“Anh biết, là anh không tốt, em uống say, ý thức căn bản không tỉnh táo. Là anh đê tiện vô sỉ, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Anh quá khát vọng em, anh nghe được em gọi tên anh, cao hứng đến sắp điên, nên đã mất kiểm soát, nhịn không được…… Nhịn không được……, Tất cả là lỗi của anh, nếu em thật sự tức giận, có thể đánh anh, chửi anh, cũng có thể giết anh, anh có thể viết di thư, chứng minh bản thân tự sát
Nhưng em không thể…… Không thể thương tổn chính mình như vậy, không thể…… Hàm Hàm, em không thể dùng cách này trừng phạt anh"
Lời nói của Mục Tĩnh Viễn, mỗi một chữ Bạch Nhất Hàm đều nghe hiểu, nhưng khi ghép chúng lại với nhau, cậu lại không rõ. Mục Tĩnh Viễn nói anh ấy yêu mình, nói họ là lưỡng tình tương duyệt. Làm sao có thể? Anh rõ ràng còn mấy ngày hôm trước mới cùng chị hai tuyên bố kết hôn, hiện tại anh lại nói anh yêu mình? Vậy chị hai thì sao?
Nếu người anh yêu chính là mình, vậy anh vì cái gì còn muốn cùng chị hai kết hôn? Còn có đời trước vì sao lại từ chối lời tỏ tình của mình? Tại sao muốn rời đi vĩnh viễn cũng không trở lại? Là tinh thần mình hoảng loạn nên sinh ra ảo giác sao? Cậu dùng sức nắm chặt bàn tay bị thương kia, dùng đầu ngón tay nhéo miệng vết thương trong lòng bàn tay. Rất đau, nhưng cảnh tượng trước mắt cũng không có biến mất như ảo ảnh.
Mục Tĩnh Viễn không nghe thấy động tĩnh của cậu, lo lắng ngẩng đầu xem, lại thấy bộ dạng cậu bàng hoàng và bối rối nhìn mình, cũng không có dùng loại ánh mắt ghê tởm hay là chán ghét như trong tưởng tượng. Tâm đều đập lỡ một nhịp, nhớ tới lời nói vừa rồi của Bạch Nhất Hàm, cậu nói xin lỗi, nói cậu tưởng đang nằm mơ, còn nói sẽ không dây dưa với anh.
Trái tim trầm tịch của Mục Tĩnh Viễn lại nhảy lên nhảy xuống hai lần, dần dần lại dâng lên một chút hy vọng. Anh suy đi nghĩ lại, vẫn là không kìm được khát vọng trong lòng, mang theo một tia hy vọng cuối cùng, thử nói:
“Hàm Hàm, em chán ghét anh sao?”
Bạch Nhất Hàm ngốc ngốc lắc lắc đầu, sao cậu có thể sẽ chán ghét anh Tĩnh Viễn được, người luôn bị ghét là cậu a
Ánh mắt Mục Tĩnh Viễn sáng rực lên một chút, lại thử nhích lên phía trước một chút cho đến khi chóp mũi cả hai sắp chạm nhau.
Bạch Nhất Hàm đương nhiên không chán ghét hơi thở của anh, chỉ là không biết anh đang làm gì, vẫn như cũ mở to cặp mắt mờ mịt, hơi đờ đẫn nhìn hắn.
Mục Tĩnh Viễn treo khẩu khí chậm rãi phun ra, thả chậm thanh âm nói:
“Hàm Hàm, em giận anh sao?
Bạch Nhất Hàm lại lắc đầu, là bản thân chủ động câu dẫn Mục Tĩnh Viễn, cậu tức giận cái gì?
Mục Tĩnh Viễn lại thở phào nhẹ nhõm, một bàn tay men theo cánh tay Bạch Nhất Hàm, cầm lấy cổ tay phải bị thương kia, vẫn áp vào chóp mũi cậu, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy em có thể nói cho anh biết, tại sao lại muốn làm chính mình bị thương? Em có biết vừa rồi là có bao nhiêu nguy hiểm không? Anh suýt nữa bị em hù chết.”
Đôi mắt Bạch Nhất Hàm vẫn là có chút đăm đăm, bờ môi không chút huyết sắc kẽ mở, rốt cuộc nói:
“Anh và chị hai sắp kết hôn, em không muốn phá hoại hai người…… anh sẽ hận em, em không nên tồn tại.”
Tim Mục Tĩnh Viễn đau đớn dữ dội, giọng nói dứt khoát:
“Ai nói em không nên tồn tại?! Anh yêu em còn không kịp, như thế nào sẽ hận em? Em rốt cuộc đang nói bậy bạ gì đó? Còn chuyện hôn sự của anh với Tuyết Tình, vốn dĩ cũng chỉ là một cái thỏa thuận, chuyện này…… Nhất thời nói cũng không rõ, em chỉ cần biết rằng, chị em đã biết chuyện của chúng ta, cô ấy vừa rồi còn nói sẽ giúp chúng ta.”
(Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)