọt ngào như vậy nói chuyện? Tuyết Tình có biết không? Không được, tôi phải đi, ở lại với đôi cẩu nam nam các người, tôi nổi hết cả da!
Bạch Nhất Hàm lại không cảm thấy giọng điệu của Mục Tĩnh Viễn có cái gì không ổn. Dù sao anh thường xuyên dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu, đã quen rồi, thấy chỉ có mình là có bánh kem, có chút ngượng ngùng:
"Sao chỉ có mình em có, hai anh đều không ăn sao?"
Mục Tĩnh Viễn nói: "Em ăn đi, bọn anh đều không thích đồ ăn"