"Ngươi cho là mẫu thân ta qua đời, thì ngươi sẽ có ngày xuất đầu lộ diện? Có thể hô to gọi nhỏ với ta?" Phó Minh Hoa cười khẽ một tiếng, khóe miệng khẽ cong lên, hai tay cầm khăn khoanh trước bụng, tư thái này ép tới Phó Minh Hà không thở nổi: "Ngươi đừng quên, ta là trưởng tỷ của ngươi!" Cho dù "Tạ thị" đã chết, nhưng trong Trường Nhạc ầu phủ, nàng mới là đích trưởng nữ!
Thân phận địa vị là bẩm sinh, dung mạo đẹp xấu không có cách nào thay đổi.
Nhưng phong thái thì cần phải được bồi dưỡng trong một khoảng thời gian rất dài, cho nên với Phó Minh Hà thì cả đời cũng không đuổi kịp nàng!
Cho dù nàng không có "Tạ thị", nhưng những thứ mà nàng có, cả đời Phó Minh Hà cũng không thể đạt được. Như vậy mà Phó Minh Hà còn dám tới chế nhạo nàng, đến bỏ đá xuống giếng, thật sự là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao bao nhiêu!
Phó Minh Hà bị khí thế của Phó Minh Hoa làm cho hoảng sợ, hai chân co quắp như thể không thể chịu đựng được nữa, theo bản năng lui về sau một bước nhỏ.
Nàng ta cảm giác được thân thể mình run rẩy, bờ môi run rẩy nhưng nói không ra lời. Nàng ta thấy Phó Minh Hoa nhìn mình một cái, cong khóe miệng, ánh mắt chậm rãi rời khỏi người nàng ta.
Nghe được động tĩnh bên ngoài, Bạch thị ra hiệu cho Thường ma ma đi ra hỏi thăm một chút.
Thường ma ma vừa đi ra nội thất, liền vừa vặn nghe được những lời này của Phó Minh Hoa, nhất thời bị trấn trụ, sau nửa ngày cũng không bình tĩnh nổi.
Thẩm thị ngồi một bên cũng ngu ngơ, không dám bước lên giúp nữ nhi.
Vẻ mặt Phó Minh Hà thảm hại, nàng ta cảm thấy hai tai trên khuôn mặt giống như bốc lửa.
Ánh mắt của hạ nhân xung quanh nhìn nàng ta làm vành mắt nàng ta bắt đầu nóng lên.
Nàng ta ghét nhất Phó Minh Hoa nhìn nàng ta rồi cười như thế này, nụ cười này trông còn tệ hơn cả mỉa mai, làm nàng tức giận đến toàn thân run rẩy.
Nước mắt lưng tròng nhìn Phó Minh Hoa xoay người rời đi, mùi hương trên người Phó Minh Hoa càng lúc càng phai nhạt, hiển nhiên là đã đi xa.
Phó Minh Hà vẫn giữ nguyên tư thế như lúc lao về phía Phó Minh Hoa, chỉ là lúc này không cần soi gương cũng biết vẻ mặt này của mình có bao nhiêu đáng thương.
"Ngươi có năng lực như vậy, sao còn muốn tới thỉnh an tổ mẫu?" Nàng ta có chút không lựa lời nói: "Đã có bản lĩnh như thế, là đích trưởng nữ hầu phủ, sao ngươi còn muốn lấy lòng tổ mẫu, đợi tổ mẫu đuổi ngươi mới rời đi?"
Lời này thốt ra, mang theo tức giận đáng khinh.
Phó Minh Hoa quay đầu, không nhìn nàng ta, nhưng ánh mắt dừng lại ở trên người Thẩm thị bên cạnh, cong môi nói: "Hiếu đạo tôn kính trưởng bối, hóa ra lại là lấy lòng sao?"
Một câu nói lại giống như một cái tát vô hình tát lên trên mặt Thẩm thị, sắc mặt Thẩm thị thay đổi ngay lập tức.
Lời nói của nàng đâm trúng chỗ đau của Thẩm thị, nhưng bởi vì không chỉ rõ là ai, nên Thẩm thị chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nói không ra lời.
Phó Minh Hoa đã ra khỏi cửa phòng của Bạch thị, Phó Minh Hà nắm chặt hai tay, dù nàng không quay đầu, nhưng Phó Minh Hà cũng không muốn yếu thế trước mặt nàng.
Đến khi bóng dáng Phó Minh Hoa biến mất không thấy nữa, Phó Minh Hà mới thả lỏng toàn thân, ngồi lệch trên chiếc ghế bên cạnh, nằm sấp lên bàn nhỏ, bả vai khẽ run lên.
Biết rõ tính cách Phó Minh Hà, tất nhiên nàng ta sẽ uất ức khóc lớn một trận. Phó Minh Hoa không có cảm giác áy náy khi ức hiếp đứa nhỏ, nguợc lại còn đi một vòng quanh nội viện một vòng.
Từng hàng phụng tiên trồng trong phủ đã nở hoa, Giang ma ma thấy nàng không hề bị ảnh hưởng bởi cái chết của "Tạ thị", trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra.
Trong nội viện Bạch thị, Thường ma ma nhỏ giọng nói bên tai Bạch thị chuyện vừa mới xảy ra.
Tuy nói sủng ái nhất vẫn là Phó Minh Hà, nhưng Bạch thị lại không thể không thừa nhận khí độ của Phó Minh Hà quả thật quá hẹp hòi.
