Bên kia bỗng nhiên có người kêu to, gương mặt Hạ Nguyên Thận lập tức đỏ bừng, các thiếu nữ vẫy tay về hướng bên này, Hạ Nguyên Thận chắp tay với Phó Minh Hoa: "Ta đi trước một bước."
Phó Minh Hoa khẽ gật đầu. Hắn vừa đi, Phó Minh Hoa liền dừng bước.
Giang ma ma biết nàng đang chờ đáp án của bà, nói: "Năm nay cô nương đã mười ba, là tuổi phù hợp để đàm hôn luận gả. Vừa nhìn là biết thế tử Vệ Quốc công phủ có ý với người, mặc dù Vệ Quốc công phủ căn cơ mỏng, nhưng thắng ở thế tử còn trẻ, học thức uyên bác, xuất khẩu thành thơ, ngâm thi tác đối không thành vấn đề."
Quan trọng nhất chính là, Hạ Nguyên Thận có quan hệ tốt với rất nhiều người, sau này nếu làm quan thì sẽ một bước lên mây, nếu nhàn phú ở nhà, Vệ Quốc công phủ thực ấp năm ngàn, kế thừa gia nghiệp như thế, cũng đủ cho Phó Minh Hoa cơm áo không lo, vinh hoa phú quý cả đời.
Giang ma ma nói xong, Phó Minh Hoa không lên tiếng.
"Vệ Quốc công phủ và Cố gia cũng có quan hệ thông gia, trong thành Lạc Dương cũng có liên quan." Ngày đó Dung Tam nương không hề cố kỵ nhục nhã Bích Lam, đẩy nàng ấy xuống nước, sau đó ngay cả lễ tạ tội cũng không chuẩn bị.
Như thế khác nào đánh vào mặt Phó Minh Hoa, có thể làm như thế, chẳng phải vì "Tạ thị" chết rồi, Trường Nhạc Hầu không có quyền có thế có quan hệ bằng Dung gia sao?
Hạ Nguyên Thận còn trẻ lại khôi ngô, gia thế cũng tương đương với nàng.
Nàng không lạnh lùng cao ngạo như Tạ thị năm đó, cũng không phong hoa tuyệt đại như Thôi Quý phi, nhưng phong thái nhan sắc của nàng cũng không thua bất kì ai.
Đừng nói trong Lạc Dương, dù là dưới Đại Đường, Giang ma ma cũng dám vỗ ngực cam đoan, Phó Minh Hoa không hề thua kém cô nương nào.
Phó Minh Hoa im lặng hồi lâu, ánh mắt nhìn Hạ Nguyên Thận đang bị một đám cô nương vây quanh ở cách đó không xa, vẻ mặt hắn dịu dàng kiên nhẫn nói chuyện nhóm cô nương, không hề có biểu hiện sốt ruột hay không vui.
Trong giấc mơ hắn cũng là một thiếu niên thương hương tiếc ngọc như thế, cưới kiều thê mà ôm mỹ thiếp, gia đình hòa thuận, tình căn của ngọc lang Hạ gia lúc nào cũng sâu đậm hơn người khác.
Nếu gả cho hắn cũng được.
Một người như vậy, tính cách mềm yếu có thể nắm giữ được.
Về phần hắn nạp thiếp hay muốn hồng tụ thiêm hương với ai, nàng không để ý cho lắm.
Nghĩ tới đây, Phó Minh Hoa mỉm cười, đi đến đám người bên kia.
Mà đám người đang vừa chỉ trỏ vừa cười nói dần dần đi xa.
Hạ Nguyên Thận đi thật xa, giống như nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn, liền thấy Phó Minh Hoa ngồi trên ghế ở đằng xa, hắn vội vàng quay đầu đi đến, dịu dàng hỏi: "Sao Phó đại cô nương không đi theo chơi."
Phó Minh Hoa ngửa đầu nhìn hắn, nếu như trong lòng đã có chủ ý, nàng cũng không còn giữ thái độ khách sáo xa cách giống như trước kia, chỉ vuốt tóc mỉm cười nói: "Đi mấy bước đã thấy mệt nên ngồi một chút, Thế tử không cần lo lắng cho ta."
Trong mắt Hạ Nguyên Thận lộ vẻ thương tiếc, suy nghĩ một chút liền đề nghị: "Định Quốc công phủ này hồi ta còn nhỏ cũng từng theo mẫu thân tới, nhớ rõ bên kia có cái đình, nếu cảm thấy mệt thì đi qua ngồi một chút!"
Giang ma ma thấy Phó Minh Hoa mắt đầy ý cười khẽ gật đầu, đứng dậy.
Lúc nên mạnh mẽ thì nàng mạnh mẽ, lúc nên yếu đuối thì nàng yếu đuối, bình tĩnh quyết đoán không hề thua nam tử, một khi nghĩ thông suốt có thể buông xuống tư thái của mình.
Hạ Nguyên Thận bị nàng dắt mũi đi mà không biết, trong lòng Giang ma ma hài lòng, lại nhớ đến Tạ thị nay đang ở Giang Châu.
Cùng là mẹ con, nhưng vì Tạ thị sinh ra ở thế gia, trong xương cốt vẫn mãi là kiêu ngạo.
Tuy nói chưa từng hạ thấp danh tiếng của con gái thế gia, nhưng tính cách như thế, vợ chồng không dễ hòa thuận.
