Bạch Nhất Hàm thở dài nói: “Vì Phùng gia sao? Là vì bản thân mày đi? Con ngoài giá thú của cha mày, bên ngoài liền có năm người. Mày tiếp cận tao, vì Phùng gia tranh thủ lợi ích, chẳng lẽ không phải vì củng cố địa vị người thừa kế sao?
Lại nói, dù mày nói chịu ‘ ủy khuất ’ đều là vì Phùng gia, hiện tại lại đem cơn giận trút vào người tao, mày cảm thấy công bằng sao?”
Phùng Quần nắm cằm Bạch Nhất Hàm cười gian nói:
“Tam thiếu a tam thiếu, mày sao lại ngây thơ như vậy? Trên thế giới này trước nay đều không có công bằng. Tựa như mày, đầu thai tốt, sinh ra ở Bạch gia, có trăm ngàn sủng ái trên người, từ nhỏ liền đứng trên đám mây làm người ngước nhìn, mà tao, mọi thứ đều không thua kém mày. Tao trả giá nhiều như vậy hiện giờ lại hai bàn tay trắng!”
Bạch Nhất Hàm quay đầu tránh tay hắn ra, biết Phùng Quần làm người cực đoan, cùng hắn tranh luận đúng sai không hề ý nghĩa, chỉ phải nói:
“Chuyện xuất thân, ai cũng không thể lựa chọn. Vì tao sinh ra ở Bạch gia, giờ mày động tao, chỉ sợ không chiếm được kết quả tốt ”
Phùng Quần âm trầm trầm cười hai tiếng, giọng nói tàn nhẫn:
“Tao đương nhiên biết điều này, nhưng giờ dù tao không động mày, thì sẽ có kết quả tốt sao? Bọn mày đã đưa tao vào ngõ cụt, muốn trách, cũng chỉ có thể trách chính bọn mày!”
Bạch Nhất Hàm nói:
“Dù mày bắt tao, thì có thể làm gì? Tống tiền sao? Chỉ sợ tiền mày có mạng lấy, nhưng không có mạng tiêu.”
Phùng Quần vung một cái tát, túm lấy tóc của cậu buộc cậu phải ngưỡng mặt lên nói:
“Người Bạch gia, còn có tên Mục Tĩnh Viễn chạm vào một sợ lông tơ của mày liền sẽ biến thành chó điên đối với mày như thế nào, tao đương nhiên rõ ràng. Chuyện tới bây giờ, tao cũng không ngại nói cho mày là tao căn bản không định để mày sống sót rời khỏi đây. Hôm nay, vốn dĩ chính là nhắm vào mạng của mày.
Vốn dĩ, tao không định đi tới bước này, mà chỉ muốn trộm rời khỏi Hoa Thành, tìm một chỗ làm lại từ đầu, nhưng là có người tìm được tao, yêu cầu ta phải làm quyết định này. Nếu giết mày, người đó sẽ đưa tao ra nước ngoài, cho tao một số tiền, dù không thể làm ra một phen thành tựu, cũng có thể áo cơm không lo, nhanh lẹ hơn nhiều so với việc không biết có thể thành công làm lại từ đầu, không phải sao? Tao đợi rất nhiều ngày, mới rốt cuộc chờ tới cơ hội hôm nay. An bài và chi phí nhân lực hôm nay đều là người đó ra, bằng không dù tao có tâm cũng đành bất lực. Mày xem, cũng không phải tất cả mọi người đều thích mày, che chở mày, cũng có người chán ghét mày, hận không thể giết chết mày.”
Bạch Nhất Hàm mím môi, không nói gì.
Tay chân cậu bị trói, lại bị nắm tóc, đầu bị bắt nâng trên mặt còn có dấu tay. Tư thế này kéo dài đường cong ở cổ, khiến cho cần cổ trắng nõn non mịn của cậu thoạt nhìn càng thêm thon dài, từ góc độ này mà nhìn xuống, xương quai xanh xinh đẹp gợi cảm thoắt ẩn thoắt hiện bên dưới đường viền cổ áo hơi hé mở, đôi môi có chút tái nhợt nhấp chặt, đôi mắt hơi nhếch tràn đầy chán ghét cùng bài xích, lại không cách nào phản kháng, cả người trong mắt người có tâm thoạt nhìn là lộ ra dáng vẻ dụ hoặc mà bất lực.
Người vẫn luôn cao cao tại thượng không cách nào chạm tới hiện tại nằm trên mặt đất bày ra bộ dáng mặc người bài bố làm Phùng Quần trong lòng lửa nóng, hắn dựa sát vào người Bạch Nhất Hàm, dùng khí âm(* giọng nói và hơi thở) chậm rãi nói:
“Bạch Nhất Hàm, Bạch tam thiếu, mày biết lần đầu tao nhìn thấy mày là muốn làm gì nhất không? Tao muốn đè mày dưới thân, hung hăng đ*, đ* đến khi mày khóc, bộ dáng cùng thân hình mày đều hợp khẩu vị tao nhất, ngay cả ánh mắt miệt thị ngày thường cũng mị hoặc như vậy. Chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng mày khóc lóc xin tha dưới thân tao, bên dưới tao liền cứng đến kỳ cục.
Nhưng mày là ai a? Mày là Bạch gia tam thiếu, bao nhiêu người nuông chiều mày, che chở mày, ngày thường tao cả việc liếc nhìn mày nhiều hơn một cái cũng không dám. Nhưng bây giờ, tao còn cố kỵ gì đâu? Đây cũng coi như là có được có mất, mày nói phải không?”
Hắn nói, vươn đầu lưỡi, liếm liếm lỗ tai Bạch Nhất Hàm.