Thẩm thị vuốt lưng nữ nhi, nói từng tiếng từng tiếng:
"Rồi cũng sẽ tốt thôi, rồi cũng sẽ tốt thôi."
Phó Minh Hà không biết tình trạng của mình có tốt hơn trong tương lai hay không, nhưng trong lòng nàng ta cũng hiểu được, vết thương lòng này sẽ không thể lành lại được.
Nàng ta không quên được cảnh Bích Hồng trừng lớn đôi mắt nhìn mình, không quên được một khắc kia bị sỉ nhục thế nào.
Trong viện Phó Minh Hoa, Phó Minh Sa trợn tròn mắt, tự hỏi tại sao gần đây Phó Minh Hoa lại trở nên lạnh nhạt với mình.
Nàng trừng đôi mắt to giống như mắt mèo, làm ra vẻ vô tội lại bất lực.
Bên ngoài bà tử giữ nhị môn (cổng bên trong nội viện) dập đầu ở phòng ngoài, nói là Tề di nương đã đến.
Phó Minh Hoa đưa tay vuốt mép chén, bảo người mang Tề thị đi vào.
"Đại cô nương muốn ra ngoài chơi, sao không mang theo Tam cô nương? Hai ngày này đại cô nương không trong phủ, Tam cô nương rất nhớ ngài." Tề thị người còn chưa tới, giọng nói đã truyền đến trước.
Phó Minh Hoa hơi cong môi một cái, lời nói không biết xấu hổ như vậy mà Tề thị cũng có thể nói ra.
Thân phận bà ta thấp, làm việc cũng toàn bộ không cố kỵ, tuy rằng ngay từ đầu khiến người chê cười, nhưng bà ta vẫn thích làm theo ý mình, một lúc sau, người ngoài cũng cảm thấy bà ta xuất thân không tốt, lại chỉ là quý thiếp của Phó Kỳ Huyền, nói chuyện làm việc không lên được trên mặt bàn cũng là chuyện quá đỗi bình thường, cho nên riết không ai thèm so đo với bà ta.
Tề thị cười mỉm đi vào nhà, khi nhìn thấy Phó Minh Sa ngồi bên cạnh liền bĩu môi:
"Ngũ cô nương cũng ở đây à." Tề thị hành lễ trước mặt Phó Minh Hoa, đối với Phó Minh Sa lại có chút coi thường.
Phó Minh Sa đứng dậy hành lễ với bà ta, bà ta không chút khách khí đặt mông chiếm lấy chỗ Phó Minh Sa vừa ngồi, nhìn Phó Minh Hoa liền nịnh nọt cười:
"Thuỷ thổ ở tòa nhà của Tạ tam gia thật sự nuôi dưỡng người, tỳ thiếp thấy Đại cô nương giống như là đẹp hơn chút ít."
Tuy nói đưa tay không đánh người mặt tươi cười, nhưng Phó Minh Hoa cũng không trả lời.
Cưới vợ phải lấy người hiền, đức, dung, ngôn, công, nhà quyền quý coi trọng nhất chính là phẩm hạnh, tính tình, sau đó mới là dung mạo.
Cũng không phải nạp thiếp, Phó Minh Hoa cúi đầu cầm nắp trà lướt nhẹ qua lá trà, Tề thị thấy nàng giống như là không nghe mình nói chuyện, cảm thấy nhàm chán, trong lòng có chút không vui.
"Lần này Tạ tam gia vào Lạc Dương, tỷ đệ thiếu phu nhân gặp lại, hẳn là sẽ ở thêm một thời gian chứ?" Tề thị nghĩ đến lý do mình đến đây, cố nén lửa giận mở miệng cười.
Bà ta nghĩ tới ngày ấy Tạ Lợi Trinh đến hầu phủ, mang đến phòng Tạ thị rất nhiều lễ vật, những thứ đó làm bà ta nhìn đến đỏ mắt.
Tề thị thấy khóa vàng đeo trên cổ nữ nhi Phó Nghi Cầm, ước chừng cỡ bàn tay, Phó Nghi Cầm đắc ý giống như cái gì ấy, không chịu lấy xuống.
Đáng tiếc ngày đó Âm thị tặng lễ, chỉ tặng cho mấy vị cô nương đích xuất Phó gia, nữ nhi Phó Minh Châu của bà ta căn bản không có cái gì.
Nghe nói Bạch thị được tặng cả một danh sách quà tặng, đáng tiếc những thứ đó cũng không bằng một phần mười của Tạ thị, mỗi khi bà ta nhớ đến những chiếc rương đó, tham lam trong lòng muốn nhịn cũng nhịn không được
Nhiều tài vật như vậy Tạ thị dùng như thế nào cho hết? Bà ấy ốm yếu, cũng không lưu lại hậu nhân cho Phó gia, nếu bà ấy không sinh được nhi tử thì mấy thứ này liền do Phó Minh Hoa kế thừa, sau này cũng đưa cho người ngoài, thay vì tiện nghi người ngoài, chẳng phải nên lưu lại cho Phó gia.
Đáng tiếc Tạ thị nửa chết nửa sống, đã vậy còn hẹp hòi, không sinh được nhi tử nhưng cũng không cho Ngọc ca nhi của mình một chút cơ hội.