Phó Minh Hoa theo Hạ Nguyên Thận đi vào lương đình, chúng nha hoàn đã dọn dẹp lương đình sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, nhưng hắn vẫn cầm khăn lau hai cái mới mời Phó Minh Hoa ngồi.
Giang ma ma nhìn Phó Minh Hoa không nói lời nào, còn Hạ Nguyên Thận thì bận rộn một mình, khóe miệng không khỏi cong lên.
Trước đó khi Phó Minh Hoa không muốn nói chuyện với Hạ Nguyên Thận, thì chính Hạ Nguyên Thận lại tự tìm lời để nói, lúc này suy nghĩ của nàng không giống lúc trước nữa, sau khi ngồi xuống liền chủ động mở miệng: "Ta nghe mọi người gọi thế tử là Quý Chiêu, nhưng chẳng phải thế tử là con trưởng của Vệ Quốc công phủ sao?"
Thời này, người ta đặt tên Bá, Xung, Thúc, Quý để phân biệt cấp bậc huynh đệ, Vệ Quốc công phủ lại làm ngược lại, con trai trưởng Hạ Nguyên Thận tự là Quý Chiêu, mà con trai thứ tư tên là Bá Di, việc này là một câu chuyện thú vị, sở dĩ Phó Minh Hoa biết được chuyện này, là vì trong giấc mơ có người đi đến Lục gia vô tình nhắc đến, trong giấc mơ, "Phó Minh Hoa" đi vào dâng trà mới vô tình nghe được.
Lúc này, bị nàng cố ý hỏi đến, Hạ Nguyên Thận không khỏi nở nụ cười đáp: "Lúc nhỏ ta đau ốm quấn thân, mẫu thân liền cầu xin đại sư trong Bạch Mã tự chỉ điểm, nói là phúc khí quá mạnh, mà thành hung." Nhắc đến chuyện thú vị này, mặt mày hắn đều mang ý cười.
Phó Minh Hoa cũng cầm khăn che miệng, chỉ là ý cười nhàn nhạt.
"Nếu muốn bình an nuôi lớn thì chỉ có thể sửa tên tự lại." Nhưng mà lúc ấy tên của hắn đã đặt ra, thân là trưởng tử Vệ Quốc công phủ, sau khi được sinh ra, tên của hắn là do Hoàng Thượng hạ chỉ phong thưởng, muốn sửa cũng không thể sửa.
Hạ Nguyên Thận nói đến đây thì vụng trộm nhìn Phó Minh Hoa, thấy thiếu nữ ngồi ngay ngắn, có chút tương tự các thiếu nữ khuê các khác, lại có chút khác biệt, nhưng khác chỗ nào thì không nói ra được.
Ánh mắt không dám nhìn nàng nữa, có chút vui vẻ, lại có chút khẩn trương: "Không thể làm gì khác, phụ thân ta mới nghĩ đến hai chữ "Quý Chiêu " này." Hắn nói xong, dịu dàng nói tiếp: "Đan Dương muội muội, Ngụy muội muội, Dung tam muội muội và Hoắc muội muội đều gọi ta là Quý Chiêu, nếu Phó đại cô nương không chê, cũng có thể gọi ta là Quý Chiêu."
Giang ma ma đứng bên cạnh vốn đang mỉm cười, nghe xong lời này sắc mặt trở nên cứng đờ, Bích Vân còn trẻ, mặc dù tính cách trầm ổn, lúc này cũng không nhịn được, mặt lập tức trầm xuống.
Phong thái của Phó Minh Hoa được hàm dưỡng không tệ, không nói đến chuyện từ nhỏ được nhóm ma ma cẩn thận dạy bảo, thật sự là từ nhỏ bị ảnh hưởng bởi tình cảnh trong giấc mơ, cũng khiến tính cách nàng trầm ổn, lúc này ngược lại không lộ ra vẻ gì khác thường.
Hai người nói vài câu, đầu kia mọi người phát hiện Hạ Nguyên Thận không có ở đây, liền quay lại tìm.
Hạ Nguyên Thận mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng tính cách hắn xưa nay đã như vậy, cũng rất nhanh liền vui vẻ trở lại.
Cô nương trong đình không ít, vừa nói vừa cười, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, lúc Tiết phu nhân đến gọi, mọi người đang cười vui vẻ.
Lên xe ngựa, Giang ma ma muốn nói lại thôi, Bích Vân lại không nhịn được: "Cô nương, theo nô tỳ thấy, thế tử không phải lương phối."
Nhớ đến tình cảnh trong đình hôm nay, lúc đầu Hạ Nguyên Thận còn tốt, nhưng về sau lại chẳng ra gì.
Sắc mặt Bích Vân khó coi: "Cô muội muội này, cô muội muội kia..."
Từ xưa đến nay, tuy nói nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, công hầu Đại Đường có thể nạp mấy thiếp cũng đều có văn bản quy định rõ ràng.
Nhưng nếp sống Đại Đường cởi mở, địa vị nữ tử so với trước kia đã cao hơn chút ít.
Mặc dù Phó Minh Hoa không thèm để ý Hạ Nguyên Thận thiếp thất thành đàn, nhưng tính cách hắn như thế, chỉ sợ sau khi cưới cũng không thể sửa đổi được.
Gả cho một người tính cách như vậy, không bằng gả cho người tính cách nghiêm cẩn, Phó Minh Hoa quản lý thiếp thất nội trạch, e rằng còn tốt hơn nhiều so với gả cho Hạ Nguyên Thận.
Giang ma ma cũng khẽ gật đầu.