Mặc dù bà ta không thích Tạ thị, nhưng con dâu có xuất thân khác biệt, vào lúc này nữ nhi ai được dạy dỗ tốt hơn nhìn vào là thấy.
Nhưng Bạch thị cũng không biết cách dạy dỗ hài tử như thế nào, lúc bà ta xuất giá thì Đại Đường vừa mới được lập ra, nhà mẹ đẻ của Bạch thị cũng không phải thế gia vọng tộc truyền thừa mấy đời, ngay cả bà ta từ nhỏ cũng lớn lên trong tiếng quát tháo đánh chửi của mẫu thân.
Trên người bà ta không có sự tao nhã của nữ tử thế gia, có khi muốn giả vờ cũng giả không được, cho nên đây cũng là một trong những nguyên nhân bà ta không thích Tạ thị.
Mỗi khi bà ta nhìn thấy Tạ thị, trong lòng luôn cảm thấy có chút tự ti.
Không có mẹ chồng nào thích như vậy cả, cho nên khi nhìn thấy Phó Minh Hoa tương tự như Tạ thị, Phó Minh Hà mấy lần thất thố, Bạch thị cũng không nỡ trách tội nàng ta.
Mười lăm tháng bảy, Phó Minh Hoa thức dậy thật sớm. Trong giấc mơ Bạch thị dẫn mấy người Phó gia ra cửa, lúc nàng như ngày thường đi tới viện Bạch thị, Bạch thị cũng không có ý muốn dẫn nàng đi Bạch Mã tự.
Trong giấc mơ "Phó Minh Hoa" không nói ra được lời xin Bạch thị dẫn nàng đi theo cùng, liền trơ mắt nhìn Bạch thị dẫn theo đám người Thẩm thị và Chung thị, cùng với đám thứ nữ của Trường Nhạc Hầu trùng trùng điệp điệp ra cửa.
Lần đó "Phó Minh Hoa" không theo đến Bạch Mã tự, không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc hay thương hại của mọi người, cũng không biết người bên ngoài bàn tán về nàng như thế nào, nhưng kể từ đó, tất cả mọi người trong Phó phủ đều biết được sự thật, "Tạ thị" vừa chết, nàng liền không được sủng ái nữa.
Sau này chuyện hợp tác giữa Dung phi và Phó Hầu gia tự nhiên cũng chấm dứt.
Hôm nay thời tiết vẫn còn nóng, dù trong phòng có để bồn băng, nhưng trên chóp mũi Bích Lam đang hầu hạ nàng vẫn lấm tấm mồ hôi.
Sau khi tắm rửa vấn tóc lên, Giang ma ma chuẩn bị cho nàng một chiếc váy dài màu trắng, phối với áo đơn màu lam nhạt.
Áo đơn mỏng manh được dệt bằng lụa mỏng, nửa ẩn nửa lộ, sau khi mặc vào thì kéo váy dài đến trước ngực, lại dùng dây lưng lụa màu lam thêu trân châu quấn quanh ngực rồi thắt nút, lúc bước đi từng lớp váy lụa xếp chồng lên nhau giống như nở hoa, nhìn rất đẹp.
Đại Đường có nếp sống cởi mở, quần áo nữ nhân mặc không bị gò bó như lúc trước.
Áo ngắn vừa mặc vào, thấp thoáng để lộ cánh tay trắng nõn như tuyết ngọc ở bên trong, Giang ma ma lại lấy khăn choàng lụa mỏng có màu hơi đậm hơn áo nàng mặc khoác lên cho nàng, càng làm lộ ra phong thái của thiếu nữ thướt tha.
Giang ma ma cười cười, cầm một túi thơm nho nhỏ nhét vào túi ẩn trong ống tay áo nàng.
Bích Lam nhìn một hồi, cũng có chút đắc ý.
Chỉ là suy nghĩ một chút: "Phu nhân sẽ đồng ý cho cô nương đi Bạch Mã tự sao?"
Phó Minh Hoa duỗi thẳng eo, để Lục Liễu cầm lược chải hai búi tóc cho nàng, nhìn không chớp mắt:
"Ai cần đồng ý?"
Nàng sẽ không giống như "Mình" khác trong giấc mơ, ngốc nghếch chờ Bạch thị gật đầu đồng ý. Nếu nàng muốn đi, không cần Bạch thị đồng ý, trừ phi chính miệng Bạch thị nói không cho nàng đi.
Nhưng Phó Minh Hoa khẳng định, Bạch thị sẽ không mở miệng.
Chẳng qua, nếu Bạch thị không cho nàng đi mà muốn nàng ở lại trong phủ, tất nhiên sẽ có người dèm pha. Bạch thị sẽ cố kỵ ánh mắt người khác, bà ta luôn quý trọng thanh danh, sao có thể vì việc nhỏ như vậy mà mở miệng?
Phó Minh Hoa lộ ra ý cười nhợt nhạt, sau đó mấp máy khóe miệng.
Quả thật Bạch thị không muốn dẫn Phó Minh Hoa ra ngoài, thậm chí ngay cả xe ngựa của Phó Minh Hoa bà ta cũng không chuẩn bị.
Nhưng nhìn thấy Phó Minh Hoa đã sửa soạn đến đây, tư thế muốn theo mọi người cùng ra ngoài, mặc dù trong lòng bà ta không thoải mái, nhưng cũng không tìm được lý do để nàng ở nhà.