“ Thủ đoạn tấn công của người bình thường cũng sẽ không vặn vẹo và âm độc như vậy, tâm tư người này chỉ sợ tương đối đen tối, làm việc mới có thể cực đoan như vậy.
Có xích mích với Bạch gia, tài lực hùng hậu, địa vị cao, tâm tư kín đáo, làm người cực đoan. Người như vậy, chỉ sợ không nhiều lắm.”
Bạch Bác Nhân, Bạch Ngạn, Bạch Tuyết Tình trăm miệng một lời nói:
“Tề gia.” Ba người liếc nhau, ba khuôn mặt đồng dạng đen như đáy nồi.
Mục Tĩnh Viễn nói: “Tề gia?”
Bạch Ngạn nói:
“Chuyện này Tĩnh Viễn anh không biết nhiều, người hiện tại đứng đầu Tề gia là Tề Minh Dương, cha hắn Tề Khôn cùng cha tôi cùng thế hệ. Khi tuổi trẻ vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh, hai người luôn không phân cao thấp, chờ bước qua tuổi trung niên, tâm thái cha tôi dần dần bình thản, không hề cùng ông ta tranh chấp, ông ta cảm thấy cha tôi sợ ông ta, tức điên lên, cảm thấy năng lực cha tôi không bằng ông ta.
Sau đó, chỉ bảy tám năm trước đi, một lần trong vụ cạnh tranh thương nghiệp, cha vì xí nghiệp Bạch Thị, hạ thủ không lưu tình khiến Tề Khôn bị thua, làm Tề Thị đã chịu tổn thất rất lớn
( Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
Người này, năng lực là có, nhưng ông ta làm người quá mức cao ngạo, lòng dạ hẹp hòi, luôn cảm thấy mình là người thông minh nhất thiên hạ. Cả đời ông ta cơ hồ đều là thuận buồm xuôi gió, nhiều năm cha tôi không tranh chấp với ông ta, dẫn tới ông ta khinh địch bị thua. Tâm lý bị chênh lệch như vậy ông ta chịu không nổi, mà thân thể vốn cũng đã tiềm ẩn chút tai hoạ ngầm. Ngày thường không thèm để ý, nhưng khi đó ông ta tức giận đến mức đột quỵ.
Trước nay ông ta đều tự nhận là thương nghiệp kỳ tài. Một khi bị đột quỵ, chỉ có thể nằm ở trên giường bệnh được người khác chiếu cố, có thể tưởng tượng ra có bao nhiêu hận, mà con ông ta_Tề Minh Dương, ngoại trừ kế thừa đầu óc, càng là hoàn mỹ kế thừa lòng dạ của ông ta. Thậm chí do hữu quá chi, hắn luôn luôn sùng bái cha mình, cho rằng bất hạnh của Tề gia đều do cha tôi gây ra, đối Bạch gia chúng tôi địch ý rất sâu.
Sau khi hắn cầm quyền, đã nhiều lần ngáng chân Bạch gia nhưng cũng chưa thu được ích lợi gì. Thậm chí còn ăn chút mất mát, có lẽ là biết không địch lại, hai năm gần đây hắn an phận rất nhiều.”
Bạch Tuyết Tình oán hận nói:
“Không nghĩ tới hắn thế nhưng chờ ở nơi này! Thật sự là càng ngày càng tệ, thủ đoạn càng ngày càng bỉ ổi!”
( Tề Minh Dương: Tôi oan uổng a! Lần này thật sự không phải tôi mà!)
Mục Tĩnh Viễn lông mi nhẹ rũ, giọng nói không nghe ra vui buồn:
“Tề Minh Dương? Hắn cũng từng liên lạc riêng với tôi vài lần. Trong tối ngoài sáng thử qua thái độ tôi đối với Bạch gia, tôi hẳn là nên càng thận trọng hơn.”
Bạch Bác Nhân xoay người, đi đến bên cạnh Mục Tĩnh Viễn, vỗ vỗ bờ vai của anh nói:
“Không ai có biết tiên tri được trước tương lai. Hắn chỉ là thử qua thái độ của con, ai có thể nghĩ đến hắn sẽ làm cái gì? Đối với Hàm Hàm, con đã làm được cực hạn.”
Mục Tĩnh Viễn mím môi, thanh âm nặng nề nói:
“Không, cách cực hạn còn kém xa lắm, nếu con thật sự làm tốt, Hàm Hàm làm sao chịu công kích như vậy!”
Bạch Bác Nhân bất đắc dĩ, ngồi đối diện anh nói:
“Kỳ thật muốn trách cũng chỉ có thể trách người làm cha này, thù hận mà bản thân gây ra lại lan sang Hàm Hàm.”
Bạch Ngạn cắn răng nói:
“Ai có thể nghĩ rằng hắn có thể nghĩ ra cách âm độc như vậy? Dù có là là hắc đạo giao thủ, còn chú ý không gây họa cho vợ con mình. Bàn tay hắn quá dài, nếu là quyết đấu chính diện, Bạch gia chúng ta làm sao sẽ sợ hắn?”
Bạch Tuyết Tình tiếu mặt hàm sương nói:
“Đúng là bởi vì chính diện quyết đấu hắn không có phần thắng, mới có thể đem chủ ý đánh tới trên người em trai đi. Bất quá, con sẽ làm hắn hối hận!”
Mục Tĩnh Viễn bình tĩnh nói:
“Hiện tại hết thảy đều chỉ là suy đoán. Tuy rằng đây khả năng lớn nhất, nhưng không có bằng chứng. Chúng ta cũng không thể mạo muội ra tay, trước tiên chúng ta phải làm rõ sự tình, nhìn xem đối phương còn có thủ đoạn gì nữa hay không. Vạn nhất chúng ta đoán sai, có người khác đứng sau hậu trường, chỉ sợ Hàm Hàm sẽ càng nguy hiểm.”