Hiện tại bà ta chì có một đứa con trai bảo bối như vậy, suýt nữa thì mất đi nửa cái mạng, y bị Tạ thị hại thảm như vậy, mà bây giờ bà ta còn bị Thôi thị oan uổng.
Nghĩ đến đây, Bạch thị lạnh lùng nhìn Phó Minh Hoa, bà ta không dám tranh luận với Thôi thị, nhưng trong lòng sẽ ghi mối hận này lên trên người Phó Minh Hoa.
"Chỉ là nghe nói sao có thể xem là thật chứ?"
Bạch thị miễn cưỡng cười cười, Thôi thị lại nói: "Ồ? Chẳng lẽ nha hoàn bên cạnh Minh Hoa, cũng đều là giả?"
Thôi thị thốt lời này ra khỏi miệng, ánh mắt Phó Minh Hoa lạnh lẽo, Bạch thị siết chặt khăn, nói không nên lời.
Bà ta không lên tiếng, nhưng Thôi thị cũng không có bỏ qua như vậy: "Vì nuôi ngoại thất bên ngoài mà y lại cãi nhau với vợ cả." Trong mắt Thôi thị đều là khinh bỉ, "Đại Đường có lệnh, lấy ngoại thất tiện tỳ làm thiếp, phạt tù một năm. Không biết quý phủ dạy con cháu thế nào, chuyện hoang đường như vậy cũng làm được."
Giờ phút này, ngữ khí thần thái của Thôi thị làm Bạch thị có cảm giác thà bị Thôi thị tát một cái còn dễ chịu hơn.
Theo lý mà nói, Thôi thị là trưởng tẩu của Tạ thị, tính ra mình còn lớn hơn Thôi thị một bậc, nhưng trước mặt Thôi thị mình lại bị dạy bảo còn không bằng cháu trai.
Bạch thị thở ra một hơi, chiếc khăn cũng muốn bị bà ta xé rách.
Nỗi nhục ngày hôm nay, đợi sau này khi Tạ gia đi rồi, bà ta phát hiện người nào dám luyên thuyên nói bậy trước mặt đám người Tạ gia, bà ta nhất định phải lấy mạng tiện tỳ này.
Trải qua một ngày tươi cười với nhau, mà hai nhà Tạ, Phó vẫn chưa bàn xong chuyện hài cốt của "Tạ thị", Tạ Lợi Trấn dẫn thê tử trở về Tạ phủ Lạc Dương, Bạch thị tiễn người đi, trước đó một khắc còn vẻ mặt tươi cười, nhưng ngay sau đó anh mắt nhìn Phó Minh Hoa giống như muốn ăn thịt người.
"Việc xấu trong nhà không nói ra ngoài, con nít ba tuổi còn biết, ta nghĩ trong lòng các ngươi cũng nên rõ ràng."
Người Tạ gia còn chưa đi, dù lúc này Bạch thị có tức giận cũng chỉ có thể nói mấy câu âm dương quái khí rồi mới cho Phó Minh Hoa trở về.
Hôm nay thái độ của người nhà họ Phó đều thể hiện ra hết rồi, Giang ma ma có chút lo lắng:
"Cô nương, chỉ sợ khoảng thời gian sau này sẽ khổ sở." Năm nay Phó Minh Hoa gần mười tuổi, sinh nhật nàng ngày mùng chín tháng sáu, hai ngày nữa là tới rồi.
Nếu như Tạ thị nhẫn nại thêm một thời gian nữa, để sau khi nàng định ra hôn sự mới chết thì thật tốt biết bao?
Nhưng Tạ thị lại không thể nhẫn được, bây giờ "bà" chết đi, Phó Minh Hoa phải giữ đạo hiếu ba năm, đến lúc đó cũng đã gần mười ba rồi.
Không có mẫu thân nâng đỡ, hôm nay thái độ của người Tạ gia với nàng cũng lãnh đạm.
Bọn họ không ngừng tranh nhau thi thể "Tạ thị", lại không hề đề cập đến việc sau này Phó Minh Hoa sẽ sống như thế nào, hiển nhiên là không đáng tin cậy.
Đã vậy Phó gia còn ghi hận, Tạ gia thì mặc kệ, chuyện chung thân của nàng phải làm sao bây giờ?
Giang ma ma cắn răng, suy nghĩ một chút: "Đại gia có con trai trưởng, hôm nay cũng đã mười ba..."
Tuy nói đến trưởng tử của Tạ Lợi Trấn vẫn chưa định ra hôn sự, người Tạ gia rất có thể sẽ chọn Âm Lệ Thục có tuổi tác tương đương làm vợ.
Nhưng bây giờ mọi chuyện còn chưa định ra, tất cả đều có khả năng thay đổi.
Phó Minh Hoa ngồi trước bàn sách, lắc đầu: "Nếu là đại cữu và đại cữu mẫu có ý đó thì lần này tới Lạc Dương, có lẽ đại biểu ca sẽ đi cùng rồi."
Nói cho cùng, nàng chính là đứa con bị vứt bỏ, Tạ gia sao có thề nâng nàng lên, cho Phó gia lợi dụng?
"Nhưng không nghĩ đến..." Mắt Phó Minh Hoa híp lại, nàng không nghĩ đến Thôi thị sẽ nói nha hoàn bên người nàng nói ra nguyên nhân "Tạ thị" chết.