Tề thị chịu đựng sự ghen ghét trong lòng, giọng nói bà ta vừa dứt, Phó Minh Hoa liền đậy mạnh nắp trà vốn đang hớt bọt trà lá trong tay xuống chén trà.
"Keng" một tiếng, Tề thị sợ đến thân thể có chút run lên.
Phó Minh Hoa ngẩng đầu lên nhìn bà ta, nụ cười trên khóe miệng lạnh như băng:
"Tề di nương, những chuyện của người lớn này, ta sao hiểu được."
Nàng nói với giọng nhẹ nhàng nho nhỏ, nghiêng người, cổ áo hình trái tim bởi vì động tác nghiêng người của nàng, thấp thoáng có thể nhìn thấy đường cong mượt mà của bờ vai, tấm lụa trắng khoác trên vai tuột xuống dưới, vòng qua thắt lưng như nhành liễu, phủ lên bắp đùi rơi xuống đất.
Không hiểu sao Tề thị lại nhớ đến biểu cảm ngày ấy, khi bà ta nhắc đến trạng nguyên Đỗ Tiệm Đức, nàng đã khảy dây đàn làm đầu ngón tay mình bị cắt đứt.
Chính là nụ cười giống như cười mà không phải cười này, ánh mắt kia làm lòng bà ta có chút kinh sợ.
Vết thương trên ngón tay của bà ta vẫn chưa lành, nhưng lúc này nó lại bắt đầu đau đớn.
Trước mặt không có đàn tranh, nhưng Tề thị vẫn theo bản năng rụt tay về, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Một hồi lâu sau, Tề thị mới phản ứng được, Phó Minh Hoa lại dạy dỗ bà ta một trận ở trước mặt Phó Minh Sa.
Tề thị có thể đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng và cay nghiệt của Phó Nghi Cầm, có thể đối mặt với Bạch thị chán ghét không thích, nhưng bà ta không thích nhất, chính là Tạ thị và Phó Minh Hoa vân đạm phong khinh như vậy, giống như sự miệt thị dành cho bà ta đã từ trong xương tủy.
Dù cho da mặt dày, lúc này bà ta cũng không ở nổi nữa, tìm cớ vội vã rời đi.
"Gần đây Tề di nương giống như thường xuyên đến tìm đại tỷ." Phó Minh Sa vừa vặn đứng ở một bên giống như tiểu nha hoàn cắn môi một cái, không chịu ngồi vị trí bị Tề thị chiếm lấy, Bích Lam bưng ghế con ra, nàng ta ngồi xuống trước mặt Phó Minh Hoa.
Phó Minh Hoa cười một tiếng, Lục Vu sai nha hoàn bưng điểm tâm được cắt gọn gàng lên, nàng cầm tăm bạc xiên một miếng:
"Muội cũng biết?"
Một chữ "cũng", khiến trong mắt Phó Minh Sa lập tức lộ vẻ khẩn trương.
Tuy nói nàng ta có chút tiểu tâm tư, nhưng dù sao tuổi cũng không lớn lắm, lúc này Phó Minh Hoa hời hợt hỏi một câu làm Phó Minh Sa có chút hoảng hốt:
"Do ở chỗ đại tỷ tỷ gặp qua di nương hai lần, nên thuận miệng hỏi một chút mà thôi."
Phó Minh Hoa bưng chén trà uống, Phó Minh Sa đứng dậy nói phải đi về.
Buổi chiều, Phó Minh Hoa sai Bích Lam chuẩn bị chút dược liệu thuốc bổ, muốn đi thăm Phó Minh Hà.
Bích Lam có chút nghi ngờkhó hiểu: "Từ trước đến nay Nhị cô nương và người tính tình không hợp mà." Nàng ta cũng không thích Phó Minh Hoa, Bích Lam không cần tận mắt nhìn thấy, cũng có thể đoán được đồ Phó Minh Hoa cầm đi cũng sẽ bị Phó Minh Hà sai người ném đi.
Trước đó ngay cả đôi vòng tay Âm thị tặng nàng ta cũng bị nàng ta ném vỡ, Bích Lam tiến lên một bước: "Không bằng tặng chút thuốc bổ theo phân lệ bình thường của người Hầu phủ cho nàng ta."
Phó Minh Hoa gật đầu, nàng muốn thăm Phó Minh Hà, hiển nhiên là có dụng ý. Tay nàng mân mê thân chén hai cái, mới bưng chén trà nhỏ lên nhấp một miếng nho nhỏ.
Buổi chiều sau khi ngủ trưa nàng đi thăm Phó Minh Hà, mấy bà tử bên ngoài viện nhìn thấy Phó Minh Hoa đến, mời vào cũng không được, cản lại cũng không xong, đành phải nói đi xin chỉ thị của Nhị cô nương.
Ở trong phòng Phó Minh Hà nghe nói Phó Minh Hoa đến, sắc mặt âm trầm lớn tiếng nói:
"Ta không gặp, bảo nàng ta về đi." Nha hoàn truyền lời khiếp sợ nhìn nàng chằm chằm, thi cốt Bích Hồng còn chưa lạnh, nhưng bản tính Phó Minh Hà lại khó sửa đổi.