Như vậy, chắc chắn Bạch thị sẽ ghi mối hận này lên người mình. Nàng nhớ đến lúc trong giấc mơ "Bích Vân" chạy ra khỏi Phó gia, muốn đi Giang Châu báo tin, nhưng lại bị Phó phủ sai người lấy danh nghĩa bắt đào nô bắt lại.
Bốn nha hoàn bên người nàng cũng không phải người Phó phủ, Phó gia không thể làm gì được, nên chỉ có thể lấy danh nghĩa Phó Minh Hoa đưa Bích Vân đến quan phủ.
Khi đó "Phó Minh Hoa" rơi vào cảnh một thân một mình, chỉ có thể mặc cho Phó gia muốn làm gì làm, cuối cùng "Bích Vân" bị đánh chết tươi, cũng không ai dọn thi thể cho nàng ấy.
Theo lý mà nói, mặc dù hành vi của nàng ấy làm Phó gia không vui, nhưng cũng không đáng để Phó gia gây khó dễ cho một nha đầu.
Sở dĩ nàng ấy bị đánh chết, rất có thể là nha hoàn bên người mình đã bị Bạch thị để mắt đến.
Cuối cùng chỉ có một mình Bích Vân chết, sau này "Phó Minh Hoa" đề phòng Phó gia rất kỹ, đến khi nàng định ra hôn sự thì Bạch thị mới không có cơ hội ra tay nữa.
"Đi điều tra, trong phủ nha hoàn nào đã từng liên lạc với người Giang Châu."
Phó Minh Hoa nghiêng đầu dặn dò Bích Vân, Bích Vân đáp một tiếng rồi đi ra.
Giang ma ma ngồi xổm xuống chỉnh lại mép váy cho nàng, nghĩ nghĩ lại có chút nhịn không nổi.
Bà lo lắng cho chung thân đại sự của Phó Minh Hoa: "Hôm nay Tam hoàng tử đưa thỏ đến là dụng ý gì thế?"
Nếu Thôi Quý phi có ý để Tam hoàng tử cưới Phó Minh Hoa thì không có gì tốt hơn.
Tuổi Tam hoàng tử và Phó Minh Hoa tương đương, Thôi quý phi cũng là một trong tứ họ, nhi tử của bà ta và Phó Minh Hoa có mẫu thân là Tạ thị Giang Châu cũng coi như xứng đôi.
Nhớ tới lần trước lúc đưa Tạ thị ra khỏi thành, Tam hoàng tử dốc sức giúp đỡ, nhìn ra được hắn và Phó Minh Hoa cũng coi là quen biết, lúc này lại tặng thỏ, nói không chừng là có ý định với nàng.
"Ma ma." Phó Minh Hoa cũng không ngẩng đầu lên, cầm chén trà trên bàn, đổ chút nước trà vào trong nghiên mực, nàng cũng không có cầm thỏi mực lên, Giang ma ma liền cầm thỏi mực lên nghiền cho nàng.
Phó Minh Hoa nhìn vệt nước trong nghiên mực dần dần trở nên đậm hơn, lúc này ánh mắt của nàng cũng giống như mực nước, chậm rãi thâm thúy nói: "Không cần để ý tới, ma ma đừng lo lắng, trong lòng ta có tính toán."
Yến Truy tặng nàng con thỏ, nội thị lại đặc biệt chỉ rõ con thỏ này là con thứ năm, nàng nhớ đến ngày đó ở Bồng Lai các của Thôi quý phi, đối thoại giữa nàng và Yến Truy.
Đại thỏ bệnh, nhị thỏ nhìn, tam thỏ mua thuốc, tứ thỏ nấu. "Ngũ thỏ chết rồi..."
Nàng khe khẽ đọc, Giang ma ma giật nảy mình: "Cô nương, điềm xấu."
"Con thỏ đang yên đang lành, sao lại chết được?"
Phó Minh Hoa mỉm cười gật đầu.
Tam hoàng tử tặng nàng con thỏ này, chỉ sợ là muốn xem nàng có thể vượt qua tình cảnh sau khi Tạ thị chết không.
Ánh mắt nàng bình tĩnh, cầm bút thấm mực, Bích Lam mở giấy Tuyên Thành ra cho nàng, Giang ma ma nhỏ giọng nói:
"Con thỏ này..."
"Nuôi mập lên là được." Khi người ngoài đều đang vô cùng lo lắng thì nàng vững vàng đặt bút lên giấy, viết ra chữ "Phó", Giang ma ma cũng không dám lên tiếng.
Đối với việc Tam hoàng tử tặng thỏ cho nàng, nàng cũng không đặc biệt ghi nhớ trong lòng, nhưng bọn nha hoàn lại cẩn thận từng li từng tí nuôi nó, rất sợ nó chết.
Đợi đến sinh nhật nàng đưa tới, đã hơi to mập rồi.
Sinh nhật năm nay của nàng tất nhiên không náo nhiệt như trước kia, Tạ thị vừa chết, địa vị của nàng trong Hầu phủ như rớt xuống nghìn trượng rồi.
Phòng bếp nhỏ nấu bánh canh cho nàng, nàng ăn vài miếng, bên ngoài đã có người tới báo, nói là Ngũ cô nương Phó Minh Sa tới.